Đám người quy mô lớn ở đầu phố bắt đầu đi tới, sau khi chưởng quầy mập mạp thấy rõ tráng hán cầm đầu liền bất chấp Nghê Thu Vũ xen vào việc người khác mà vừa khóc vừa chạy ra đón. Nếu phải nịnh nọt một trong hai bên, đương nhiên chưởng quầy mập mạp chọn đại thiếu gia nhà mình.
“Đại thiếu gia! Người Lôi gia thật sự khinh người quá đáng! Chín gian Nhã Các chữ Thiên ngài đặt trước đã bị bọn họ đoạt mất một gian, tiểu nhân nói hết lời hay cũng không được, hơn nữa còn bị đánh cho đầu rơi máu chảy. Ngài phải làm chủ cho ta!”
Chưởng quầy mập mạp khóc thét bổ nhào dưới chân tráng hán, nói đến vô cùng tủi thân, nào còn bộ dáng hung ác muốn giết tiểu nhị vừa rồi.
“Người Lôi gia?”
Mục Vũ không nhìn chưởng quầy mập mạp dưới chân mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tầng ba của tửu lâu, cười lạnh hỏi: “Sẽ không phải là tên hỗn đản Lôi Thạc kia chứ?”
“Chính là hắn! Thiếu gia cẩn thận, bên cạnh hắn còn có hai tên tùy tùng, có lẽ đều là cao thủ.” Chưởng quầy mập mạp vội vàng đáp, Vân Hạc Lâu của hắn nhất định không được yếu thế, ít nhất phải thể hiện sự trung thành trước mặt đại thiếu gia.
“Ở Trấn Mục Gia còn dám kiêu ngạo như thế. Ta thấy hắn rõ ràng muốn tìm chết!”
Mục Vũ tức giận quát to một tiếng, trực tiếp gọi ra một thanh phi kiếm phong cách cổ xưa, trong nháy mắt đâm vào một gian Nhã Các có cửa sổ mở ở lầu ba.
Keeng...!
Phi kiếm chưa động vào song cửa sổ đã bị một luồng sức mạnh lớn hất văng ra ngoài. Ánh mắt Mục Vũ trở nên lạnh băng, ngoắc gọi phi kiếm bay trở lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm lầu ba.
Có khoảng sáu bảy mươi người đi theo Mục Vũ, tất cả đều là Tu Chân Giả, tu vi thấp nhất đều ở Luyện Khí hậu kỳ. Bản thân tu vi của Mục Vũ đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ.
“Thùng cơm, chỉ bằng thanh kiếm gãy này của ngươi mà cũng muốn làm hại bổn thiếu gia, đừng ở đây làm mất mặt.” Trên Vân Hạc Lâu truyền tiếng cười mắng của Lôi Thạc, trong tiếng mắng, một thanh loan đao như trăng tròn phá không bay ra, đâm thẳng Mục Vũ dưới lầu.
Loan đao tới quá nhanh, Mục Vũ bị Lôi Thạc mắng đến giận sôi lên chỉ kịp dùng trường kiếm đón lấy, nhưng rõ ràng hắn vẫn ăn thiệt, cơ thể cường tráng bị loan đao đánh văng đến hơn mấy trượng, thiếu chút té ngã.
“Đại thiếu gia!”
“Lôi gia thật sự là hung hăng càn quấy!”
“Dám làm hại thiếu gia nhà ta ở Trấn Mục Gia, ta thấy các ngươi đúng là không muốn sống!”
Đám đệ tử Mục gia bên người Mục Vũ thấy thiếu gia chịu thiệt, lập tức liên tiếp mắng to, một vài người đã gọi ra Pháp khí của mình chuẩn bị tấn công lên Vân Hạc Lâu.
Không đợi các đệ tử Mục gia khác động thủ, Mục Vũ đã nổi trận lôi đình.
Nhưng hắn là Đại thiếu gia Mục gia chân chính, gia chủ Mục gia hiện nay là ông nội ruột của hắn, chỉ cần tu vi đầy đủ, hắn nhất định có tư cách tiếp nhận vị trí gia chủ của Mục gia. Tuy Lôi Thạc cũng là đệ tử dòng chính của Lôi gia nhưng không phải con trai trưởng của gia chủ Lôi gia nhất mạch, không có tư cáchtiếp nhận gia chủ.
Bị một người Lôi gia thân phận không bằng đả thương, sao Mục Vũ có thể bỏ qua. Hắn lật tay lấy ra một Pháp khí giống như vương miện, không hề nghĩ ngợi trực tiếp tung ra ngoài.
Thấy Mục Vũ gọi ra Pháp khí cổ quái kia, đệ tử Mục gia vừa muốn tấn công lên Vân Hạc Lầu lập tức lui lại. Nguyên một đám mang theo ánh mắt cười trên nỗi đau người khác, chờ trò hay xảy ra.
Pháp khí giống như vương miện vừa mới bay vào Vân Hạc Lâu đã bộc phát một cỗ linh khí dao động cực kỳ khổng lồ. Trong chớp mắt, cả một tòa tửu lâu biến mất không thấy tăm hơi, tại ví trí cũ là một mảnh sương mù dày đặc đen như mực.
Vương miện kia không phải loại Pháp khí gì mà là một loại cường trận bị Tu Chân Giả phong ấn, được gọi là Hắc Vân Trận. Một khi rơi vào trong trận, dù là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ cũng bị lột mất một lớp da, tu sĩ Trúc Cơ cảnh gần như nắm chắc cái chết.
Nói hai nhà Lôi Mục là huyết cừu nhiều thế hệ cũng không sai. Đây là hai thế lực mạnh nhất nước Ngũ Nhạc, vì tranh đoạt tài nguyên tu chân mà nhiều năm qua hai nhà luôn đánh giết tàn nhẫn. Có lẽ bên ngoài xưng huynh gọi đệ nhưng bên trong không biết đã giết bao nhiêu tộc nhân của đối phương.
Một núi không thể chứa hai hổ, đương nhiên một nước Ngũ Nhạc không chứa nổi hai đại thế gia tu chân.
Ân oán hai nhà Lôi Mục không liên quan đến Bạch Dịch, tiếc rằng vì muốn một ly linh tửu, Bạch Dịch liền rơi vào trung tâm sát trận. Mục Vũ không quan tâm bên trong tửu lâu còn người vô tội nào khác hay không, chỉ cần giết được Lôi Thạc, dù khiến trăm ngàn người chết hắn cũng không chớp mắt một cái.
Hai nhà đã sớm là kẻ thù truyền kiếp, giữa Mục Vũ và Lôi Thạc chỉ có cừu hận. Không nói cái khác, riêng việc đối phương khiêu khích trước, lại ngay ở Trấn Mục Gia, nếu thù này không báo, tên tuổi Mục Vũ hắn sẽ giảm xuống.
Hắc Vân Trận là dị bảo phòng thân trưởng bối Mục gia để lại cho Mục Vũ, trong đại trận này trải đầy kịch độc. Một khi bị đám sương đen kịt kia dính vào người, tu sĩ Trúc Cơ sẽ bỏ mình trong nháy mắt. Không những sương đen có kích độc mà trong đại trận còn ẩn chứa vô số lưỡi dao sắc bén, chỉ cần được mở ra, chúng sẽ không ngừng công kích tu sĩ trong trận.
Hắc Vân Trận hoàn toàn là một loại sát trận. Người thứ nhất chết trong trận là gã tiểu nhị vô tội kia, kế tiếp chính là những thực khách chờ xem náo nhiệt. Ai có thể nghĩ chỉ ăn bữa cơm thôi cũng có thể bỏ mạng.
Đại trận mở ra, ngay đó Nghê Thu Vũ liền lẻ loi một mình, không cách nào bảo vệ tính mạng của tiểu nhị kia. Sương đen lượn lờ xung quanh nàng, ẩn trong sương mù là những kiếm quang sắc bén lấp lánh, chỉ trong thoáng chốc, Triền Vân Mạt đã ngăn được mấy chục đạo kiếm quang.
Trước đó không lâu còn tức chuyện Lôi gia bá đạo và chưởng quầy mập mạp hèn hạ, lúc này Nghê Thu Vũ đã thầm mắng Mục gia cũng không phải thứ tốt lành gì. Biết rõ trong tửu lâu còn những thực khách khác mà Mục Vũ dám thả trận pháp ác độc như thế ra ngoài.
Ngay như Nghê Thu Vũ cũng phải dùng toàn lực mới có thể miễn cưỡng chống cự Hắc Vân Trận, sợ rằng những thực khách khác đã sớm vong mạng.
Sương đen càng ngày càng đậm, không đến một nén nhang, Nghê Thu Vũ cảm thấy trước mắt mình bắt đầu biến thành màu đen, linh khí trong cơ thể cũng bắt đầu đứt quãng.
Đây là dấu hiệu trúng độc, với kinh nghiệm từ trước, Nghê Thu Vũ đã đoán được tình cảnh của mình. Nhưng ở thời điểm nguy cơ này, nàng không lo lắng cho bản thân mà đang tìm thứ gì đó ở khắp nơi.
Nàng đang tìm Bạch Dịch. Nếu phòng ngự tại chỗ thì ít nhất Nghê Thu Vũ có thể kiên trì nửa canh giờ bên trong Hắc Vân Trận, nhưng mà một khi đi đi lại lại, khói độc và kiếm quang nàng phải hứng chịu sẽ ngày càng nhiều thêm.
Khóe miệng đã tràn ra một ngụm máu tươi, Nghê Thu Vũ cảm thấy mình rất có lỗi với Bạch Dịch. Nếu nàng không đưa ra ý dùng Truyền Tống Trận của Mục gia chạy đến Nam Chiếu thì Bạch Dịch sẽ không lâm vào đại trận nguy hiểm thế này.
Đều tại ta...
Tâm tình Nghê Thu Vũ vừa loạn, không tự chủ mà hít vào nhiều độc khí thêm. Ngay khi tầm mắt nàng trở nên mơ hồ, một tấm khiên có hoa văn hình đám mây lưu chuyển từ trên trời giáng xuống, bảo vệ trước người nàng. Ngay lúc đó, sau lưng truyền đến tiếng thì thầm bất đắc dĩ.
“Uống rượu cũng có thể uống vào trong đại trận, Nghê sư tỷ, xem ra vận khí của chúng ta thật sự không tốt.”
Không biết từ lúc nào Bạch Dịch đã xuất hiện sau lưng Nghê Thu Vũ, sương mù quanh hắn có chỗ khác xung quanh, hơi chậm rãi xoay tròn, giống như e ngại thứ gì mà không dám tới gần một trượng quanh Bạch Dịch. Bất kể đi tới chỗ nào, xung quanh Bạch Dịch đều hình thành một khu vực nhỏ không có độc.
Nghê Thu Vũ cảm thấy hô hấp thông suốt, nàng kinh ngạc phát hiện khói độc xung quanh bắt đầu lui ra. Dù không lui quá xa nhưng đủ khiến nàng khôi phục hô hấp.
Áy náy liếc nhìn Bạch Dịch, Nghê Thu Vũ lập tức ngồi xếp bằng khôi phục. Nếu không nhanh chóng bức khí độc hút phải ra thì dù phá vỡ đại trận nàng cũng sẽ trúng độc mà chết.
Bạch Dịch bên người Nghê Thu Vũ, có vẻ hơi tò mò đánh giá khói độc bốn phía. Tựa như bước vào hoa viên nhà mình, hắn lộ ra vài phần nhẹ nhõm tùy ý nhưng không có người phát giác. Hắc kiếm hắn mang sau lưng giờ đang lưu chuyển một tầng lưu quang đen như mực, đúng là cỗ lưu quang này đã cản khói độc một trượng quanh hắn.