Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 175: Chương 175: Hai cái cô lang




Cự thú xuất hiện, giam cầm rất nhiều tu sĩ tại chỗ. Một ít đệ tử có tu vi Luyện Khí trực tiếp tê liệt, một tia ý niệm phản kháng cũng không sinh ra nổi, chỉ còn chờ tử vong.

Tu sĩ đạt tới Trúc Cơ còn có thể miễn cưỡng di chuyển, có điều muốn chạy khỏi đại điện trước mắt đám cự thú này thì đúng là si tâm vọng tưởng.

Một đệ tử Trúc Cơ đứng gần cửa động, mới di chuyển một bước chân, đỉnh đầu hắn đã bị cái khẩu khí dữ tợn kia đâm trúng, lập tức khô quắt.

Vương Hạ cố cưỡng mình phải tỉnh táo, run rẩy quát lên. “Chúng ta không thể chờ chết, đồng loạt ra tay còn có một đường sinh cơ.”

Hơn ba ngàn tu sĩ, nếu chỉ thoát được mấy người thì không khác gì toàn quân bị diệt. Nhưng tình cảnh lúc này, chỉ có liệu mạng thúc giục pháp khí mới áp chế được nối sợ hãi cự thú. Đối với một số ít đệ tử lão luyện, dù bị đám cự thú xé nát còn dễ chịu hơn là bị nó hút khô tinh túy.

Mấy ngàn người cùng toàn lực thúc giục pháp khí, vô số đạo kiếm quang sáng lên, uy áp đè lên đại điện khổng lồ chắc chắn sẽ giảm xuống vài phần.

Thừa dịp uy áp giảm bớt, Lê Tử Tiên xuất thủ trước. Phi kiếm màu tím mang theo tiếng xé gió lạnh thấu xương chém về phía cự thú. Cuối cùng không công mà lui. Đừng nói làm bị thương đối phương, một vết thủng nhỏ cũng không làm được.

Uy lực của pháp bảo tất nhiên không thấp, yêu thú lục cấp cũng không dễ dàng mà ngăn được. Chỉ là cảnh giới của nàng còn quá thấp, miễn cưỡng sử dụng được đã là cực hạn của nàng, không có cách nào triển khai được uy lực chân chính của nó.

Tử kiếm tuy không khiến cự thú bị thương nhưng đã đủ hấp dẫn ánh mắt của chúng. Nó không quan tâm tới phi kiếm của tu sĩ khác, bỏ mặc bao nhiêu kiếm quang đấy mà chuyên chú tấn công về phía Lê Tử Tiên.

Lê Tử Tiên xoay người, miễn cưỡng tránh thoát thân thể to lớn của cự thú, chỗ cánh tay bị bàn chân nó quét tới, ống tay áo vỡ vụn, da tróc thịt bong, lân phiến trên cổ tay nàng càng lộ rõ.

Chỗ cánh tay truyền đến cảm giác đau nhức, nàng điểm tay thu hồi phi kiếm, ánh mắt chăm chú hết mực.

Mặc kệ thực lực hiện tại của con yêu thú, nàng quyết tâm bảo trụ tính mạng của đồng môn mình. Đối với nàng, mỗi tính mạng được cứu sống cũng như nàng được sống lại thêm một phần. Hôm nay, cuối cùng nàng đã có cảm giác mình là một nhân loại bình thường, nàng không muốn dễ dàng để cho cự thú phá mất niềm vui này của mình, tín niệm này của mình.

Lần đầu tiên nàng cảm nhận rõ ràng sự hiện hữu của bản thân mình. Nàng không muốn trở lại làm một Nguyệt Trung Tiên sống một mình trong sơn cốc nữa, không muốn là tiêu điểm trong những lời bàn luận của mọi người, càng không muốn ở trong hồi ức của người khác.

Nàng muốn được sống thật trước mắt các đệ tử đồng môn, vĩnh viễn không muốn quay lại sơn cốc khiến nàng sợ hãi ấy nữa.

Tín niệm mãnh liệt có khả năng kích phát ra lực lượng cường đại không kém. Bằng vào cỗ lực lượng này, Lê Tử Tiên rốt cuộc hoàn toàn ngăn được uy áp của cự thú ở bên ngoài cơ thể, thân thể nàng không chỉ thêm linh mẫn, uy lực của phi kiếm cũng vì thế mà tăng lên nhiều.

Thấy Lê Tử Tiên thành công thu hút sự chú ý của cự thú, Lữ Tịch Thần không cam chịu làm hoa trong chậu kiểng, hợp nhất ngọc kiếm và ngọc thuẫn làm một, sau đó bấm đột chú quyết không rõ là chú quyết gì.

Theo sự thi pháp của nàng, thuẫn kiếm gào thét lao tới tấn công cự thú. Khi chạm vào người nó thì lập tức nổ vang, từ trong vụn kiếm xuất hiện một thanh phi kiếm thuần khiết lơ lửng trên không trung. Ngay lúc ấy, có một dao động linh khí vượt qua cả pháp khí cao giai nổi lên.

Thứ giấu trong ngọc kiếm của Lữ Tịch Thần lại là một kiện pháp bảo chính thức!

Kiếm tên Tàng Ngọc, là pháp bảo cấp thấp do chính tay tông chủ của Hàn Ngọc Tông luyện chế để làm thủ đoạn bảo vệ tính mạng cho Lữ Tịch Thần. Ngoài Tàng Ngọc Kiếm, tông chủ còn luyện chế ra một bộ cực phẩm pháp khí, chính là Ngọc Kiếm và Ngọc Thuẫn.

Lữ Tịch Thần không có lực lượng của yêu tộc trong người như Lê Tử Tiên, phương thức nàng dùng pháp bảo hao tổn hồn lực nhiều. Với cảnh giới hiện giờ của nàng, cùng lắm xuất ra được ba kiếm mà thôi. Nếu nhiều hơn, hồn phách của nàng có thể sẽ vỡ tan, tiêu tán.

Hồn phi phách tán là kết cục đón đợi nếu nàng xuất kiếm quá nhiều. Tất nhiên, không tới lúc sống chết nàng sẽ không làm vậy. Hiện giờ, hoàn cảnh không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, nếu không lấy được đầu ác thú này, mấy ngàn tu sĩ chắc chắn sẽ mất mạng, mà nàng cũng khó mà sống sót được.

Hai thanh pháp bảo phi kiếm đồng thời công kích vẫn không làm bị thương cự thú nhưng rõ ràng đã làm nó đau đớn. Nó nâng cự trảo tấn công về phía Lữ Tịch Thần.

Oanh…!

Thú trảo mảnh khảnh nhìn như bạc nhược vô lực nhưng rơi xuống lại cứng như sắt thép, đào thành một cái rãnh thật sâu. May mà nàng kịp phóng lên né tránh, không thì đã thành đống thịt nát rồi.

Té nhào xuống đất xong, nàng chật vật đứng lên. Chỉ trong chốc lát đã có gần trăm tu sĩ thiệt mạng. Kéo dài tình trạng này, không một ai có thể thoát khỏi đại điện.

Thấy Lê Tử Tiên không tiếc mạng phóng tới cự thú, Lữ Tịch Thần quát lên. “Ta với Nguyệt Trung Tiên sẽ ngăn chặn cự thứ, các người nếu không muốn chết thì nhanh trốn đi.”

Thêm một lần Lê Tử Tiên bị cự thú đánh văng pháp bảo, vô cùng khó khăn mới tránh được một trảo, nàng cũng vội quát nhẹ. “Đệ tử Thương Vân Tông mau trốn đi.”

Tiếng nàng khàn khàn chứ không thanh thúy như tiếng của Lữ TỊch Thần. Ngữ khí hai người giống nhau như đúc, đều dùng giọng điệu ra lệnh đối với các đệ tử khác.

Nữ tu Hàn Ngọc Tông có người đã đỏ tròng mắt. Đệ tử Thương Vân Tông có kẻ khóc như mưa. Cho đến hôm nay, mọi người mới hiểu thế nào gọi là cường giả.

Thì ra, chỉ có kẻ bất chấp bản thân che chở cho những người nhỏ yếu mới có thể được gọi là cường giả chân chính!

Vương Hạ và Dư Tình sớm nhìn ra kết cục, dù tất cả mọi người có cùng ra tay cũng không thể đả thương cự thú được. Hôm nay, Tiên Tử của Thương Vân và Thanh Châu Minh Ngọc tình nguyện hãm thân vào tử địa là muốn kéo dài thời gian để có thêm nhiều tu sĩ có thể rời khỏi nơi này.

“Trốn!”

Vương Hạ và Dư Tình đồng loạt hô lên, tiếng hô khàn mà dữ tợn. Theo tiếng thét vang lên, đám tu sĩ bắt đầu chạy trốn ra hướng cửa điện.

Cự thú ngăn phi kiếm của Lê Tử Tiên xong, phát hiện con mồi của mình đang chạy trốn thì nổi giận, lông cánh trên lưng chấn động. Nó bay lên cao, hướng cửa điện phóng tới như tia chớp, trên đường đi đã lấy mạng của hơn trăm người.

Những yêu thú có thể bay được đều là loại khó giải quyết. Trong đại điện trống trải, chỉ cần chặn cửa ra vào, mấy ngàn tu sĩ xem như hết đường sống.

Lữ Tịch Thần và Lê Tử Tiên thấy mình huy động phi kiếm pháp bảo đều không hấp dẫn được sự chú ý của cự thú thì biến sắc, số ít tu sĩ sắp chạy tới cửa cũng dừng bước, ánh mắt tuyệt vọng.

Không gian trở nên yên tĩnh, không còn tiếng hò hét, không có kiếm phong, chỉ có tiếng tim đập trầm mà rối loạn.

Chỉ có tiếng thở dài…

Giữa không gian yên tĩnh chứa đầy sự tuyệt vọng, một hòn đá lớn chừng quả đấm bỗng bay lên từ một góc. Nó không bay về phía cự thú mà bay về khoảng không trên đỉnh đại điện.

“Tử Tiên sư tỷ mau giúp ta chém vào tảng đá kia.”

Tiếng thiếu niên cất lên, hòn đã đạp trúng đỉnh đại điện rồi rơi xuống mặt đất.

Nghe vậy, Lê Tử Tiên kéo lấy cánh tay đầm đìa máu nhìn lại. Chỉ thấy người thiếu niên hơi gầy đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào dị thú. Nàng chỉ nhìn thấy tấm lưng đối phương, một cái lưng thẳng tắp.

Chẳng biết tại sao, nàng cảm nhận thấy một khí tức đặc biệt từ trên người thiếu niên này. Chính là cảm giác giống với cảm giác cô tịch mà nàng đã trải qua trong sơn cốc.

Hắn cũng là một kẻ cô đơn sao…

Đây là cảm giác lần đầu tiên Lê Tử Tiên nhận ra khi nhìn vào tấm lưng của Bạch Dịch. Cảm giác quen thuộc, ôn hòa, lại giống như hai con sói cô đơn giữa núi rừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.