Được Trưởng lão luyện khí đồng ý, Bạch Dịch mỉm cười, nói: “Hai khối Thiên Cương Nham, đổi Cửu Trọng Ti và Tấn Mi Ngọc.”
“Cái gì!”
Chu Thừa nghe xong liền mặc kệ, cả giận nói: “Tấn Mi Ngọc và Cửu Trọng Ti đều là tài liệu luyện khí trân quý, mỗi loại ít nhất phải hai, ba mươi vạn đê giai linh thạch, hai khối Thiên Cương Nham không đổi được.”
Thiên Cương Nham bình thường đúng là không đổi được hai loại tài liệu như lời Chu Thừa. Nhưng Thiên Cương Nham trong tay Bạch Dịch không phải phẩm chất bình thường, dư sức đổi được Tấn Mi Ngọc và Cửu Trọng Ti.
Nếu Chu Thừa không muốn đổi, Bạch Dịch cũng không ép, nói: “Vậy phiền Trưởng lão đến phường thị một chuyến rồi. Hai khối Thiên Cương Nham bình thường, nhiều nhất chỉ sửa được năm thành của Trấn Vân Chung thôi, muốn khôi phục lại uy năng toàn thịnh là nằm mơ.”
Sắc mặt Chu Thừa liền xụp xuống. Lấy trình độ luyện khí của hắn, sao có thể không nhìn ra phẩm chất Thiên Cương Nham trong tay Bạch Dịch, vừa rồi nói vậy là muốn kiếm chỗ tốt mà thôi. Đừng thấy hắn là Trưởng lão Thương Vân, hắn xuất thân không giàu có, nếu không duyên cớ có thêm mấy vạn linh thạch, coi như là một gia tài nhỏ.
“Không có Tấn Mi Ngọc, Cửu Trọng Ti có một cái, đổi một khối Thiên Cương Nham của ngươi. Nếu ngươi muốn Tấn Mi Ngọc thì phải tới nước Nam Chiếu, rất khó tìm được loại tài liệu này trong phường thị tu chân ở Đại Phổ.” Chu Thừa bất đắc dĩ nhìn khối đá trong tay đối phương, nói.
Vậy mà Luyện Khí Điện cũng không có Tấn Mi Ngọc. Bạch Dịch khẽ nhíu mày, sau đó đưa một khối Thiên Cương Nham trong tay cho Chu Thừa. Kế đó hắn nhận được một sợi tơ gần như trong suốt, dài khoảng một trượng.
Cửu Trọng Ti là tơ của Yêu Thú họ tằm, tính bền dẻo tuyệt hảo. Đừng thấy Cửu Trọng Ti còn mảnh hơn sợi tóc, nó có thể dễ dàng cắt đứt kim loại, thậm chí ngay cả Pháp khí cũng không thể chém đứt nó. Cửu Trọng Ti là một loại tài liệu luyện khí cực kì ít ỏi.
Chu Thừa lấy Thiên Cương Nham, nhếch miệng, mặt mày ủ rũ nói: “Tiểu tử, khối Thiên Cương Nham kia có thể đổi tiếp cho lão phu không. Có hai khối Thiên Cương Nham này, uy lực của Trấn Vân Chung có thể khôi phục lại gần chín thành. Ngươi có thể đổi lấy tài liệu khác.”
Nếu Trưởng lão luyện khí đã mang theo ngữ khí cầu khẩn, Bạch Dịch đành phải nghe theo. Hắn lấy khối Thiên Cương Nham thứ hai ra, nói: “Vậy đổi lấy một ít Hối Linh Đan là được.”
Hối Linh Đan là phần thưởng cao nhất của lần tam tông luận võ lúc trước, cũng là thứ trân quý nhất trong hàng linh đan thất phẩm, mỗi viên có thể tăng đến nửa năm tu vi của tu sĩ Trúc Cơ, giá trị mấy vạn linh thạch, có thể nói là đồ xa xỉ trong hàng tu sĩ Trúc Cơ.
Không thể liên tục dùng Hối Linh Đan, tu sĩ Trúc Cơ cảnh nhiều nhất chỉ có thể nửa năm dùng một viên, nếu không linh lực bá đạo ẩn chứa trong Hối Linh Đan sẽ phá hủy kinh mạch trong cơ thể tu sĩ. Bởi vậy, dù là tu sĩ Trúc Cơ có xuất thân giàu có cũng không dám dựa vào Hối Linh Đan để đột phá đến Kim Đan.
Chu Thừa trầm ngâm một chút, gật đầu nói: “Bốn viên Hối Linh Đan đổi lấy khối Thiên Cương Nham trong tay ngươi. Loại mua bán này ngươi không lỗ rồi.”
Bốn viên Hối Linh Đan có giá trị khoảng hai mươi vạn linh thạch, Bạch Dịch không do dự đưa khối Thiên Cương Nham thứ hai cho Trưởng lão luyện khí, đổi lấy bốn viên Hối Linh Đan rồi thuận tay cho vào túi trữ vật.
Giao dịch xong, hai người đều cảm thấy mỹ mãn, bắt đầu thảo luận về việc sửa Trấn Vân Chung. Tài liệu coi như đã xong, chỉ còn thủ pháp sửa chữa mà thôi. Có khi Chu Thừa đưa ra một loại phương pháp sửa, bị Bạch Dịch nói dăm ba câu liền bỏ, có khi Bạch Dịch đưa ra một thủ pháp luyện khí khác người, cũng bị Chu Thừa cho rằng rất không thích hợp mà bỏ.
Cứ như vậy, một già một trẻ nghiên cứu trọn ba ngày trong Luyện Khí Điện mới đưa ra kết quả cuối cùng. Sau khi xác định được phương pháp sửa, Bạch Dịch thản nhiên rời khỏi đại điện, trở về chỗ ở của mình.
Ba ngày qua, thi thoảng hắn nói ra một ít phương pháp luyện khí, tuyệt không phải loại Trưởng lão Kim Đan như Chu Thừa có thể biết đến. Tuy nói không nhiều nhưng cũng đủ khiến vị Trưởng lão kia đạt được lợi ích không nhỏ. Về phần khâu cuối ra tay sửa Trấn Vân Chung, Bạch Dịch sẽ không nhúng tay vào.
Không có đan hỏa, dù hắn muốn sửa Trấn Vân Chung cũng không sửa tốt được.
Trấn Vân Chung đã vượt qua Pháp bảo cao giai, dùng Địa Hỏa thì không sửa được, nhưng nếu Chu Thừa dùng toàn lực thì có thể khôi phục tám, chín thành uy lực của Trấn Vân Chung. Chẳng qua một khi bị công kích, chỉ cần ba vị cường giả Nguyên Anh liên thủ, Trấn Vân Chung sẽ vỡ vụn trong nháy mắt.
Dù sao dị bảo này đã bị đệ tử Thương Vân dùng mấy nghìn năm, sớm đã cũ nát không chịu nổi, có thể bộc phát lực lượng cuối cùng đã không dễ. Còn muốn khôi phục như ban đầu thì chỉ có thể để lão tổ Thương Vân ra tay.
Nhớ đến Chu Thừa lộ miệng ra lão tổ, Bạch Dịch cười nhạt một tướng. Hắn nhìn qua Thanh Sơn, lẩm bẩm: “Lấy khí nhập đạo, Ngô Trình, quả nhiên là ngươi trầm mê quá sâu. Mấy nghìn năm này, sợ rằng cảnh giới của ngươi không tăng lên bao nhiêu. Nhưng không biết trình độ luyện khí của ngươi có thể theo kịp vi sư không đây...”
Ngô Trình trong miệng Bạch Dịch chính là lão tổ Thương vân. Nếu bị người khác nghe thấy một thiếu niên gọi cường giả sáng lập Thương Vân Tông như thế, chắc chắn bị dọa cho rụng mất mấy cái cằm.
Bạch Dịch không dùng Hối Linh Đan. Nếu Chu Thừa đã đưa ra tư cách tu luyện hai mươi ngày ở Tổ Sư Đường, hắn nắm chắc sau hai mươi này có thể tiến giai đến Trúc Cơ trung kỳ. Hối Linh Đan vẫn nên để dùng sau khi đạt tới Trúc Cơ trung kỳ. Dù sao ở mỗi cảnh giới lớn, hậu kỳ mới là bước khó khăn nhất.
Trong Luyện Khí Điện trống không, Bạch Dịch đã trở thành đệ tử duy nhất ở đây, những người khác đều đến Địa Hỏa Quật tinh luyện Huyết Văn Kim không biết ngày đêm. Đại môn Luyện Khí Điện vẫn luôn đóng chặt, chặn một nữ tử đã nhiều ngày đứng đợi.
Khi Bạch Dịch tiếp tục vào Địa Hỏa Quật bắt đầu luyện chế một ít đan dược phụ trợ, Nghê Thu Vũ đã đi lại bên ngoài Luyện Khí Điện không biết bao nhiêu lần.
Từ khi nghe Bạch Dịch về, nàng mừng đến mức đêm không thể say giấc, lo lắng nhiều ngày bị tin tức này đập tan thành mây khói. Chỉ có điều mỗi lần nàng đến Luyện Khí Điện đều chỉ thấy đại môn lạnh như băng, gọi cửa cũng không ai để ý.
Trong Thương Vân Tông, xông vào đại điện là trọng tội. Nếu Nghê Thu Vũ đập vỡ đại môn Luyện Khí Điện rồi xông vào, vậy thì Trưởng lão luyện khí có quyền đánh chết, không cần bất cứ nguyên nhân nào. Riêng tội danh mạnh mẽ xông vào Luyện Khí Điện cũng là tử tội trong tông môn.
Nghê Thu Vũ có cảm tình vô cùng phức tạp với Bạch Dịch, thực sự không phải đơn thuần là ưa thích, còn kèm theo một ít thân tình nhàn nhạt. Trong mặt nàng, thiếu niên hơi gầy kia giống như đệ đệ mình, khiến người ta nhớ thương, làm người ta lo lắng.
Lúc Bạch Dịch rơi xuống lòng đất, Nghê Thu Vũ vì xấu hổi mà sớm trở về nơi ở, không có tâm tư xem tiếp võ đấu, vậy nên tránh được một kiếp. Đệ tử còn lại trong trường hạo kiếp ở Thương Vân cũng không nhiều.
Như thường ngày, sáng nay Nghê Thu Vũ đứng ngoài cửa Luyện Khí Điện, dù cửa lớn lạnh như băng nhưng chỉ cần nhớ đến thiếu niên trong đại điện bình an vô sợ, nàng sẽ cảm thấy vô vùng an ổn và mững rỡ. Vì vậy mỗi ngày đều tới Luyện Khí Điện, đây gần như thành một thói quen của Nghê Thu Vũ.
Két..!
Đại môn lạnh băng bị người chậm rãi đẩy ra. Thiếu niên bên trong bước nhanh ra, đột nhiên thấy một nữ tử đứng ngoài cửa.
“Nghê sư tỷ, sao tỷ lại ở đây?”
Bạch Dịch nghi ngờ hỏi, thấy gương mặt đối phương ngày càng hồng, liền võ gáy, nói: “Sư tỷ phải đến Địa Hỏa Quật hả? Những ngày này tất cả đệ tử Luyện Khí Điện chúng ta đều phải linh luyện tài liệu trong Địa Hỏa Quật, nơi đó là kín người hết chỗ, tạm thời đóng cửa, khoảng một tháng sau có thể mở ra tiếp, sư tỷ không cần sốt ruột.”