Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 120: Chương 120: Hư Đỉnh chi pháp




Vị Vương Hạo này chính là đệ tử Đan Các mà vài ngày trước lúc hắn quay trở về tông môn đã gặp được. Từ miệng người này hắn mới biết tin muội muội của mình đã mất tích tại Thái Hằng sơn mạch.

Sau khi nhận ra Bạch Dịch, trong lòng Vương Hạo không khỏi dâng lên một nỗi bi ai. Vị sư muội hoạt bát kia hiện giờ vẫn thất lạc ở Thái Hằng sơn mạch, thật là đáng tiếc.

“Vương sư huynh, ta muốn đi lấy lại di vật của Ngọc nhi.” Bạch Dịch trầm giọng nói.

Vương Hạo gật đầu, sau đó quay người bảo. “Đi theo ta.”

Vương Hạo mang Bạch Dịch và Dương Nhất Phàm tiến vào nơi cư ngụ của đệ tử chân truyền Đan Các, sau đó chỉ vào một tiểu viện sạch sẽ nói. “Nơi này chính là chỗ ở của tiểu sư muội khi còn sống. Ai…”

Sắc mặt Bạch Dịch có chút trắng bệch, không nói gì, nhanh chóng đi vào trong viện, gói ghém tất cả quần áo mà muội muội hắn lưu lại, sau đó tạ ơn Vương Hạo rồi cùng Dương Nhất Phàm rời khỏi Đan Các.

Trở về Lạc Tiên Cư, Dương Nhất Phàm mới hỏi. “Ngươi mang những thứ quần áo này về thì có tác dụng gì?”

Trở lại phòng, Bạch Dịch bắt đầu tìm kiếm trong đám quần áo của muội muội mà không trả lời. Chẳng bao lâu, hắn đã phát hiện ra trên vạt áo của một chiếc áo còn có vết máu mơ hồ trên nền vải thô.

Cái bộ quần áo mộc mạc này chính là bộ đồ Bạch Ngọc mặc lúc nàng rạch mặt khi còn ở con hẻm Bố Y. Bạch Ngọc là người rất tiết kiệm, dù trở thành tu chân giả rồi nàng cũng không muốn ném cái áo này đi mà vẫn giữ lại.

Tìm được bộ y phục này rồi, Bạch Dịch lấy Truy Hồn Kính ra. Lúc này rốt cuộc Dương Nhất Phàm đã hiểu được vì sao đối phương phải đi Đan Các.

Chỉ cần nhỏ một giọt máu tươi của Bạch Ngọc xuống mặt gương, nó có thể chỉ ra tung tích chính xác của nàng. Nếu Bạch Ngọc còn đang bị nhốt tại Đan Các, không phải chết ở sơn mạch Thái Hằng thì sự tiên đoán của Bạch Dịch đã trở thành sự thật.

“Biện pháp tốt.” Dương Nhất Phàm lên tiếng khen, sau đó nhướng mày. “Có điều vết máu trên y phục này đã bị khô rồi, chỉ còn một vệt mờ mờ mà thôi, ta sợ Truy Hồn Kính sẽ không có hiệu lực.”

Chỉ có nhỏ máu tươi lên mặt gương thì Truy Hồn Kính mới có tác dụng, hiện ra thân ảnh chủ nhân của nó. Vết máu lưu lại trên quần áo căn bản là không có tác dụng gì.

Bạch Dịch vẫn giữ im lặng, ánh mắt hiện ra một tia sắc bén. Hắn nâng tay phải lên, lòng bàn tay chỉ lên trời, năm ngón tay rộng mở nâng bộ quần áo nhuốm máu của Bạch Ngọc, tay trái hắn bấm ra một chú quyết vô cùng tối nghĩa.

Trong khoảnh khắc đó, một cỗ lực lượng kỳ dị lăng không hiển hiện, mang theo một tia nóng rực. Chú quyết mà Bạch Dịch bấm bằng tay trái như đươc bao bọc bởi một cỗ nhiệt khí, theo chú quyết không ngừng biến ảo, cỗ nhiệt khí này ngày càng phát ra nhiệt lượng lớn hơn, vô cùng kỳ dị.

Liên tiếp bấm chú quyết, vầng trán Bạch Dịch đã toát ra một tầng mồ hôi mịn, Linh khí trong cơ thể như thủy triều tràn vào tay phải. Hắn chỉ bấm chú quyết nhưng đã tiêu hao hết hơn phân nửa Linh khí trong cơ thể.

Bấm xong bộ chú quyết, tau trái Bạch Dịch xòe ra hai ngón tay điểm mạnh vào bộ quần áo ở tay phải. Chỉ thấy có một luồng khí tức trong suốt xuất hiện, nhìn rất giống một đoàn hỏa diễm trôi nổi thiêu đốt trên mặt bộ quần áo.

Lúc hỏa diễm xuất hiện, quần áo của Bạch Ngọc từ từ tan ra như bị hỏa diễm thiêu đốt nhưng vết máu nhàn nhạt trên bộ quần áo thì lại không bị hòa tan, nó dần dần ngưng tụ lại một chỗ.

Phía trên tay phải Bạch Dịch, khi bộ quần áo hoàn toàn bị tan rã hết, có sáu mảnh vỡ mỏng như cánh ve xuất hiện mơ hồ rồi hợp lại thành một cái tiểu đỉnh. Bên trong cái đỉnh, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện có một đám tơ máu trôi nổi, chính là vết máu lưu lại trên bộ quần áo kia.

Dương Nhất Phàm đứng ở một bên, hắn nhìn Bạch Dịch bấm động chút quyết mà nghi nghi hoặc hoặc, lúc vết máu ngưng tụ lại thì thể hiện ra vẻ mặt không thể nào tin được. Tới lúc nhìn thấy cái tiểu đỉnh trong suốt, hắn hô lớn. “Dùng chưởng thành lô, Hư Đỉnh chi pháp!”

Lúc này, Dương Nhất Phàm đã hoàn toàn bị dọa cho khiếp sợ không khác gì lúc hắn biết việc sư tôn hắn muốn thi triển tà pháp Di Căn, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Hư Đỉnh chi pháp chính là phương pháp dùng lòng bàn tay để hình thành một cái lò đan hư ảo. Không cần đan đỉnh vẫn luyện được đan dược, luyện được pháp khí. Nó là một pháp môn cao thâm đã gần như trở thành truyền thuyết. Dù là cường giả Nguyên Anh cũng không có mấy người tinh thông pháp môn này. Những trưởng lão của Đan Các tất nhiên cũng không thể thi triển ra được, lúc luyện đan đều phải dùng tới đan đỉnh.

Tận mắt nhìn thấy một thiếu niên Luyện Khí kỳ có thể thi triển ra pháp thuật này, Dương Nhất Phàm như nhìn thấy một con mèo nhà vừa nuốt chửng một còn hổ lớn. Sự kịch động khiến hắn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt trở nên ngu ngơ cho tới lúc cái đỉnh trong tay Bạch Dịch biến mất hắn mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị.

Hiển lộ ra Hư Đỉnh chi pháp cũng là việc bất đắc dĩ đối với Bạch Dịch. Nếu như dùng Địa Hỏa thì cả bộ quần áo và vết máu đều bị tiêu hủy hết vì Địa Hỏa dù yếu cũng là hỏa diễm. Chỉ có vận dụng Hư Đỉnh chi pháp mới có thể dùng Linh khí khống chế nhiệt độ làm bong tróc vết máu ra.

Hư đỉnh đã biến mất rồi, Bạch Dịch liền nắm lấy Truy Hồn Kính, để tơ máu trong lòng bàn tay rơi xuống mặt kính.

Trên mặt kính tối màu chợt hiện lên một đạo thanh quang (ánh sáng xanh), cho tới khi sợi tơ máu biến mất thì mặt kính dần hiện ra một hình ảnh mơ hồ.

Trung tâm hình ảnh đen kịt, xa xa có hỏa quang chớp động. Trong ngọn lửa lúc tối lúc sáng, hắn miễn cưỡng có thể nhìn ra một dáng người nhỏ bé bị cột vào trên một tảng đá lớn, nhìn không rõ khuôn mặt là nam hay nữ.

Hình ảnh mơ hồ lóe lên rồi biến mât không để lại dấu tích gì nữa.

Dùng một sợi tơ máu của Bạch Ngọc để truy tung tới đó thì người ấy tất nhiên phải là Bạch Ngọc rồi. Lúc nhìn thấy hình ảnh đó, Bạch Dịch thở ra một hơi nặng nề.,

Mặc kệ hắn suy đoán như thế nào thì cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không hề có chứng cứ cụ thể. Nhưng hiện giờ Truy Hồn Kính đã cho thấy hình ảnh Bạch Ngọc thì hắn đã có thể khẳng định Bạch Ngọc không chết, hơn nữa khoảng cách từ chỗ nàng tới chỗ này chỉ chưa tới trăm dặm.

Dương Nhất Phàm nhìn hình ảnh hiện ra trong Truy Hồn Kính thì ngồi phịch xuống. Hắn vẫn luôn tín nhiệm Bạch Dịch nhưng vẫn còn lưu lại một tia hy vọng, hy vọng rằng Bạch Dịch đã suy đoán sai lầm, hy vọng sư tôn của hắn không phải loại ác nhân như thế.

Nhưng bây giờ hy vọng của hắn đã sụp đổ hoàn toàn rồi!

Sau một hồi lâu, Dương Nhất Phàm nhìn như đã già đi cả chục tuổi, hắn cất giọng yếu ớt. “Ba người chúng ta chắc chắn sẽ phải chết có đúng không?”

“Ngươi muốn chết như vậy sao?” Bạch Dịch nói, giọng không nghe ra buồn hay vui.

“Ai muốn chết chứ…” Tinh thần Dương Nhất Phàm chấn động, ánh mắt đã khôi phục chút thần thái, hắn vội hỏi. “Bạch Dịch, ngươi có biện pháp rồi hả?”

Lặng yên nhìn Dương Nhất Phàm một lúc, Bạch Dịch mới chậm rãi mở miệng. “Chỉ cần ngươi nghe ta sắp xếp, chí ít có năm thành trở nên có thể sống sót. Dù ngươi có chết ta cũng sẽ báo thù cho ngươi.”

Cười khổ một tiếng, Dương Nhất Phàm bất đắc dĩ nói. “Ngươi nói đúng, ta nghe lời ngươi, nếu không có phương pháp xử lý cái Quỷ vật kia thì ta cũng không sống được bao lâu nữa.”

“Được.” Bạch Dịch bỗng quát lên một tiếng. “Dùng thần niệm của ngươi, bảo vệ thật chặt Tử phủ trong Đan điền, ta sẽ thay ngươi diệt trừ Quỷ vật trên người.”

Dương Nhất Phàm chuyển từ sững sờ sang kinh hỉ, vội ngưng thần tĩnh khí, khoanh chân ngồi xuống, dùng toàn bộ thần niệm câu thông với Tử Phủ như lúc đang tu luyện tâm pháp.

Khẽ gật đầu, Bạch Dịch lại một lần nữa bấm động chú quyết, thi triển ra nạp hồn chi thuật đã từng sử dụng để giam cầm huynh đệ Cát thị lúc còn ở Nhập Vân Cốc.

Hắn vừa thi triển thuật pháp, sắc mặt trắng bệch của Dương Nhất Phàm đột nhiên hiện ra một tầng màu xanh đậm quỷ dị, hơn nữa còn không ngừng vặn vẹo giống như đang vô cùng thống khổ.

Bạch Dịch vận dụng Hư Đỉnh chi pháp đã hao phí gần như toàn bộ Linh khí, lúc này thi triển ra Nạp Hồn Thuật thì không đủ Linh khí, không cách nào tiếp tục. Hắn chỉ có thể bức Quỷ vật trong người Dương Nhất Phàm hiện ra bên ngoài cơ thể mà không thể khu trừ triệt để đi được.

“A!”

Dương Nhất Phàm đột nhiên kêu to lên, vẻ mặt xanh mét vô cùng thống khổ, hắn không ngừng ôm đầu, lắc lư. Sau đóm hắn bỗng trở lại yên lặng, chậm rãi ngẩng đầu, căm phẫn nhìn Bạch Dịch. Đồng tử trong mắt không còn nữa mà chỉ còn là một mảnh trắng xóa.

“Ngươi… muốn chết!” Yết hầu Dương Nhất Phàm rung động phát ra một tiếng gầm nhẹ nặng nề, hoàn toàn không giống với giọng nói bình thường của Dương Nhất Phàm. Sau khi nói xong, hắn liền giương nanh múa vuốt đánh tới Bạch Dịch.

Nhìn vào Dương Nhất Phàm lúc này đã bị Quỷ vật khống chế, bạch Dịch chỉ hừ lạnh một tiếng, trong tay lấy ra một khối ngọc bội, quát khẽ. “Diêm Sơn, giúp ta thu hồi âm Quỷ này.”

Hô!

Bạch Dịch vừa nói xong, chỉ thấy trên mảnh ngọc bội hiện lên một đám sương mù màu đen, sau đó nhanh chóng biến hóa thành một bàn tay lớn trực tiếp vỗ lên đỉnh đầu Dương Nhất Phàm, sau đó nhẹ nhàng vuốt một trảo. Một đạo Âm khí mang theo tiếng rên bị tách rời khỏi đỉnh đầu hắn.

Mảnh sương mù bắt lấy Quỷ vật rồi lại hóa thành một đám sương màu đen trốn trở lại bên trong khối ngọc bội. Âm quỷ trong cơ thể Dương Nhất Phàm đã bị Diêm Sơn giam cầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.