Dịch: Lạc Đinh Đang
Dụng ý của Mạc Phong đã gạt đi sát ý của Kỷ bà bà, coi như báo đáp ân tình lúc trước Bạch Dịch cứu Nghê Thu Vũ.
Im lặng một chút, Kỷ bà bà trầm giọng nói: “Trình Lam, trước đó tông môn đã xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói rõ chi tiết.”
Hiện giờ Kỷ bà bà không thể chất vấn vì sao tông chủ lại cho phép một ngoại nhân tiến vào Hàn Thủy Đàm, đành phải gọi Trưởng lão Hàn Ngọc tông khác tới hỏi. Mà Trình Lam kia tuy là Trưởng lão Hàn Ngọc tông nhưng lại xuất thân từ môn hạ Kỷ bà bà.
Trình Lam đi tới cạnh, kể lại chi tiết chuyện lúc trước. Khi nói về Bạch Dịch, nàng ta chỉ kể được tới lúc Lữ Tịch Thần kéo người tới lầu các băng tinh, về phần thủ đoạn sau đó của Bạch Dịch trong đại trận, nàng ta không nhìn được nên cũng không nói được.
Nghe Trình Lam kể xong, Kỷ bà bà lại nhìn thần sắc nghiêm túc của Tông chủ, biết tu sĩ Trúc Cơ Bạch Dịch đích thực đã giúp Hàn Ngọc tông một đại ân. Nhưng cấm địa tông môn quyết không thể cho phép người ngoài đặt chân, có tiền lệ này, hậu quả sẽ không ngờ được.
Nếu Tông chủ có trái tim nhân hậu, vậy Kỷ bà bà chỉ có thể là ác nhân rồi.
Ngưng mắt nhìn Bạch Dịch, Kỷ bà bà trầm giọng hỏi: “Ngươi vào Hàn Thủy Đàm, là muốn nhờ linh khí nâng cao tu vi, hay mượn nhờ hàn khí rèn luyện thân thể?”
Hàn Thủy Đàm Hàn Ngọc tông, ngoại trừ Vạn Niên Hàn Băng tầng cuối cùng còn có chỗ tinh túy của cả Linh mạch trung giai, Vạn Niên Hàn Băng vốn có hiệu quả thu nạp linh khí xung quanh, nên linh khí trong đàm không thua linh khí Tụ Linh Trận. Có thể nói Hàn Thủy Đàm Hàn Ngọc tông và Tổ sư đường Thương Vân tông có cách làm khác nhau nhưng kết quả đều giống nhau đến kì diệu.
“Vạn Niên Hàn Băng.” Bạch Dịch chỉ nói vẻn vẹn bốn chữ, vì Vạn Niên Hàn Băng chính là mục đích của hắn.
Nghe Bạch Dịch nói Vạn Niên Hàn Băng, Kỷ bà bà bỗng nhẹ nhàng thở ra. Bà chạm vào túi trữ vật, hai băng tinh lớn hơn nắm đấm xuất hiện trong tay.
“Đây là hai khối Vạn Niên Hàn Băng chừng mười cân, coi như thù lao ngươi giúp Hàn Ngọc tông chống cự kẻ thù.” Nói xong, Kỷ bà bà đưa băng tinh tới, nhưng Bạch Dịch lại không thèm nhìn.
“Ít nhất trăm cân.” Lại thêm một câu với ngữ điệu kinh người. Lời này Bạch Dịch vừa thốt ra, Chu Thừa hận không thể bóp chết hắn.
Trăm cân Vạn Niên Hàn Băng, yêu cầu kia phải một cái giá lớn mới đổi được. Đừng nói trăm cân, mười cân Chu Thừa cũng cho rằng Bạch Dịch đã hời lớn rồi.
Không phải là chỉ điểm lung tung trận đạo một chút sao. Có trời mới biết đại trận hộ tông Hàn Ngọc tông là do Lữ Tử Mặc kiên trì hay do Bạch Dịch chỉ điểm mới không sụp đổ. Nhăm nhe cấm địa người ta cũng không có chỗ gì hay, thấy tốt thì lấy mới là thượng sách.
“Xú tiểu tử, còn không tạ ơn Kỷ bà bà ban thưởng, mười cân Vạn Niên Hàn Băng đủ cho ngươi dùng hơn vài chục năm!” Chu Thừa vội bước lên khuyên bảo, nhưng Bạch Dịch không thèm chú ý tới hắn, vẫn nhìn chằm chằm Lữ Tử Mặc.
“Hàn Thủy Đàm!” Bạch Dịch nhẹ giọng quát, một cỗ khí tức băng hàn bỗng hiện lên. Không phải rét lạnh thật sự mà là hàn ý dày đặc phát ra từ đáy lòng.
“Tốt cho một đệ tử Thương Vân không biết đúng sai!”
Kỷ bà bà không chờ Lữ Tử Mặc mở miệng đã quát: “Nếu ngươi khư khư cố chấp như vậy, được thôi, lão thân đồng ý với ngươi. Nhưng cấm địa Hàn Ngọc tông chúng ta có quy củ cấm địa, dù là ai cũng không thể vi phạm. Khi đó Tông chủ đồng ý cho ngươi tiến vào Hàn Thủy Đàm, nhưng không đồng ý cho ngươi mang Pháp khí vào Hàn Thủy Đàm.”
Vì tông môn, Kỷ bà bà quyết định làm ác nhân tới cùng, bà quát lạnh: “Quy định Hàn Thủy Đàm, phàm là người nhập đàm, chỉ cho phép dùng áo ngắn, đi chân trần, tay không mà vào, nếu ngươi có thể tuân thủ quy củ Hàn Ngọc tông ta, Vạn Niên Hàn Băng trong Hàn Thủy Đàm mặc ngươi lấy!”
Áo ngắn, đi chân trần, tay không, ba hạn chế này nếu du sơn ngoạn thủy thì được, nhưng khi rơi vào người kẻ nhập đàm thì không khác để một đứa bé phàm nhân gian nan bò lên núi băng, hơn nữa trong lúc bò còn không được dùng bất kỳ công cụ nào, ngay cả giày cũng không được đi.
Hàn Thủy Đàm lập ra để môn nhân đệ tử Hàn Ngọc tông cảm ngộ tinh túy đạo pháp hệ Băng, dù mặt đàm không kết băng nhưng còn lạnh gấp mười lần băng tuyết, nhất là Vạn Niên Hàn Băng dưới đáy đầm. Đó đều là Băng Tinh Hàn Tủy, chỉ cầm một khối Vạn Niên Hàn Băng hơi lâu một chút, cả bàn tay đã bị đông thành băng.
Điều kiện hà khắc tới tận cùng khiến Bạch Dịch ở trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan.
Hắn tới Hàn Thủy Đàm không phải để tu luyện mà là để đào băng, nếu không sử dụng Pháp khí, đừng nói đệ tử Trúc Cơ, ngay cả Trưởng lão Kim Đan cũng không thể tay không móc một khối Vạn Niên Hàn Băng trong Hàn Thuỷ Đàm. Sơ sẩy một cái cũng có thể bị đông lạnh chết ở đáy đầm!
Dùng tâm trí của Bạch Dịch sao không nhìn ra chủ ý của lão phụ đối diện, rõ ràng Kỷ bà bà muốn buộc hắn lùi bước, nếu không cũng bị chết cóng ở đáy Hàn Thủy Đàm.
Cấm địa Hàn Ngọc tông lúc này trở thành một đầm rồng, vẻ mặt Kỷ bà bà âm trầm vân vê Long đầu trượng trong tay. Bà không tin tại dưới điều kiện này đối phương còn dám vào Hàn Thủy Đàm. Chỉ cần đối phương không muốn chết thì tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý lên Vạn Niên Hàn Băng.
Mặt mũi Tông chủ rất quan trọng, Kỷ bà bà quyết định làm ác nhân tới cùng, đắc tội một tiểu bối Trúc Cơ Kỳ không tính là gì, cấm địa Hàn Ngọc tông quyết không để người ngoài đặt chân vào.
Ngoài dự tính của Kỷ bà bà, khi Bạch Dịch nghe xong điều kiện hà khắc, ngay cả chân mày cũng không nhúc nhích một cái. Hắn im lặng trong chốc lát, lạnh nhạt nói: “Được!”
Thiếu chút nữa Chu Thừa lao lên bịt miệng Bạch Dịch, hắn hạ thấp giọng vội nói: “Ngươi không muốn sống à! Tay không tấc sắt vào Hàn Thủy Đàm tu luyện thì được, đào Vạn Niên Hàn Băng thì ngươi sẽ bị đông cứng chết! Ngươi giúp Hàn Ngọc tông một đại ân, nhất định sau này người ta sẽ không bạc đãi ngươi, cần gì phải đòi Vạn Niên Hàn Băng!”
Chu Thừa không rõ ràng lắm, cho rằng Bạch Dịch nổi tâm tính thiếu niên, khư khư cố chấp, mà nhất thời ngay cả Văn Trưởng lão cũng không hiểu.
Lữ Tịch Thần biết rõ Bạch Dịch đến Hàn Ngọc tông chính là vì Vạn Niên Hàn Băng, nàng thấy Kỷ bà bà làm khó dễ như vậy, cảm thấy rất tức giận, cao giọng nói: “Kỷ bà bà, sư tôn đã đồng ý cho hắn vào Hàn Thủy Đàm...”
“Tông chủ nhân hậu, đáp ứng người nhất định sẽ thực hiện, nhưng quy củ Hàn Ngọc tông ta sẽ không thay đổi vì bất kỳ kẻ nào!”
Không đợi Lữ Tịch Thần nói xong, Kỷ bà bà dùng sức gõ mạnh Long đầu trượng một cái, trừng mắt nhìn Lữ Tịch Thần, nói: “Hàn Thủy Đàm do lão thân trông coi mấy trăm năm, đệ tử nào muốn nhập đàm đều phải tuân theo quy củ Hàn Thủy Đàm. Nếu vị cao đồ Thương Vân này đã khư khư cố chấp, vậy thì mời!”
Dứt lời, Kỷ bà bà cũng không quay đầu lại, đi thẳng tới phía sau tông môn, nơi đó là phương hướng Hàn Thủy Đàm.
Thấy Kỷ bà bà yên tĩnh làm ác nhân cũng không thay đổi quy củ cấm địa tông môn, Lữ Tử Mặc nặng nề thở dài một tiếng, không nói nhiều. Tô Hải Đường thì âm thầm hiện ra thần sắc đáng tiếc, vì nàng nhìn ra đệ tử Thương Vân kia đã hạ quyết tâm.
Dưới mắt mấy cường giả Nguyên Anh, Bạch Dịch bình tĩnh chanh chóng đi theo sau Kỷ bà bà.
Mạc Phong không thú vị lắc quạt lông, nói với Chu Thừa: “Chu lão đầu, sao đồ đệ này của ngươi đầu toàn cơ bắp vậy. Ta thấy ngươi nên đi chọn vài truyền nhân tốt khác đi, sợ rằng tên này khó giữ được tính mạng.”
Với lời trêu chọc của Văn trưởng lão, Chu Thừa chỉ đành bất đắc dĩ nhếch gương mặt cười đắng chát, nhìn còn khó coi hơn khóc.
Hàn Thủy ĐàmHàn Ngọc tông ở sau tông môn, đó là một đầm nước không lớn, hai bên rộng mười trượng, trên mặt nước sương mù lượn lờ, chưa tới gần, từng đợt khí tức cực hàn đã đập vào mặt.
Khi Bạch Dịch tới cạnh đầm nước, mặt hắn đã bị đông thành một cục băng. Đây là kết quả thúc giục linh lực, nếu không dùng linh lực, tu sĩ Trúc Cơ kỳ tới cạnh đầm nước, chưa cần xuống nước đã bị đông thành một khối.