Tia sáng xẹt qua không phải đến từ trong mắt Bạch Dịch mà từ bầu trời đầy sao.
Tia sáng chợt lóe lên với tốc độ cực nhanh, lại vô thanh vô tức, rất giống sao băng. Có lẽ những đệ tử ngoại môn khác coi như phát hiện ra cũng không thấy điều gì bất thường nhưng đồng tử Bạch Dịch lập tức co lại, giống như một mũi kim nhọn.
“Tu Chân giả!”
Bạch Dịch nói nhỏ rồi nghiêng mình tránh dưới tán cây đồng thời vận chuyển Ẩn linh quyết che đi Linh khí của bản thân, nín thở tập trung suy nghĩ.
Thứ vừa bay vụt qua trên trời không phải sao băng mà là kiếm quang của Tu Chân giả!
Một đạo kiếm quang xuất hiện, không bao lâu hơn mười đạo kiếm quang giống như mưa sao đột nhiên xuất hiện trên bầu trời Nhập Vân Cốc. Những kiếm quang này đều hướng tới một điểm chung, đó là đê giai Linh Thạch trong cốc.
Gần trăm đạo kiếm quang hiện lên, sau đó bầu trời lần nữa khôi phục lại yên tĩnh.
Đi ra từ dưới tán cây, Bạch Dịch nhíu chặt lông mày nói nhỏ: “Gần trăm tên Tu Chân giả đột nhiên xuất hiện ở Nhập Vân Cốc, chẳng lẽ là tu sĩ môn phái khác tới đây cướp đoạt Linh Thạch?”
Nhiều Tu Chân giả xuất hiện cùng lúc như vậy Bạch Dịch sẽ không cho rằng những người đó đều là đệ tử nội môn của Thương Vân Tông.
Trong Nhập Vân Cốc không xuất hiện Linh thảo, những đệ tử nội môn đương nhiên không thể tới lúc nửa đêm. Khả năng cao nhất ở đây chính là Tu Chân giả của môn phái khác tới cướp đoạt tài nguyên.
Nhập Vân Cốc thi hành văn đoạt võ lấy ngoài mục đích tôi luyện tâm trí đệ tử ngoại môn còn giúp cho những đệ tử ngoại môn chưa hiểu rõ biết thế nào là Tu Chân Giới. Tu Chân Giới chân chính là một thế giới mạnh được yếu thua, người nào tu vi cao thì người đó càng giành được nhiều tài nguyên.
Các môn phái khác trong lúc tranh đoạt tài nguyên có thể sinh ra huyết chiến, căn bản không thể so với Nhập Vân Cốc lấy võ. Đó mới là cuộc chiến nghiêm túc và tàn khốc, không phải ngươi chết thì ta sống.
Cường giả vi tôn mới là lời lẽ chí lí ở Tu Chân Giới.
Đối với Tu Chân Giới, không ai hiểu rõ hơn so với Bạch Dịch từng là Tán Tiên vượt lên tất cả Tu Chân Giả. Lúc chứng kiến kiếm quang xuất hiện trên không trung, Bạch Dịch đã đoán được tai họa sắp xảy ra.
Khương Đại Xuyên không biết đã chạy tới nơi nào, chắc hẳn đã sớm quay về. Bạch Dịch quét mắt bốn phía rồi bước ngược lại đường dẫn tới Linh Mạch, nhanh chóng rời đi.
Trong lúc không có lợi, Tu Chân giả chắc chắn sẽ không chém giết tùy tiện. Mục đích những tu sĩ lạ kia đến Nhập Vân Cốc không phải để sát hại đệ tử ngoại môn mà vì đê giai Linh Mạch mà tới.
Một đê giai Linh Mạch vô cùng to lớn, tương đương với một quặng mỏ. Song, hễ là Linh Mạch thì đều tồn tại Linh Mạch tinh túy. Linh Mạch tinh túy ở đê giai Linh Mạch chiều dài đạt tới nửa trượng là cực hạn, trọng lượng trên dưới một trăm cân. Chỉ cần đào ra được, một Tu Chân giả Trúc Cơ Cảnh cũng có thể dễ dàng mang đi.
Bạch Dịch bước chân nhanh chóng nhưng không dồn dập.
Những kiếm quang kia cách mặt đất quá xa, hắn không nhận ra được tu vi của đối phương. Tuy vậy dựa theo tốc độ của kiếm quang, tu vi những người đó sẽ không quá cao. Ít nhất không có ai đạt tới Kim Đan.
Gần trăm tu sĩ Trúc Cơ tuyệt đối không dám chính thức đánh chủ ý lên Thương Vân Tông. Mục đích của những người này chỉ có thể là Linh Mạch tinh túy ở đê giai Linh Mạch trong Nhập Vân Cốc. Bằng không chỉ cần vài vị Trưởng Lão Thương Vân Tông chạy đến, gần trăm tu sĩ Trúc Cơ này đều bị giết.
Trong thời gian ngắn Bạch Dịch đã đoán ra ý đồ của những tu sĩ lạ mặt. Đúng như hắn suy đoán, những người đó thực sự đến để cướp Linh Mạch tinh túy.
Bên ngoài Linh khoáng chỗ sâu trong Nhập Vân Cốc lúc này đã có gần trăm tên Tu Chân giả đeo vải đen bịt mặt. Khi thủ lĩnh của bọn hắn vô thanh vô tức hất tay ra sau, ngay tức khắc chung quanh mạch khoáng vang lên những tiếng gào bi thảm, trầm thấp và ngắn ngủi. Gần như đã bị giết trong nháy mắt.
Tào Nham đang ngủ bỗng thình lình bị đánh thức bởi âm thanh kì quái.Vị Chấp sự Linh Mạch dụi mắt thì thấy hắc y nhân ở trước mặt, lập tức vẻ mặt đại biến. Không đợi hắn hô lên, một đạo kiếm quang đã bay ra từ sau cổ hắn.
Trong thời gian ngắn giết chóc, gần nửa tu sĩ áo đen xông vào quặng mỏ, tìm kiếm Linh Mạch tinh túy. Những người còn lại thì phân tán ra, ẩn nấp chung quanh mạch khoáng. Chỉ cần có người đi tới vì nghe thấy tiếng đánh nhau là lập tức giết hại.
Trong một nhà gỗ cao lớn ở Nhập Vân Cốc, Lũng Thiên Lý sắc mặt trầm thấp dạo bước trong phòng.
“Dương Nhất Phàm này thật sự không biết phân biệt. Hắn cho rằng mình vẫn là đệ tử chân truyền cao cao tại Đan các hay sao, hừ!”
Dương Nhất Phàm nhúng tay vào làm hắn vô cùng ảo não. Lũng Thiên Lý nổi giận đùng đùng quát: “Một Chấp sự ngoại môn ngã xuống cảnh giới Trúc Cơ sơ kì mà dám đối nghịch với Lũng Thiên Lý ta. Đừng để ta tìm được nhược điểm, nếu không sớm muộn gì cũng đuổi Dương Nhất Phàm ngươi ra khỏi Thương Vân Tông!”
Đang khó chịu, Lũng Thiên Lý phát hiện từ xa truyền đến chấn động nhỏ của Linh lực. Hắn ta đẩy cửa ra ngoài.
Chỗ ở của Lũng Thiên Lý cách Linh Mạch không quá xa bởi vậy hắn mới phát hiện điều khác thường. Mà chỗ ở của Dương Nhất Phàm thì ở phía đối của Linh Mạch, gần như cách nửa Nhập Vân Cốc, không thể nào nhận ra khác lạ.
“Linh lực trong mạch khoáng chấn động, đồ ăn hại Tào Nham đang làm cái quỷ gì vậy?”
Lũng Thiên Lý trầm ngâm một hồi rồi đi về hướng Linh Mạch muốn xem có chuyện gì xảy ra. Không đợi hắn tới gần Linh Mạch, bỗng nhiên một đạo kiếm quang từ trong rừng lao ra.
Cơ thể Lũng Thiên Lý mập mạp những phản ứng không hề chậm chạp. Hắn vội thúc giục phi kiếm ngăn cản. Hai Pháp Khí giao nhau phát ra âm thanh giòn vang truyền thật xa trong Nhập Vân Cốc.
“Người nào!” Lũng Thiên Lý kinh sợ, cùng lúc phẫn nộ quát: “Dám ở Nhập Vân Cốc gương oai, ta xem ngươi hẳn là chán sống!”
Hắn tưởng rằng đối phương là đệ tử ngoại môn, nhưng khi thấy hơn mười tu sĩ lạ lẫm từ gần đấy đang tiến tới, mỡ trên mặt hắn bắt đầu run rẩy.
Hắn đã hiểu rõ. Nhiều Tu Chân giả lạ mặt xuất hiện ở Nhập Vân Cốc chỉ có thể đại biểu một việc, chính là có người công kích ngoại môn Thương Vân Tông, muốn cướp đoạt Linh Mạch!
“Người đâu!” Lũng Thiên Lý hô to một tiếng. Hắn ta không ở đây xuất thủ mà nhảy lên phi kiếm quay đầu bỏ chạy. Hắn chọn từng khu cư trú của đệ tử ngoại môn mà bay qua, một bên trốn một bên hô to: “Nhập Vân Cốc bị tập kích, đệ tử ngoại môn nhanh chóng nghênh chiến!”
Lũng Thiên Lý bay qua như vậy khiến đệ tử ngoại môn trong Nhập Vân Cốc nhao nhao tỉnh dậy. Có những đệ tử mơ hồ lao ra ngoài, đối mặt trực tiếp với những tu sĩ lạ đuổi giết Lũng Thiên Lý, gần như là vừa đối mặt đã bị đối phương giết chết đơn giản.
Tuy rằng đệ tử ngoại môn không phải đối thủ của tu sĩ Trúc Cơ kì nhưng nhất định có thể kéo dài thời gian. Lũng Thiên Lý dùng hơn mười tính mạng của đệ tử ngoại môn, khó khăn chạy thoát. Hắn ta kinh hoàng chạy ra Nhập Vân Cốc, hướng tới tông môn báo tin.
Không có Lũng Thiên Lý cũng có một chút tốt. Ít nhất ngoại trừ những đệ tử chịu trách nhiệm khai thác mỏ ở Linh khoáng ra thì những người khác không có nguy hiểm gì. Hôm nay Nhập Vân Cốc đại loạn. Thỉnh thoảng tu sĩ áo đen xuất hiện ở khắp những nơi cư trú lớn khiến cho vô số những đệ tử ngoại môn chết.
Lúc này Bạch Dịch đang đi xuyên qua rừng rậm, đã gần tiếp cận chỗ ở của mình. Nơi này cách Linh mạch rất xa, hẳn là những tu sĩ áo đen kia không có ý định tới đây giết người. Khi hắn vừa đến gần khu cư trú, có một đạo kiếm quang xẹt qua đỉnh đầu.
Hắc y nhân khống chế phi kiếm vốn đã vượt qua Bạch Dịch, chợt ngừng lại.
Bạch Dịch dừng chân lại, đứng tại chỗ, đôi mắt lóe lên tia lạnh.
Hắc y nhân này nguyên là đuổi theo Lũng Thiên Lý, phát hiện Lũng Thiên Lý trốn về phía sơn môn Thương Vân Tông mới vội vã trở về, vừa lúc gặp được Bạch Dịch.
Hắc y nhân quét mắt nhìn thiếu niên trước mặt, trong mắt đột nhiên xuất hiện vẻ kì lạ. Vậy mà hắn nhảy xuống phi kiếm, ngăn trở đường đi. Dung mạo hắn có khăn che mặt nên nhìn không ra, chỉ thấy một đôi mắt âm trầm cùng một đầu tóc xám dài quái dị.
Thấy hai mắt đối phương cùng mái tóc xám, Bạch Dịch hơi động lông mày, trong lòng giật mình nhưng không lộ ra chút bối rối nào. Hắn trầm mặc không nói.
Tuy rằng nhìn không ra dung mạo nhưng hai mắt và tóc xám của hắc y nhân có thành tro hắn cũng nhận ra thân phận của đối phương. Người này chính là Chấp sự tóc xám của Thất Sát Môn, người bên cạnh hoàng tử Cao Mông ở Cảnh vương phủ lúc trước.
“Nhận ra ta?”
Hắc y nhân tóc xám cười như không cười nói. Hắn cũng nhận ra đây là thiếu niên đã cùng hoàng tử đánh cược vụ xương ngựa. Trong mắt hung quang lóe lên, hắn đưa tay ra trước phi kiếm, lạnh lùng quát: “Vậy... đi chết đi!”