Dịch: Lạc Đinh Đang
Linh hoa Linh thảo trong Lưỡng Cực Điện rất nhiều, nếu thu toàn bộ ít nhất phải mất thời gian nửa ngày. Mà sau nửa ngày, có trời mới biết hộ tông đại trận Hàn Ngọc tông còn tồn tại hay không, vì vậy Lữ Tử Mặc mới sai Lữ Tịch Thần lập tức đập nát Băng linh.
Trước đại nạn tông môn, dù là Tông chủ cũng không dám lưu luyến những đám Linh hoa Linh thảo. Bây giờ với Hàn Ngọc tông mà nói, chỉ có triệu hồi bốn vị Trưởng lão Nguyên Anh mới quan trọng.
Lữ Tịch Thần nhanh chóng xuyên qua đám hoa cỏ, mục tiêu của nàng là hai đóa Linh hoa Tuyết Liên màu xanh, chỉ cần hái hai đóa Linh hoa này xuống, Lữ Tịch Thần sẽ không chút do dự đập nát Băng linh.
Dừng lại trước một đóa Tuyết Liên, Lữ Tịch Thần cẩn thận từng li từng tí hái đóa băng liên vạn phần trân quý này, trong miệng vội vã nói: “Lấy được thì đều đưa ngươi hết.”
Tất cả Linh thảo Lưỡng Cực Điện đều sinh trưởng nhờ khí tức Băng linh, một khi Băng linh vỡ vụn, Linh thảo sẽ lập tức héo rũ. Lữ Tịch Thần mang Bạch Dịch đến là muốn cho hắn thừa cơ hái mấy đóa Linh hoa Linh thảo, không ngờ ham muốn của người ta lớn hơn, muốn hái toàn bộ.
Rất nhanh hai đóa băng liên được Lữ Tịch Thần cất kỹ, sau đó nàng vội vã chạy về phía Băng linh, Tàng Ngọc Kiếm được nắm trong tay, chỉ cần một kiếm đâm xuống, nhất định Băng linh sẽ vỡ nát.
Đang lúc Pháp bảo phi kiếm của Lữ Tịch Thần sắp chém xuống, nàng đột nhiên thấy dường như sau lưng xuất hiện một vòng xoáy, thiên địa linh khí xung quanh đều bị nó hút đi.
Trong lúc kinh hãi, Lữ Tịch Thần quay đầu nhìn xem, chỉ thấy Bạch Dịch vẫn yên ổn đứng chỗ cũ, mà quái trùng giống chó ghẻ kia đang há to miệng rộng, Linh hoa Linh thảo trong Lưỡng Cực Điện đều bị hút mạnh xoay tròn vào miệng nó.
Công phu trong chốc lát đã khiến Lưỡng Cực Điện chỉ còn rễ cây trụi lủi trên đất!
Lữ Tịch Thần vô cùng khiếp sợ dùng kiếm đập nát Băng linh, sau đó ngẩn người nhìn đống bừa bộn, nàng không ngờ con chó ghẻ kia lại đáng sợ như vậy, có thể lập tức nuốt toàn bộ Linh hoa Linh thảo.
Chiếm được tiện nghi lớn, Bạch Dịch tuyệt đối sẽ không lãng phí. Tự hắn thu hái sẽ không kịp lấy nhiều Linh thảo như vậy, nhưng có miệng rộng Chúc Hỏa ở đây, nuốt nhiều Linh thảo hơn cũng không phải nói chơi.
Dĩ nhiên Chúc Hỏa đạt tới Yêu Thú cấp 3 sau khi nuốt Linh thảo trong Lưỡng Cực Điện lại trực tiếp bò về túi Linh Thú. Linh thảo khác đã tiến vào bụng nó, chỉ có một Linh thảo cong cong như một con rắn nhỏ xanh biếc bị nó ngậm trong miệng.
Cảm nhận được Chúc Hỏa khác thường, Bạch Dịch nói trong thức hải: “Long Xà Thảo trong Xà thảo, vận khí không tệ.”
“Còn thiếu Long thảo thưa chủ nhân, long xà tề tụ, có hi vọng Yêu đan, ha ha.” Chúc Hỏa hiện ra vẻ vô cùng hưng phấn, không ngừng phun ra nuốt vào cây cỏ xanh biếc quái dị.
Long Xà Thảo, tên hai Linh thảo hợp cùng một chỗ, chia làm Long thảo và Xà thảo, là tài liệu luyện chế Linh đan cấp 4, thậm chí cấp 5, phần lớn sinh trưởng ở gần vết nứt không gian, cực kì thưa thớt.
Yêu Thú từ cấp 3 lên cấp 4 là lần đột phá khó khăn nhất, đạt tới cấp 4 là có thể kết thành Yêu đan, thực lực có thể so với Tu Chân Giả Kim Đan sơ kỳ.
Tu Chân Giả chỉ hiểu luyện đan với Long Xà Thảo, rất ít người biết loại Long Xà Thảo này với Yêu Thú cấp 3 là vật đại bổ ngưng tụ Yêu đan. Cũng chỉ có cường giả hơn vạn năm tuế nguyệt như Bạch Dịch mới hiểu rõ then chốt khi Yêu Thú tiến giai.
Chỉ cần Chúc Long kết thành Yêu đan sẽ trực tiếp đạt tới trình độ Yêu Thú cấp 4, hơn nữa hình dáng cũng thay đổi lớn, không phải là bộ dáng quái trùng này nữa. Giờ chỉ lấy được Xà thảo thì vẫn chưa đủ, Chúc Hỏa tiến giai cấp 4 còn cần tới Long thảo.
Lữ Tịch Thần tận mắt thấy sự đáng sợ của Chúc Hỏa, há miệng nhỏ, không thể tin hỏi: “Con chó trụi lông kia ăn sạch Linh thảo trong Lưỡng Cực Điện rồi?”
“Dạ dày nó to, không cần để ý.”
Bạch Dịch chắp tay sau lưng, tùy ý nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khối Băng linh vỡ vụn kia, trong cảm giác của hắn, vài đạo hồn lực đang dần tiêu tán trong không trung.
Khi hồn lực của bốn vị Trưởng lão để lại tiêu tan, dù người ở xa cuối chân trời cũng nhận ra. Có lẽ lúc này bốn vị Trưởng lão Hàn Ngọc tông đã biết tông môn gặp đại nạn, đang vội vã trở về.
Bạch Dịch cũng không biết bốn vị Trưởng lão Hàn Ngọc tông bị những thiên tài dị bảo kéo tới nơi nào, nhưng hắn có thể kết luận, tuyệt đối không gần.
Rầm Rầm!
Lưỡng Cực Điện đột nhiên lắc lư, vụn băng trên mái vòm đại điện ầm ầm rơi xuống.
Lữ Tịch Thần biến sắc, xoay người rời khỏi đại điện. Tới lúc Bạch Dịch ra ngoài, một cảnh tượng khiến người ta kinh hãi xuất hiện trước mặt.
Trên không Hàn Ngọc tông đã phủ kín lửa xanh, không ngờ bốn màn băng cao tới trăm trượng lại bị hòa tan trong thời gian ngắn như vậy, sợ rằng không lâu sau, đại trận hộ tông Hàn Ngọc tông sẽ bị thiêu cháy hoàn toàn.
Sáu cường giả hắc y nhân ra tay, đạo pháp hào quang khác nhau nổ vang quanh Hàn Ngọc tông, tăng thêm uy lực Lục Giáp Thanh Hỏa Trận. Sợ rằng phòng ngự Hàn Ngọc tông không chống nổi một ngày.
Lữ Tử Mặc lấy lực lượng một người điều khiển trận, nhưng bên ngoài có sáu cường giả cùng cấp, trận chiến công thủ vào lúc cường địch tiến đến đã định trước thắng bại.
Tông chủ Hàn Ngọc tông một thân trường bào cung trang dường như đã đoán được kết cục thắng bại, Lữ Tử Mặc hé miệng thơm, trầm giọng quát: “Sáu vị đạo hữu, xưa nay Hàn Ngọc tông ta không oán không cừu với Bạch Cốt điện, sao lại muốn cường công trọng địa tông môn ta!”
Không riêng các đệ tử Hàn Ngọc tông buồn bực, Lữ Tử Mặc cũng rất khó hiểu.
Bạch Cốt điện đích thực là một thế lực mới xuất hiện ở Tu chân giới, cực kỳ thần bí. Nhưng Hàn Ngọc tông vốn không dính líu gì với Bạch Cốt điện, lại càng không gây ra thâm cừu đại hận. Nếu không phải tử thù, rất hiếm người tiến đánh sơn môn của thế lực tu chân.
Sáu hắc y nhân trên không trung không đáp lời, giống như câm điếc, mai rùa dưới chân phun ra lửa xanh hung mãnh hơn, pháp thuật họ thi triển cũng lăng lệ ác liệt hơn, chỉ có vệt nước mắt trên mặt nạ khóc kia không mang chút đau buồn nào, chỉ có một cỗ khí tức hung ác.
Trong lòng Lữ Tử Mặc nặng nề thở dài, theo nàng tính, tuyệt đối bốn vị Trưởng lão Nguyên Anh sẽ không về kịp tông môn trong vòng ba ngày. Tuy ở xa hơn vạn dặm nhưng tốc độ cường giả Nguyên Anh không phải thứ đệ tử Trúc Cơ so được.
Chẳng qua, thời gian ba ngày, chỉ dựa vào Hắc Phong Tứ Tượng Trận thì không thể ngăn được kẻ thù bên ngoài.
Một ngày, đây là kết quả Lữ Tử Mặc tính được với đại trận hộ tông. Sau một ngày, Hàn Ngọc tông sẽ không còn tường vách, đến lúc đó chỉ có thể liều chết đánh một trận.
Xung quanh băng tuyền ở trung tâm Hàn Ngọc tông, dưới sự dẫn dắt của các Trưởng lão, tất cả đệ tử trong tông môn hợp thành kiếm trận từ bốn phương vị, người nào cũng sắc mặt nghiêm trọng chờ đại chiến xảy ra. Lữ Tịch Thần đi tới gần cửa băng, đứng sau sư tôn nàng, Tàng Ngọc Kiếm không thu lại mà cầm trong tay.
Nhìn trận địa sẵn sàng đón địch của môn nhân Hàn Ngọc tông, chân mày Bạch Dịch nhíu chặt.
Đối với việc sáu vị cường giả Nguyên Anh tập kích Hàn Ngọc tông bất ngờ, Bạch Dịch cảm thấy cực kỳ khó hiểu, bởi vì Hàn Ngọc tông chiếm giữ Linh mạch trung cấp, không đáng để sáu vị cường giả Nguyên Anh đồng thời ra tay. Dù có thể công phá Hàn Ngọc tông, sáu tu sĩ Nguyên Anh cũng phải trả giá cao, ít nhất phải vẫn lạc một người.
Một Nguyên Anh đổi một Linh mạch trung cấp, căn bản là không đáng, chỉ có Linh mạch cấp cao mới khiến tu sĩ Nguyên Anh tranh chấp không để ý nguy hiểm vẫn lạc.
Thất Sát môn!
Bỗng nhiên trong mắt Bạch Dịch lóe lên một tia lạnh lẽo.
Nếu Thất Sát môn dám mưu đồ gây ra đại nạn kia trong nội địa Thương Vân tông thì chúng cũng dám ra tay với Hàn Ngọc tông. Chỉ cần đả thương nặng hai đại môn phái, như vậy ở cuộc chiến giành Linh mạch Thanh Châu không lâu sau, ưu thế của Thất Sát môn càng nổi bật hơn.
Mười năm dùng Linh mạch cấp cao tuyệt đối khiến cường giả Nguyên Anh đỏ mắt, nếu có thể thâu tóm hai đại tông môn khác ở Đại Phổ, nhất thống Tu Chân Giới Đại Phổ, Thất Sát môn thậm chí còn có thực lực độc chiếm Linh mạch cấp cao, lực áp Nam Chiếu và Ngũ Nhạc, biến quyền sử dụng mười năm thành vĩnh viễn!