Lôi Thạc tự nhủ nói, một tu sĩ Kim Đan cạnh hắn thì trầm giọng nói: “Đan dẫn Ngũ Lan Hợp, đủ khiến Mục Đức đập nồi dìm thuyền rồi, huống chi tiểu tử kia còn có Thanh Vân Tước, nhất định bảo bối trên người không ít. Thanh hắc kiếm này của hắn có thể không phải vật thường, trong đám Pháp khí cực phẩm ta từng thấy thì có uy lực mạnh nhất.”
“Đan dẫn Ngũ Lan Hợp, Thanh Vân Tước, Pháp khí cực phẩm đỉnh cấp...”
Lôi Thạc vừa nói, vừa lộ ra thần sắc tham lam. Hắn cười một tiếng âm hiểm, nói: “Đã có Mục gia náo nhiệt, Lôi gia chúng ta sao bỏ qua được. Đục nước béo cò mà nói, vừa đúng thời cơ gặp một con cá lớn, đuổi theo mau!”
Lôi Thạc chuẩn bị đục nước béo cò, vậy nên rơi lại phía sau. Có hai vị tu sĩ Kim Đan giúp hắn, mặc dù nhất thời không đuổi kịp Thanh Vân Tước, nhưng hắn cũng không mất mục tiêu. Chẳng qua Chương Huy vậy mà liều mạng, không hề cố kị tiêu hao linh lực, dốc sức liều mạng thúc giục phi kiếm. Hắn thầm nghĩ muốn ăn sống nuốt tươi hung thủ giết ái tử của hắn.
Linh thú phi hành có một chỗ tốt, đó là không cần chủ nhân hao phí linh lực. Chỉ cần Bạch Dịch chỉ định một phương hướng, Thanh Vân Tước sẽ toàn lực phi hành.
Trong lúc khôi phục Bạch Dịch mơ hồ phát hiện, phía sau bốn truy binh, thấp thoáng có linh khí dao động. Đuổi theo lúc này tất nhiên là địch mà không phải bạn, tuyệt đối không nên ham chiến, chỉ có toàn lực trốn chết mới là thượng sách.
Đối chiến mấy vị Kim Đan?
Bạch Dịch không ngu như vậy, có Thanh Vân Tước ở đây, tốc độ của Pháp bảo cấp thấp cơ bản không đuổi kịp hắn. Nhưng mà tốc độ Pháp bảo cấp trung không phải thứ Yêu Thú phi hành cấp 2 có thể so sánh.
Trong đám truy binh, một Pháp bảo trường kiếm có linh lực khổng lồ rõ ràng mang tốc độ nhanh nhất. Không mất bao lâu, cách Thanh Vân Tước Bạch Dịch chưa đầy một dặm, nếu tiếp tục đuổi theo thế này, không mất nhiều thời gian, Bạch Dịch sẽ bị người bắt kịp.
Quay đầu nhìn đạo kiếm quang cách mình gần nhất, Bạch Dịch chỉ có thể mơ hồ thấy trên phi kiếm là một lão giả. Không cần đoán hắn cũng biết, lão giả kia nhất định là Mục Đức.
Sát cơ trong mắt lóe lên, Bạch Dịch hướng phía Thanh Vân Tước đánh ra một luồng linh lực. Chim tước màu xanh mạnh mẽ vỗ hai cánh, tốc độ lập tức tăng lên một chút, giống như một đạo lưu quang bay về hướng Tây Bắc.
Lúc này Thanh Vân Tước đã đạt tốc độ nhanh nhất, con Yêu Thú cấp 2 này toàn lực chạy như bay, tốc độ tuyệt đối vượt ra khỏi Pháp bảo cấp thấp, nhưng truy binh phía sau vẫn đuổi theo không tha.
Dưới chân Mục Đức là một Pháp bảo phi kiếm cấp trung, khi toàn lực phi hành, tốc độ phải nhanh hơn một bậc so với Thanh Vân Tước. Chương Huy vã hai tu sĩ Chương gia khác đều điều khiển Pháp bảo cấp thấp, nhưng ba người này đã quyết định dốc sức liều mạng rồi. Họ dùng linh lực gia trì, liên tục thúc giục linh lực đề cao tốc độ của phi kiếm.
Lôi Thạc và một tu sĩ Kim Đan của Lôi gia ngồi chung một thanh phi kiếm, hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, không thể điều khiển Pháp bảo được. Khi Lôi Thạc phát hiện mấy người phía trước càng ngày càng xa, hắn nhíu mày nói: “Tiểu tử kia thoát được thật vui vẻ, người Chương gia đuổi theo cũng không chậm, hao phí lượng lớn linh lực để đề thăng tốc độ của phi kiếm, xem ra bọn hắn không định giữ lại người sống. Cũng khó trách, Chương Nhạc có tiền đồ nhất đã bị người ta giết, cuộc sống của Chương gia sau này chỉ sợ không dễ chịu lắm. Không có Mục gia, ba tu sĩ Kim Đan mà muốn đẩy một gia tộc lên, hừ, mơ mộng hão huyền.”
Lôi Thạc thấp giọng mắng vài câu, ngay sau đó ra lệnh: “Nhất định phải đi cùng những tu sĩ Chương gia, không cần quan tâm tên Bạch Dịch kia.”
Lôi Thạc nói xong, tu sĩ Lôi gia chở hắn lập tức thúc giục linh lực, trong nháy mắt phi kiếm dưới chân nhanh hơn rất nhiều, bám sát ngay sau đám người Chương gia.
Mà cuộc truy đuổi lúc này không mất bao lâu đã chạy qua hơn mấy trăm dặm, khoảng cách giữa Mục Đức và Bạch Dịch luôn hơn kém không tới một dặm. Khi thấy Thanh Vân Tước bay qua một gò núi, kiên nhẫn của Mục Đức cuối cùng đã hết. Hắn bắt đầu vận dụng linh lực trong người, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Nghê Thu Vũ đã nhìn ra cảnh giới của truy binh, khi nàng thấy rõ khuôn mặt có vết sẹo dữ tợn như con rết của Mục Đức, nàng đã biết rõ hôm nay mình và Bạch Dịch cửu tử nhất sinh.
Năm tháng tu luyện càng nhiều, cảm giác với sự cao thấp của cảnh giới càng tăng, dù là đối mặt tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, Nghê Thu Vũ cũng không sinh ra vẻ sợ hãi. Nhưng một khi đối mặt Kim Đan, trong lòng nàng lập tức hiện lên từng đợt tuyệt vọng.
Tuy Bạch Dịch có thể dùng kiếm trận diệt sát mười mấy người cùng cấp, nhưng khi đối mặt Kim Đan, Nghê Thu Vũ không cho rằng Bạch Dịch có nửa phần chiến thắng. Hơn nữa cường địch Kim Đan đuổi theo không chỉ một người.
Phi kiếm Mục Đức càng ngày càng gần, thậm chí Nghê Thu Vũ có thể thấy rõ khóe miệng khát máu cười lạnh của Mục Đức.
Nữ tử trong tuyệt vọng dịch người lại, muốn dùng hết sức che cho Bạch Dịch. Dù biết làm vậy cũng vô dụng, nhưng vẫn tốt hơn khoanh tay chịu chết.
Dưới uy hiếp của cường giả Kim Đan, thậm chí Nghê Thu Vũ không sinh ra tâm tư phản kháng. Giờ nàng giống như biến thành một nữ tử mặc người định đoạt.
Nghê Thu Vũ sợ tu sĩ Kim Đan, nhưng Bạch Dịch thì không. Đường đường là Tiêu Dao Tiên Quân, giữa trời đất này còn không sợ kẻ nào, huống chi là mấy tu sĩ Kim Đan.
Linh lực đã khôi phục như lúc ban đầu, Bạch Dịch lạnh lùng quét mắt về phía Mục Đức. Trong tiếng hừ lạnh, vậy mà dùng đạo pháp.
Uỳnh uỳnh! Rầm rầm!
Bầu trời mênh mông, một cửa đá bỗng nhiên xuất hiện, trên cửa có một đầu chó cực lớn trông vô cùng sống động, răng nanh hoàn toàn lộ ra, mắt toát ra hung mang.
Trong lòng Mục Đức đang thầm mắng Bạch Dịch, nếu hắn không thi triển hết toàn lực, đích thực không có biện pháp gì với Yêu Thú phi hành cấp 2. Lúc này cách Bạch Dịch đã mấy trăm trượng, Mục Đức chuẩn bị trực tiếp dùng đạo pháp nổ banh đối phương dưới Thanh Vân Tước, không ngờ rằng mình chưa kịp ra tay, đối phương đã dùng.
Với cửa đá xuất hiện trước mặt, Mục Đức hơi chút kinh ngạc, sau đó liền cười lạnh lao vọt tới. Hắn không tin đạo pháp của tu sĩ Trúc Cơ có thể gây tổn thương cho cường giả đạt tới Kim Đan trung kỳ như hắn.
Khi sắp đánh lên cửa đá, Mục Đức đưa tay tạo ra một đạo pháp hỏa diễm. Hỏa cầu cực lớn trực tiếp nổ tung trên cánh cửa cực lớn, sau đó là tiếng cửa đá sụp đổ.
Đắc ý hừ lạnh một tiếng, Mục Đức vừa muốn vượt qua cát bụi truy kích Bạch Dịch, chợt phát hiện cánh cửa cực lớn đúng là sụp đổ rồi, nhưng đầu chó trên cửa lại không tổn hại chút nào, không những vậy, đầu chó kia lại hóa thành một con chó vàng (Kim cẩu) toàn thân lấp lánh màu vàng kim, giương nanh múa vuốt đánh tới.
Theo chó vàng nhào về trước còn có đá vụn và cát bụi đầy trời, giống như giữa không trung nổi lên một trận gió bão.
“Kỹ pháp nho nhỏ cũng dám chơi đùa trước mặt lão phu!”
Mục Đức bị chó vàng làm cho hoảng sợ, cho tới giờ hắn chưa thấy qua pháp môn cổ quái như vậy. Đứng lên cửa đá giữa không trung đã đủ cổ quái, con chó trên cửa đá vẫn sống được thì càng thêm ly kỳ.
Dưới chân mạnh mẽ điểm lên phi kiếm, Mục Đức vẫn không dám kinh thường với pháp môn lạ lẫm và cổ quái. Hắn dùng khí tức cường đại của phi kiếm ngưng tụ ra một luồng kiếm khí, nghênh đón chó vàng rồi nổ oanh ra.
Giữa không trung truyền đến một tiếng kim thiết nổ vang, trong nháy mắt kiếm khí và chó vàng va chạm đã phát ra hào quang vạn trượng, giống như mặt trời đỏ nhô lên khỏi biển, lại như ánh trăng đầy trời. Sau tiếng nổ vang, phi kiếm dưới chân Mục Đức bị chấn động lùi đến hơn vài trượng, bão cát đầy trời cũng theo đó bị kiếm khí tiêu trừ hoàn toàn.
Bão cát biến mất, nhưng mà chó vàng vẫn còn, lúc này chó vàng đã không còn là vàng nữa, mà là một con chó lớn toàn thân bằng gỗ (Mộc cẩu).
Kiếm khí của Pháp bảo cấp trung rõ ràng đã biến mất, ngoài dự đoán của Mục Đức, khi hắn phát hiện con chó lớn cổ quái kia vẫn còn, lập tức sững sờ, sau đó liền giận dữ.
Một luồng kiếm khí của cường giả Kim Đan trung kỳ lại không hoàn toàn phá hủy được một đạo pháp của tu sĩ Trúc Cơ. Trong mắt Mục Đức đây rõ ràng là một loại sỉ nhục, đặc biệt đối phương còn là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, ngay Trúc Cơ hậu kỳ cũng không phải.
Trong lúc giận dữ, Mục Đức lần nữa ngưng tụ ra một luồng kiếm khí. Khoảnh khắc phát ra, hắn muốn chém con chó gỗ cổ quái kia thành từng mảnh.