Bạch Dịch lạnh lùng quét mắt nhìn một đám tộc lão Mục gia, nói với lão giả tóc bạc: “Mấy tháng trước ở Ngũ Nhạc ta đã gặp Mục tiền bối, năm đóa Kỳ Lan này được Mục tiền bối tặng cho. Nếu chư vị không tin có thể tới tìm lão tổ nhà các ngươi chứng thực một phen.”
Đóa hoa trên áo bào tộc lão Mục gia giống như một tiêu chí, rõ ràng là hình dáng của Cửu Tuyến Lan, hơn nữa còn là họ Mục, nếu còn không đoán ra Mục Kiếm Nhất trên Kỳ Lan Sơn là người phương nào, vậy cũng không phải Bạch Dịch.
Mục Kiếm Nhất Nguyên Anh hậu kỳ, đặt trong nước Ngũ Nhạc tất nhiên là cường giả số một. Nước Ngũ Nhạc chỉ có một thế gia tu chân họ Mục, mà Mục Kiếm Nhất và Mục gia đều tinh thông phương pháp trồng Cửu Tuyến Lan, bởi vậy có thể thấy, vị lão giả trên Kỳ Lan Sơn nhất định là một vị cường giả đã lánh đời của Mục gia.
Nghe Bạch Dịch xác nhận năm đoá Kỳ Lan được lão tổ tặng cho, trừ Mục Đức, những tộc lão khác không ngồi được nữa, toàn bộ đứng lên. Tộc lão tóc trắng cầm năm đóa Kỳ Lan không nghĩ ngợi, xoay người rời đi.
Lão tổ biến mất trăm năm nay đã có tung tích, tin này nhất định phải báo cho gia chủ.
Từ khi Bạch Dịch nói ra tung tích của Mục Kiếm Nhất, địch ý của người Mục gia hoàn toàn biến mất. Những đệ tử Mục gia xung quanh đều trở nên cung kính, sợ chọc giận vị bằng hữu của lão tổ này.
Địa vị của Mục Kiếm Nhất ở Mục gia dù là gia chủ Nguyên Anh hiện tại của Mục gia khi thấy cũng phải hành đại lễ quỳ lạy. Nếu vì đắc tội Bạch Dịch mà bị lão tổ giận chó đánh mèo, dù là đệ tử dòng chính của Mục gia cũng tuyệt đối không có kết cục tốt.
Chương Nhạc đã sớm nấp sau lưng Mục Đức, nếu Bạch Dịch nói ra chỗ dựa khác, hắn còn không sợ. Nhưng liên quan đến lão tổ Mục gia, đừng nói Chương Nhạc hắn, ngay Mục Đức cũng không dám vọng động.
Hận ý trong mắt không giảm mà được Chương Nhạc giấu thật sâu, lúc này không phải thời cơ hắn ra mặt, chỉ có ẩn nhẫn mới là thượng sách.
Chương Nhạc tàn nhẫn nhưng tâm trí khá cao, cực kỳ am hiểu nắm giữ thế cục, biết rõ tiến lùi, có thể gọi là khéo léo. Đây cũng là nguyên nhân hắn là người khác họ nhưng ở Mục gia như cá gặp nước.
Không lâu lắm, gia chủ Mục gia rời đi đã quay lại.
Mục Tử Thành mặc một thân quần áo hết sức bình thường, nhìn không phú quý, cũng không thấp kém, dáng người hơi mập, râu ngắn ba tấc, rất giống một viên ngoại trong trấn nhỏ ở nông thôn, chỉ là sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt lăng lệ ác liệt, xem ra là một vị Trưởng lão ăn nói có ý tứ.
Hôm nay là thọ yến của một vị tộc lão Mục gia, Mục Tử Thành thân là gia chủ, đương nhiên phải yêu cầu ra mặt chúc mừng. Thứ gia tộc tu chân cần là người đông lực mạnh, thân là gia chủ cảnh giới Nguyên Anh, dù tu vi hắn vượt xa Mục Đức, cũng phải lộ diện trên Mục Đức.
Đều là người Mục gia, cường giả Nguyên Anh sơ kỳ như hắn cũng không thể không tuân thủ quy củ thế gia, chỉ là Mục Tử Thành tuyệt đối không ngờ, trên thọ yến Mục Đức lại nghe được tin tức của lão tổ.
Mục Tử Thành vội vã chạy tới trước mặt Bạch Dịch, thần sắc vẫn nghiêm khắc như cũ, nhưng trong mắt lộ ra lo lắng và mừng rỡ khó che giấu.
“Nếu tiểu hữu đã gặp lão tổ Mục gia, vậy lão nhân gia ngài hiện đang ở nơi nào?” Khi Mục Tử Thành xác nhận năm đóa Kỳ Lan rất có khả năng xuất phát từ trên tay Mục Kiếm Nhất, lập tức hỏi thẳng.
“Mục tiền bối đang bế quan.” Bạch Dịch lập lờ nước đôi nói.
Nếu đối phương thực sự kiêng kỵ Mục Kiếm Nhất, Bạch Dịch cũng không có tâm tư nói ra chỗ bế quan của lão tổ Mục gia. Nhìn bộ dáng Mục Tử Thành, cục diện bây giờ của Mục gia nhất định không quá tốt.
Cuộc chiến giành Linh mạch của Thanh Châu sắp tới, tất cả các đại tông môn của Đại Phổ đều nhìn chằm chằm, những thế gia tu chân ở Ngũ Nhạc này chắc hẳn đã xoa tay chờ. Tuy nói quyền sở hữu Linh mạch cấp cao là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng một khi Mục Kiếm Nhất xuất quan về Mục gia, đó sẽ là một loại uy hiếp cực mạnh, thế lực khác muốn âm thầm tiêu diệt đệ tử Trúc Cơ kỳ của Mục gia cũng vì Mục Kiếm Nhất mà do dự.
Trong gia tộc có một cường giả Nguyên Anh hậu kỳ tọa trấn đủ để chấn nhiếp toàn bộ Ngũ Nhạc, nên điều Mục Tử Thành muốn làm nhất hiện giờ là tìm được lão tổ, mời Mục Kiếm Nhất về Mục gia.
“Lão tổ bế quan ở đâu?” Mục Tử Thành vội vã hỏi.
“Một chỗ bí mật trong nước Ngũ Nhạc, về phần địa điểm cụ thể...”
Bạch Dịch nói đến điểm mấu chốt, lập tức ngừng lại, sau nửa ngày mới nói tiếp: “Tại hạ muốn mượn Truyền Tống Trận của Mục gia chạy tới Nam Chiếu, nếu để Mục tiền bối biết chỗ bế quan bị lộ ra, sợ sẽ giận chó đánh mèo tại hạ, vẫn nên là không nói. Mục tiền bối là lão tổ Mục gia, ta nghĩ lão nhân gia ngài sớm muộn cũng trở về.”
Lí do thoái thác của Bạch Dịch khiến Mục Tử Thành im lặng hồi lâu, sau đó phân phó nói: “Lập tức mở Truyền Tống Trận thông Nam Chiếu ra, làm chậm hành trình của khách quý, các ngươi không sợ lão tổ giận chó đánh mèo sao!”
Ngữ khí Mục Tử Thành cực kỳ lăng lệ ác liệt, nhìn như răn dạy đệ tử trẻ tuổi Mục gia, nhưng ai cũng biết, quản lý Truyền Tống Trận là tộc lão Mục Đức, lời này Mục Tử Thành nói cho Mục Đức nghe, trong đó mang đậm ý trách tội.
Trong mắt Mục Đức lóe lên tia sáng lạnh, mạnh mẽ áp chế lửa giận, vung tay sai người lập tức mở Truyền Tống Trận. Bản thân hắn thì tự mình bước về đại viện thành lập Truyền Tống Trận, chuẩn bị tự mình mở pháp trận ra.
Loại Truyền Tống Trận cự ly siêu xa như Mục gia này, mỗi lần dùng sẽ hao phí hơn vạn Linh thạch, tu sĩ dưới Kim Đan kỳ căn bản không dùng nổi, mà ngay cả Linh thạch tu sửa hàng năm cũng hao phí một số lượng lớn. Nếu không phải vì lôi kéo thế lực tu chân khổng lồ nước Nam Chiếu, Mục gia cũng không tốn một món tiền khổng lồ để thành lập loại Truyền Tống Trận cự ly xa này.
Mấy ngày đại thọ gần đây của Mục Đức, Truyền Tống Trận đích thực bị đóng lại. Không phải Mục Đức khoe khoang quyền lợi, mà Truyến Tống Trận đã tới kỳ tu sửa. Nếu không lấy thân phận tộc lão Mục gia của hắn cũng không có tư cách tùy tiện đóng Truyền Tống Trận.
Truyền Tống Trận đã đến kỳ tu sửa, nói lên rằng không thích hợp để dùng. Mà Mục Tử Thành lên tiếng, có thể nhìn ra hắn đã tin lời Bạch Dịch.
Chính miệng gia chủ yêu cầu mở Truyền Tống Trận, Bạch Dịch lập tức mỉm cười. Hắn không muốn ở lại Mục gia quá lâu, cũng không muốn nhìn thêm loại tiểu nhân như Mục Đức và Chương Nhạc. Có thể sớm đi Nam Chiếu, cũng là nhanh chóng tìm được tài liệu bản thân cần.
Không bao lâu, bên trong một tòa viện vắng vẻ của Mục gia, một cỗ linh lực hùng hậu phóng lên trời. Mục Tử Thành thấy Truyền Tống Trận mở ra, không nói hai lời, mang Bạch Dịch vào nơi bày Truyền Tống Trận, Nghê Thu Vũ cũng theo sát sau hắn.
Không chỉ Nghê Thu Vũ theo sát phía sau, mà Mục Linh cũng đến, ngay cả Đại thiếu gia Mục gia Mục Vũ, không biết sao cũng lấm lét sau sau.
Đứng bên ngoài Truyền Tống Trận, Mục Linh chán ghét nhìn Mục Đức và Chương Nhạc, kéo Nghê Thu Vũ thấp giọng nói: “Thu Vũ, ta đi Nam Chiếu một chuyến với ngươi, trong nhà quá khó chịu, ta sắp bị nghẹn chết rồi.”
Mục Linh ám chỉ, đương nhiên là phiền não Chương Nhạc mang đến cho nàng. Chỉ cần nàng tiếp xúc với các nam tử trẻ tuổi thì lại lo lắng tính mạng của đối phương, loại cuộc sống này khiến Mục Linh phát điên rồi, nàng có lòng tin áp chế cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ đến cuộc chiến giành Linh mạch, nhưng không biết lửa giận của mình với Chương Nhạc có thể áp chế bao lâu.
Quan hệ của Mục gia và Hoàng tộc Nam Chiếu không tệ, Mục Linh nghĩ đi Nam Chiếu một chuyến sẽ không có ai ngăn cản, ít nhất nhìn trên mặt mũi Mục gia, Hoàng tộc Nam Chiếu sẽ không làm khó người Mục gia. Với quyết định của Mục Linh, ngay gia chủ cũng không quá để ý tới.
Mục Tử Thành không nói một lời mà nhìn chằm chằm vào Bạch Dịch, mong trước khi đi đối phương có thể nói ra tung tích của lão tổ.