Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 127: Chương 127: Nam Uyên Bắc Nhai




Vụ cãi lộn trong đại điện làm rất nhiều đệ tử chú ý, hướng ánh mắt nhìn tới. Mọi người dần tập trung quanh gian hàng, đúng lúc Bạch Dịch đi ngang qua đó nên bị vây ở bên trong, nhất thời đành phải dừng chân đứng ngoài quan sát.

“Hừ, buôn bán phải ra giá vừa phải thôi chứ. Ngươi ra giá ba trăm Linh thạch đi, ta muốn mảnh Linh Diệp này rồi.” Đại hán hừ lạnh, vẫn cầm mảnh Linh thảo như cũ, không hề có ý định trả lại.

“Ngươi muốn mua thì mau trả bốn trăm Linh thạch, không mua thì thôi, mời ngươi đưa trả Linh thảo cho ta. Nơi này là Thương Vân Tông chứ không phải Thất Sát Môn của ngươi.” Đệ tử đứng sau quầy rốt cuộc cũng quát lên. Nếu trì hoãn thêm một hồi, Linh khí của mảnh Linh Diệp sẽ ảm đạm đi, giá cả cũng rớt xuống rất nhiều. Bấy giờ, dẫu có ra giá ba trăm Linh thạch cũng chưa chắc có người mua.

Đại hán tới từ Thất Sát Môn rõ là đang cố tình kéo dài thời gian để chiếm tiện nghi của đối phương. Hắn cười lạnh đáp. “Làm sao? Đệ tử của Thương Vân Tông lẽ nào đều giống ngươi, thấy tiền là mắt sáng lên. Có mảnh Linh thảo thì không coi ai ra gì, ra cái giá trên trời. Nếu cho ngươi một kiện Pháp bảo, chắc ngươi sẽ đi đòi làm tông chủ đấy nhỉ.”

Đại hán mỉa mai, đồng thời vẫn để ý tới mảnh Hàn Linh Diệp trong tay, hắn phát hiện một góc lá đã bắt đầu héo rũ, vì vậy nụ cười hiện ra càng thêm đắc ý.

“Ngươi…, ngươi đừng khinh người quá đáng, mau đưa trả Linh thảo cho ta.” Đệ tử bán Linh thảo phát hiện Linh thảo có sự thay đổi bất thường thì cuống quýt nhào tới muốn đoạt lại mảnh Linh thảo kia, nhưng đối phương vừa nhấc cánh tay, lại âm thầm xuất động Linh lực là dễ dàng đánh hắn ngã bay vào quầy hàng làm một số hộp gỗ chứa đựng Linh thảo khác cũng bị vỡ ra theo.

“Ta mua Linh thảo là đã để mắt tới ngươi rồi. Đệ tử của Thương Vân Tông quả nhiên đều là những người keo kiệt. Hừ, ta trả lại, không mua nữa.” Sau khi đánh bay đối phương, đại hán phát hiện thấy lá Linh Diệp đã héo rũ một nửa, cười lạnh mang Linh thảo đáp trả.

Đệ tử Thương Vân Tông vừa bị đánh ngã trợn mắt đứng dậy, vẻ mặt bối rối. Hắn cầm Hàn Linh Diệp lên thì thấy hơn nửa đã bị héo liền nổi giận quát. “Ngươi thật là độc ác, ta không bán Linh thảo cho ngươi thì ngươi tìm cách kéo dài thời gian để hủy hoại Hàn Linh Diệp của ta. Ngươi phải bồi thường đi.”

“Bồi thường?” Đại hán bĩu môi nói. “Ngươi dựa vào cái gì mà bảo ta phá hủy Linh thảo của ngươi? Ta chỉ đứng đây xem một chút mà thôi, Linh thảo đã trả lại ngươi rồi, ngươi tự giữ mà thôi.”

Đệ tử Thương Vân Tông tụ tập xung quanh không ít, thất một tên đệ tử Thất Sát Môn đang ở tại Thương Vân Tông mà còn bá đạo như thế thì đều trợn mắt, nhao nhao quát mắng.

“Ngươi dám dương oai Chấp Sự Đường của Thương Vân Tông ta sao? Ngươi nghĩ mình là trưởng lão Thất Sát Môn hay là tông chủ đấy?”

“Chúng ta tận mắt thấy ngươi cố ý kéo dài thời gian để làm hỏng lá Hàn Linh Diệp kia, ngươi không bồi thường thì đừng nghĩ có thể ra khỏi Chấp Sự Đường này.”

“Thất Sát Môn ngày càng khoe trương rồi. Lần trước, tại một hiểm địa ta bị hai đệ tử của Thất Sát Môn đánh lén, không những bị đoạt mất túi trữ vật mà suýt chút nữa còn mất cả mạng.”

Đệ tử Thương Vân xung quanh nhao nhao lên tiếng bênh vực kẻ yếu, một ít đệ tử Thất Sát Môn đang giao dịch tài liệu trong Chấp Sự Đường này cũng lần lượt tiến lại. Lúc đầu, đại hán bị mọi người quát mắng còn ra vẻ sợ hãi, lúc này thấy đồng môn tới thì tự tin mười phần, quát lớn. “Làm sao? Chúng ta là khách của Thương Vân Tông do tông chủ các ngươi đích thân mời tới. Ta không cướp đoạt, cũng không đánh người, ai dám ngăn cản ta?”

Trước quầy hàng, hai bên đội ngũ đều cho mình là phải bắt đầu tranh cãi. Không bao lâu sau, có rất nhiều đệ tử Thương Vân Tông xúm lại, mồm miệng không còn giữ ý chút nào, từ thái độ có thể thấy nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.

“Mua bán không thành thì cũng nên để lại chút nhân nghĩa chứ. Vị đạo hữu Thất Sát Môn này, ngươi đã không mua Hàn Linh Diệp thì thôi, hà tất phải cầm lấy khong trả lại. Ngươi biết rõ, nếu rời khỏi hộp gỗ thì Linh khí trong đó sẽ bị xói mòn đi. Ta xem ngươi là cố ý làm vậy, bắt ngươi bồi thường cũng không tính là quá đáng.”

Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên. Đệ tử Thương Vân Tông tạm dừng quát mắng, bảo nhau để lộ ra một con đường, từ đó có một vị thanh niên mặt như ngọc, mặc áo bào trắng nhẹ nhàng đi tới.

“Lý Lâm Uyên sư huynh đã tới rồi.”

“Thủ đồ Bích Lạc Phong, cùng với Lũng Vô Nhai ở Phù Diêu Phong được xưng tụng là Nam Uyên Bắc Nhai, Lý Lâm Uyên sư huynh đây mà!”

“Lý sư huynh nhất định phải giáo huấn đám cuồng đồ Thất Sát Môn một trận mới được. Bọn hắn thật là khinh người quá đáng!”

“Lý sư huynh đệ đạt tới Trúc Cơ đại thành, chỉ thiếu chút nữa là tiến giai Kim Đan cảnh, nhất định có thể chấn áp đám đệ tử hung ác của Thất Sát Môn.”

Đệ tử Thương Vân Tông thấy người này tới thì bắt đầu nhao nhao lên tiếng, giống như vừa nhìn thấy một vị trưởng lão. Sự xuất hiện của Lý Lâm Uyên đã làm tăng khí thế bên Thương Vân Tông lên mười phần.

Từ lời nói của đám người, Bạch Dịch cũng biết thanh niên phong độ bất phàm này chính là thủ đồ của Bích Lạc Phong có thiên phú cực cao. Giữa đám đệ tử của Thương Vân Tông có thể xếp vào ba hạng đầu. Hắn và Lũng Vô Nhai của Phù Diêu Phong đều rất nổi danh.

Thương Vân Tông có ba Phong, trong đó Bích Lạc Phong nằm ở phía Nam, Phù Diêu Phong nằm ở mé Bắc. Trong hàng đệ tử của Phù Diêu Phong thì Lũng Vô Nhai có thiên phú cao nhất. Tương tự với Bích Lạc Phong, Lý Lâm Uyên chính là người cầm đầu. Hai người này đều là nhân tài kiệt xuất trong hàng đệ tử của Thương Vân Tông, được những đệ tử khác xưng tụng là một trong Nam Uyên Bắc Nhai.

Lý Lâm Uyên có ý muốn thiên vị đệ tử bán Linh thảo của Thương Vân Tông nhưng đối diện với đám đệ tử không cam chịu yếu thế của Thất Sát Môn cũng thấy không dễ dàng. Dù sao đối phương thực sự chưa dùng vũ lực mạnh mẽ để cướp đoạt, cũng không đả thương người.

“Đã sớm nghe nói đệ tử Thất Sát Môn ngang ngược bá đạo, nhưng ta không nghĩ ở tại Thương Vân Tông chúng ta mà các ngươi cũng có thể ngang ngược như vậy.” Lời qua tiếng lại vài câu, Lý Lâm Uyên không kiên nhẫn được nữa, hừ lạnh. Hắn tế xuất một đạo Linh lực tràn ra, tấn công thẳng tới đại hán vừa cố ý hủy Linh thảo đi.

Tu sĩ Trúc Cơ dùng Linh lực để tấn công, tác dụng không lớn. Trừ việc có thể đánh bay đối thủ ra ngoài thì rất khó làm tổn thương người. Lúc này Lý Lâm Uyên muốn giáo huấn đối phương một chút nên mới thúc giục Linh lực tấn công, nhưng đạo Linh lực này còn chưa chạm tới người đại hán thì từ phía sau đám người bỗng hiện ra một cỗ uy áp bá đạo kéo tới.

Ô..ô..ông!

Hai cỗ Linh lực va chạm vào nhau tạo nên một tiếng vang trầm đục trong đại điện, khiến màng nhĩ những đệ tử đứng gần đó đau nhức không thôi, liên tục thối lui về sau.

Bạch Dịch đứng gần đó, lúc phát hiện ra cỗ Linh lực khác xuất hiện đã nhanh chóng vận chuyển Linh khí tới đầu, bảo vệ hai tai. Lúc hai cỗ Linh lực va chạm nhau tạo thành sóng khí công kích ra xung quanh, hắn chỉ lạnh nhạt đứng đó, không sứt mẻ gì.

“Một câu không hợp liền ra tay đả thương người mà các ngươi còn nói Thất Sát Môn ta bá đạo? Ta xem ra người của Thương Vân Tông mới thật là bá đạo đấy.”

Theo tiếng hét lớn này vang lên, một thân hình nam tử cao gầy mặc quần áo da tinh xuất hiện. Mấy đệ tử Thất Sát Môn nhìn thấy người này thì ngay lập tức hứng khởi, thái độ như nhìn thấy chỗ dựa, thấy có người làm chủ liền nhao nhao lên tiếng.

“Vương Thương sư huynh!”

“Vương sư huynh cần phải làm chủ cho bọn ta. Thương Vân Tông ý đông hiếp ít, khi dễ Thất Sát Môn chúng ta không có người này.”

Đại hán vừa làm hỏng Hàn Linh Diệp nhìn thấy vị sư huynh vừa tới thì vui mừng nói. “Vương sư huynh, đệ tử Thương Vân Tông thật là khinh người quá đáng. Ta chỉ nhìn Linh thảo mà thôi, bọn chúng đã bắt ta phải bồi thường rồi, chúng ta rằng đệ tử Thất Sát Môn chúng ta đều đần độn cả sao?”

Trong đám đệ tử Thương Vân đứng quanh đó, có người nhận ra vị sư huynh mới tới này thì thấp giọng nghị luận.

“Hắn chính là Vương Thương, được xưng Tiểu Thất Sát. Nghe nói hắn giết người không chớp mắt, là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, hắn đã từng giết không dưới trăm người.”

“Cái gì? Hắn chính là Vương Thương sao! Ta từng nghe một vị sư huynh nói, có một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kết oán với người này, về sau cả nhà mười mấy người của tu sĩ Trúc Cơ kia chỉ trong một đêm đều chết thảm khiến hắn tức giận tới thổ huyết, sau đó chính hắn cũng không hiểu vì lý do gì mà chết bên ngoài một phường thị…”

“Ở Đại Phổ này, ai cũng chớ trêu chọc vào tên Tiểu Thất Sát này, nhìn thấy hắn thì tốt nhất nên tránh đi…”

Mấy tên đệ tử lớn tuổi của Thương Vân Tông nhìn thấy Vương Thương thì đều lộ vẻ sợ hãi. Lúc trước đệ tử Thương Vân Tông giao dịch trong đại điện Chấp Sự Đường chiếm đa số nhưng hiện giờ khí thế đã hoàn toàn bị đối phương chèn ép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.