Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 130: Chương 130: Nạp kiếm vào bụng




Tình huống trong sân biến hóa quá nhanh, vốn Lý Lâm Uyển đang ở thế tất thắng không thể nghi ngờ lại rơi vào hoàn cảnh con mồi dể mặc cho người ta chém giết. Ba thanh phi kiếm của hắn bị đánh văng tung tóe, không thể chống lại tia sáng bắn ra kia.

“A!...”

Quá sợ hãi, Lý Lâm Uyên hét lên một tiếng, định trốn sang hai bên để tránh né nhưng không kịp. Tia sáng trắng tạo thành tiếng xé gió chói tai hiện nguyên hình là một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa tản ra luồng Linh khí dao động mạnh mẽ.

Cuôi thanh trường kiếm này so với những Pháp khí khác thì lớn hơn một vòng, lưỡi kiếm chảy xuôi theo vệt nước như vầng sáng, như một đạo cầu vồng phá không mà ra. Lúc trường kiếm phun ra từ miệng Vương Thương, thiên địa linh khí trong vòng trăm trượng quanh đó đều muốn sôi trào, cuồn cuồn chuyển động.

“Kiếm ra như cầu vồng, thanh phi kiếm kia không phải là Pháp khí!”

“Có thể nạp kiếm vào trong bụng, đó chắc chắn phải là Pháp bảo!”

“Lý sư huynh cẩn thận!”

Hầu hết đệ tư Thương Vân Tông có mặt không nhìn ra chân tướng cua thanh trường kiếm kia, nhưng có mấy đệ tử chân truyền áo trắng thì nhìn ra sự đáng sợ của thanh kiếm này. Kiếm xuất ra có thể ảnh hưởng tới thiên địa Linh khí thì tuyệt đối không phải là Pháp khí, hơn nữa lại có thể thu nạp vào trong bụng thì chỉ có thể là Pháp bảo.

Pháp bảo tỏa ra sát khí khủng bố hoàn toàn áp đảo Pháp khí.

Thứ cường đại nhất của tu chân giả không phải bản thể, cũng không phải tâm trí mà chính là những đạo pháp huyền bí khó lường và các loại Pháp bảo uy lực cường đại.

Tu chân giả trong tu chân giới đều biết tới sự tồn tại của Pháp bảo. Độ trân quý của nó thì Pháp khí không thể so sánh được. Một kiện pháp khí cao giai khi công thủ cũng chỉ có ảnh hưởng trong vòng năm trượng, mà một kiên dê giai Pháp bảo lại có thể giết người ngoài hai ba mươi trượng mà kẻ địch không thể biết được.

Chẳng những uy lực vượt xa Pháp khí, giá cả của Pháp bảo càng khiến cho người ta phải kinh sợ khi nghe thấy. Hơn nữa, khi điều khiển, cảnh giới giới cua tu sĩ ít nhất cũng phải đạt tới Kim Đan kỳ. Ở tu chân giới, rất ít khi nghe thấy việc tu sĩ có tu vi Truc Cơ hậu kỳ lại có thể thúc giục được Pháp bảo như vậy.

Vương Thương há mồm phun ra Phaá bảo làm tất cả đệ tử Thương Vân Tông khiếp sợ, Lý Lâm Uyên mặt mày trắng bệch, giật mình đứng nguyên tại chỗ. Không phải hắn không muốn trốn, mà căn bản là không thể trốn thoát được. Trong khoảng cách gần như vậy, một khi bị Pháp bảo công kích, tu sĩ Trúc Cơ phải chết không thể nghi ngờ.

Ô..ô..ông…!

Ngay thời khắc mọi người đang vô cùng sợ hãi, có một đạo bạch mang khác từ bên trong Chấp Sự Đường phòng lên trời, tốc độ nhanh như thiểm điện bay tới trước mặt Lý Lâm Uyển va chạm với trường kiếm của Vương Thương.

Oanh!!!

Quang mang chói mắt tỏa sáng kèm theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc kéo theo một luồng Linh khí hình thành sóng khí như hóa thành thực thể quét qua dám người ra ngoài. Đám người đưng vây quanh bị sóng khí tác động ngã phải ngã trái, chật vật không chịu nổi.

Sóng khí qua đi, trước mặt Lý Lâm Uyên xuất hiện một chuôi truờng kiếm khác màu xanh thẫm. Vừa rồi chính là thanh trường kiếm này thay ngắn ngăn Pháp bảo của Vương Thương lại, cứu hắn một mạng.

“Thất Sát Môn quả nhiên bất phàm. Đệ tử Trúc Cơ đã có được Pháp bảo, thật là giàu có, chẳng trách lại bá đạo như thế.”

Tiếng hét lớn như chuông vang lên, một thân ảnh mập mạp cao lớn xuất hiện trước mắt mọi người, cái cổ ba ngấn rung rinh theo từng bước chân trông rất buồn cười.

Thấy người này đi tới, Lý Lâm Uyên vội đứng dậy bái kiến. Tất cả đệ tử Thương Vân Tông có mặt cũng khom người thi lễ, miệng hô trưởng lão Chấp sự. Vị trưởng lão to béo này chính là trưởng lão Phương Hà của Chấp Sự Đường.

Chấp Sự Đường có trưởng lão Chấp sự tọa trấn, dùng tu vi Kim Đan trung kỳ ngăn Pháp bảo phi kiếm mà Vương Thương miễn cưỡng thi triển ra tất nhiên là dễ dàng. Sau khi hét lên, Phương Hà dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Vương Thương, mặt trầm như nước.

“Thì ra là trưởng lão của Thương Vân Tông, tại hạ nhất thời thất thủ, suýt nữa đả thương đệ tử của quý tông, mong trưởng lão thứ tội.”

Vương Thương thu hồi Pháp bảo phi kiếm lại, sắc mặt trắng xám. Đối mặt với trưởng lão Kim Đan trung kỳ hắn không dám liều lĩnh. Hơn nữa một kích vừa rồi đã hao phí toàn bộ Linh lực của hắn, nếu không có thủ đoạn đặc thù thì dù hắn có Pháp bảo cũng không thể điều khiển được.

“Hừ!”

Phương Ha hừ lạnh một tiếng nói. “Ngươi luận bàn cùng Lý Lâm Uyển, thắng bại là do bổn sự. Ngươi thắng hắn coi như trình độ ngươi cao hơn hắn một bậc, nhưng vừa rồi ngươi ra tay chính là muốn giết hắn. Dám can đảm hành hung bên ngoài Chấp Sự Đường của ta, người thật to gan.”

Nói những lời này, rõ ràng Phương Hà muốn áp đảo khí thế của Thất Sát Môn xuống.

Sắc mặt Vương Thương biến đổi không ngừng. Hắn trầm mặc không nói. Bình thường hắn có thể quát mắng trước mặt đệ tử Thương Vân Tông nhưng còn chưa có bản lĩnh chống đối với một vị trưởng lão Kim Đan trung kỳ. Một khi chọc giận đối phương, nơi này là địa bàn của Thương Vân Tông, chắc chắn hắn sẽ gặp kết cục bất lợi.

“Ngươi nói đệ tử Thất Sát Môn ta hành hung giết người, tên mập mạp nhà ngươi đã tận mắt chứng kiến hay chưa? Ngươi xem, đã có tên đệ tử Thương Vân Tông nào bị giết rồi hả?”

Ngay luc đám đê tử Thất Sát Môn không dám cất lời thì từ xa bỗng truyền tới một tiếng quát lạnh. Một thân anh gầy gò búng người mấy cái đã đi tới gần. Người này mặc đạo bào màu nâu, gương mặt xấu xí, hai mắt như điện, giọng nói không hề có chút sợ hãi nào.

“Ngô trưởng lão!”

Đệ tử Thất Sát Môn thấy người tới là nguời nhà mình thì nhao nhao chạy tới đứng ở sau lưng.

“Thì ra là Ngô trưởng lão, Ngô Nhân vốn không coi ai ra gì ở Thất Sát Môn.” Phương Hà liếc đối phương rồi tùy tiện nói.

Ngô Nhân biết Phương Hà trêu chọc mình nhưng cũng không thèm để ý, hắn đáp lời mỉa mai. “Lão phu đúng là không coi ai ra gì. Tên mập mạp nhà ngươi trong mắt ta chỉ là một con heo mập tối ngày chỉ biết ăn thùng uống vại mà thôi.”

“Ngươi!” Phương Hà bị đối phương trêu tức thì vô cùng giận dữ. Hắn chẳng qua chỉ trào phúng đối phương một chút, còn đối phương lại chửi thẳng vào mặt hắn.

“Ngươi cái gì mà ngươi. Sao, muốn chiến đấu với ta hả? Ngô mỗ xin được phụng bồi. Đừng nói là ngươi, dù có là đại ca Võ trưởng lão của ngươi ta cũng không sợ.” Ngô Nhân ngẩng cao mặt quát lên. Hắn vốn nhỏ gầy, tư thái biểu hiện như đang đối đầu với một con chuột lớn vậy.

“Lão phu không rảnh thi đấu với ngươi. Nếu ngươi thật muốn tìm đại ca của ta để tỷ thí, ta có thể dẫn ngươi đi Phù Diêu phong. Chỉ sợ ngươi không có được cái can đảm ấy.” Phương Hà đáp.

Ngô Nhân đã đạt tới cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, còn Phương Hà mới dừng ở trung kỳ mà thôi. Cảnh giới cách nhau một giai, khi thi đấu, Phương Hà rất khó thủ thắng.

Ngô Nhân thấy Phương Hà muốn dẫn hắn đi tới Phù Diêu Phong thì khí diễm cũng giảm xuống một chút. Hắn có thể so đo với Phương Hà chứ động thủ với Phương Nham đã đạt tới Nguyên Anh thì có khác gì đi tìm chết.

“Các ngươi chỉ là đám chuột nhắt nhát gan mà thôi. Vương Thương, chúng ta đi.” Ngô Nhân quát một câu rồi bảo đám đệ tử Thất Sát Môn rời đi.

“Các ngươi cố ý kéo dài thời gian làm tổn hại của đệ tử chúng ta một cây Hàn Linh Diệp, muốn rời đi thì cũng phải bồi thường trước mới được.” Trong đám đệ tử Thương Vân Tông có người hung hăng quát lên.

Lúc này Vương Thương đã khổi phục ít nhiều, hắn nghe thấy vậy thì cười lạnh, móc ra bốn trăm khối Linh thạch ném rầm xuống mặt đất nói. “Mấy trăm Linh thạch mà thôi, coi như bố thí cho các ngươi để mua đan dược khôi phục thương thế, kẻo ngày mai lại trách ta đánh cho không đứng dậy được.”

Nói xong, Vương Thương cùng mấy ngươi của Thất Sát Môn rời khỏi Chấp Sự Đường. Đệ tử Thương Vân Tông lại được một phen quát mắng ầm ĩ, nổi giận đùng đùng.

Phương Hà nhìn đám người Thất Sát Môn đi xa, phất tay giải tán đám đệ tử, sắc mặt âm trầm rồi cũng quay trở lại Chấp Sự Đường. Hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Vương Thương chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ lại có thể điều khiển được Pháp bảo.

Đã không còn chuyện gì náo nhiệt nữa, đám đệ tử Thương Vân Tông cũng kéo nhau rời đi. Bạch Dịch vẫn đứng tại chỗ, thật lâu không nói gì. Hắn nhìn đám người Thất Sát Môn đang rời đi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Thực ra lúc ban đầu, Bạch Dịch không để tâm đến cuộc đấu của hai tu sĩ Trúc Cơ làm gì. Dù hai đệ tử này vô cùng xuất chúng trong mắt người khác, với Bạch Dịch thì vẫn còn là quá kém. Dù sao hắn từng là Tán Tiên, loại thi đấu ở trình độ này hắn không có hứng thú xem.

Nhưng từ khi Vương Thương phun từ trong miệng ra Pháp bảo, Bạch Dịch đã bắt đầu động tâm. Bởi vì Linh lực của tu chân giả Trúc Cơ tuyệt đối không thể thúc giục Pháp bảo được, trừ phi tên Vương Thương kia có cách vận dụng lực lượng đặc biệt nào đó mà người ngoài không biết được. Hơn nữa, lúc đối phương phun Pháp bảo ra, Bạch Dịch có cảm giác mơ hồ thấy được một loại khí tức vô cùng lạ lẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.