Dịch: Lạc Đinh Đang
Tốc độ ba tiểu Thất Sát mới vào Kim Đan cực nhanh, gần như trong nháy mắt ba người Vương Thương đã vượt qua hơn nửa đầm lầy. Chưa vọt tới bên kia bờ ba người đã cùng gọi Pháp bảo sơ cấp của mình ra, chia làm ba hướng tấn công Bạch Dịch.
Xét theo cùng cấp, kinh nghiệm chiến đấu của tiểu Thất Sát gần như không ai bằng, mỗi cá nhân trong bảy người đều là hạng giết người như ngóe. Chúng biết nắm bắt thời cơ trong chiến đấu, cũng am hiểu vụ vây giết.
Trong Tu Chân giới Đại Phổ, chiến tích mạnh nhất của tiểu Thất Sát là khi bảy người còn ở Trúc Cơ hậu kỳ đã vây giết thành công một cường giả Kim Đan sơ kỳ mới tiến giai!
Một tu sĩ Kim Đan, tuy là Kim Đan sơ kỳ nhưng không phải tồn tại tu sĩ Trúc Cơ có thể chống lại. Có thể thấy nếu tiểu Thất Sát hợp nhau, đây chính là một lực lượng khiến người ta khiếp sợ. Dù hôm nay chỉ có bốn người, hơn nữa Vương Giáp chưa tiến giai thành công nhưng chúng cũng cho rằng Bạch Dịch không còn hi vọng sống.
Đối thủ có Pháp bảo trung cáp thì sao, đám người Vương Thương không sợ hãi chút nào, ngược lại ánh tím chớm động kia khiến chúng vô cùng quen mắt.
Tu sĩ Kim Đan có được Pháp bảo trung cấp ở Kim Đan sơ kỳ là cực hiếm thấy trong Tu Chân giới, rất nhiều tu sĩ ở Kim Đan hậu kỳ mới có thể luyện chế ra Pháp bảo trung cấp. Nếu có thể đoạt được phi kiếm của Bạch Dịch, thực lực tiểu Thất Sát sẽ tăng thêm một bậc.
Mưu đồ của đám người Vương Thương rất ngon, nhưng chúng cướp sai mục tiêu rồi. Khi ba người họ vừa đưa phi kiếm tới bờ, đạo quyết của Bạch Dịch đã hoàn thành.
Lật tay hướng xuống đất, xung quanh Bạch Dịch bỗng nặng nề hơn, dường như có một luồng linh lực hệ Thổ mạnh mẽ đang liên tục xoay tròn.
“Thổ đạo chi pháp, Nê Sa!”
Từ tiếng quát nhẹ của Bạch Dịch, đầm lầy yên tĩnh dần sôi trào. Trong tiếng vằn nước, từ sâu trong đầm lầy hiện lên hơn trăm cái miệng khổng lồ, từng con cự sa do bùn nhão tụ thành lập tức nuốt sống hơn phân nửa đệ tử Thất Sát môn, còn lại một phần đệ tử Thất Sát sợ vỡ mật vội quay đầu trốn chạy, nhưng rồi nhanh chóng bị đợt Nê Sa thứ hai lao ra kéo vào đáy đầm.
Thi triển một đạo pháp trung cấp, trừ Vương Thương, Lưu Song và Triệu Hắc Hổ cũng chỉ còn Vương Giáp luôn đi sau hai người còn sống. Dị tượng Nê Sa này khiến sắc mặt bốn người trắng bệch.
Kim Đan sơ kỳ, nhất là tu sĩ vừa mới đột phá Kim Đan sơ kỳ, không ai có thể thi triển ra đạo pháp trung cấp, vì vốn không có thời gian học, cũng không có thời gian cảm ngộ. Trừ khi lúc còn ở cảnh giới Trúc Cơ đã nắm rõ đạo pháp trung cấp như lòng bàn tay, nếu không trong thiên hạ, không có bất kỳ tu sĩ Kim Đan nào mới đột phá có thể thi triển được đạo pháp trung cấp.
Hàn quang trước Tử Đằng Kiếm rực sáng, dễ dàng hất văng ba Pháp bảo sơ cấp của đám người Vương Thương. Chỉ trong chốc lát, tiểu Thất Sát đã hoàn toàn mất lòng tin với sở trường vây giết của chúng.
Có Pháp bảo trung cấp, lại có thể thi triển được đạo pháp trung cấp, dù chúng có ba Kim Đan sợ rằng cũng không phải đối thủ của Bạch Dịch.
Vương Thương gọi cốt tiên quay về, trong lúc sắc mặt thay đổi không hề ra tay. Gã nhìn một đám Nê Sa liên tục tuần tra trong ao đầm dưới chân, trầm giọng nói: “Bạch Dịch, ngươi thực sự bất phàm. Không bằng thế này, chỉ cần ngươi gia nhập Thất Sát môn, vị trí đứng đầu tiểu Thất Sát này tặng cho ngươi. Hàn Dung đã chết, tiểu Thất Sát giờ chỉ còn lại Lục Sát, chẳng phải thành truyện cười cho người ta sao.”
Lưu Song và Triệu Hắc Hổ trầm mặc không nói, linh lực trong cơ thể được thúc giục tối đa, Pháp bảo phòng ngự trước người. Mà giờ Vương Giáp cũng không lên tiếng nữa, vẫn nhìn chằm chằm Bạch Dịch. Trong lòng gã đã sợ chết khiếp, nếu không có ba đồng môn Kim Đan giúp gã ngăn cản, chắc giờ gã cũng thành thức ăn trong miệng Nê Sa rồi.
“Đứng đầu tiểu Thất Sát?”
Vẻ mặt Bạch Dịch kỳ dị, tiếp đến cười to: “Để ta là cánh tay của tiểu Thất Sát? Tiểu Thất Sát các ngươi chỉ xứng làm trò cười cho ta mà thôi!”
Từ từ bước lên một bước, Bạch Dịch khẽ nhướn mày, hắn cao giọng quát: “Lấy bùn thành sa, dùng sa tụ Giao!”
Nê Sa vây giết chỉ là khởi đầu của đạo pháp Thổ hệ mà thôi. Sau tiếng quát nhẹ của Bạch Dịch, vô số Nê Sa đang tuần tra trong nước bùn đồng thời bơi về một hướng, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Kế đó đầm lầy bỗng trở nên yên lặng, rồi một sát khí cường đại mạnh mẽ bắt đầu ngưng tụ dày đặc.
“Lên bờ!”
Vương Thương nhận ra sát khí dưới ao đầm ngày càng dày đặc, vội quát, đồng thời lao nhanh về phía Bạch Dịch. Lưu Song và Triệu Hắc Hổ đi theo hai bên gã, dùng Pháp bảo phòng ngự đồng thời ép sát Bạch Dịch.
Gào!!!
Không đợi ba người leo lên bờ, phía sau chúng đã vang lên một tiếng gào rống giận. Tiếng Giao gào như tiếng rồng, kèm theo tiếng nổ quay cuồng của bùn nhão.
Nghe thấy tiếng gào, tốc độ của ba người nhanh hơn, ba Pháp bảo được vận chuyển tới cực hạn. Có Pháp bảo sơ cấp hộ thân, dù là đạo pháp trung cấp cũng không thể dễ dàng giết chết tu sĩ Kim Đan.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên sau ba người Vương Thương. Chúng có Pháp bảo hộ thân nhưng vương Giáp thì không. Vương Thương không quay đầu lại, lúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết gã đã đặt chân lên bờ.
Lưu Song và Triệu Hắc Hổ chậm hơn Vương Thương một bước, hai người sợ hãi quay đầu lại. Vừa nhìn, thiết chút nữa bị dọa đứng tim.
Giữa đầm lầy là một cự giao khổng lồ đang há miệng, nó dài mười trượng, toàn thân do bùn tọa thành, Vương Giáp chỉ còn nửa người, theo tiếng ực của cự giao rồi hoàn toàn biến mất vào bụng nó.
Sau khi nuốt Vương Giáp, dường như Nê Giao vẫn chưa thỏa mãn. Cả người nó trầm xuống bùn, chỉ chừa hai con mắt to như hai cái đèn lồng. Nó lấy tốc độ cực nhanh bơi về phía ba người Vương Thương.
“Lưu Song, ngươi ngăn Nê Giao lại. Ta và Hắc Hổ đối phó Bạch Dịch!”
Vương Thương run tay vẫy cốt tiên, đồng thời trầm giọng quát. Gã và Triệu Hắc Hổ cùng xông về phía Bạch Dịch không xa.
Lưu Song nghe xong thì chau mày, dù Nê Giao này do đạo pháp ngưng tụ, chỉ cần đánh bại đạo pháp là giết được, song Nê Giao do đạo pháp trung cấp tụ thành không phải thứ có thể giết trong trong thời gian ngắn.
Tuy không muốn một mình đối kháng một đạo pháp trung cấp nhưng Lưu Song cũng đành chịu mà tấn công về phía Nê Giao. Tình trạng nguy cấp này ba người phải đồng tâm hiệp lực, nếu không rất có thể lại có người vẫn lạc trong tiểu Thất Sát.
Vương Thương điều khiển cốt tiên, còn Pháp bảo của Triệu Hắc Hổ vốn có sở trường lực lượng là một Cự Phủ cực lớn. Sau khi tấn công về phía Bạch Dịch, Triệu Hắc Hổ dùng toàn lực, Cự Phủ nặng hơn nghìn cân, chưa nói uy lực bản thân Pháp bảo, chỉ riêng lực đạo này tu sĩ Kim Đan bình thường đã rất khó ngăn cản.
Uy lực của Pháp bảo kết hợp với lực lượng của Triệu Hắc Hổ, hơn nữa kết hợp với cốt tiên linh hoạt xảo trá của Vương Thương, hai người có lòng tin thắng được bất kể Kim Đan sơ kỳ nào. Nhưng với Bạch Dịch, lòng tin của chúng đã mất hơn nửa, nếu không phải tự thấy có thể dư sức bảo toàn tính mạng, sợ rằng ba người đã sớm giải tán.
Hờ hững phất tay, Tử Đằng Kiếm theo đó nhanh như chớp ngăn lại cốt tiên đang đâm nghiêng tới. Bạch Dịch ngẩng đầu nhìn Cự Phủ giáng xuống từ trên trời, hắn cười lạnh, hơi khụy chân rồi nhảy lên đón Cự Phủ. Tử Đằng Kiếm cũng đồng thời hóa thành tử mang vút lên trời.
Tử Đằng Kiếm va chạm cực mạnh với Cự Phủ, trong tiếng nổ oanh trời, lưỡi búa Cự Phủ xuất hiện vết rạn nứt thấy rõ, tốc độ đập xuống cũng giảm đi. Tử Đằng Kiếm vừa bị xung lực đẩy lùi đã bị chủ nhân đạp lên một bước, cả người Bạch Dịch vượt qua Cự Phủ.
Tu sĩ Kim Đan không thể đạp không được, Bạch Dịch nhảy lên vài trượng rồi lật tay giữ kiếm. Dưới chân hắn là Cự Phủ đã xuất hiên vết rạn.
Đảo Thiên Công được vận chuyển, Bạch Dịch vung tay lên, Tử Đằng Kiếm đâm thẳng xuống Cự Phủ bên dưới. Trong tiếng âm thanh va chạm, Cự Phủ vốn đang công kích Bạch Dịch lấy tốc độ nhanh hơn hẳn lao ngược về chủ nhân của nó.
Triệu Hắc Hổ định thu hồi Pháp bảo theo thói quan, nhưng tốc độ của Cự Phủ lại vượt quá dự tính của gã. Trong lúc đánh nhau, không ai lại có suy nghĩ tránh khỏi vũ khí của mình, vậy là dưới lực lượng hơn vạn cân, một trong tiểu Thất Sát, Triệu Hắc Hổ bị Pháp bảo của mình nện thành một bãi máu thịt be bét.