Lấy lại dũng khí nhờ có sự tồn tại của Tiên Phủ Vệ, Dương Nhất Phàm không còn e ngại nữa, hắn trầm ngâm. “Nghe lời ngươi, ta sẽ trở lại Đan Các, nhưng…”
Do dự một lát, Dương Nhất Phàm cay đắng nói. “Quỷ vật trong cơ thể ta đã được trừ rồi, nhưng dược lực của Tuyệt Mạch Đan vẫn còn duy trì vài chục năm nữa. Dù thiên phú của ta bất phàm, dưới dược hiệu của Tuyệt Mạch Đan cũng không thể tiến tới cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ được. Huống hồ Tào Cửu Tiền nếu đã muốn lấy mạng của ta, chắc hắn sẽ không để ta trở lại Đan Các đâu.”
“Tuyệt Mạch Đan là đan dược thất phẩm, muốn luyện chế giải dược thì cũng phải có phẩm chất tương đương mới được. Hiện giờ, với cảnh giới của ta, Linh khí thưa thớt thì không thể nào luyện chế ra Linh đan thất phẩm được, nhưng ngươi thì có thể.” Bạch Dịch hơi trầm ngâm nói. “Ta sẽ cho ngươi biết đan phương của giải dược cùng thủ pháp luyện chế, với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của ngươi cũng có thể miễn cưỡng luyện chế ra được.”
“Tuyệt Mạch Đan cũng có giải dược?” Dương Nhất Phàm kinh hỉ kêu lên.
“Chỉ là Độc Đan làm tắc nghẽn kinh mạch mà thôi, không phải thứ gì quý hiếm. Chỉ cần ngươi luyện ra giải dược trùng kích kinh mạch là được.” Bạch Dịch thuận miệng đáp.
Dương Nhất Phàm đã thực sự tâm phục khẩu phục kiến thức của Bạch Dịch rồi. Nếu Bạch Dịch đã nói là có thể luyện chế ra giải dược được thì hắn hoàn toàn tin tưởng vào điều đó.
Tuy trong lòng vui mừng nhưng Dương Nhất Phàm vẫn còn có điều lo lắng. “Coi như ta có thể luyện chế ra giải dược được, khu trừ dược hiệu của Tuyệt Mạch Đan thì Tào Cửu Tiền chưa chắc đã để ta quay lại Đan Các. Dù ta tiến giai tới Trúc Cơ trung kỳ đi nữa cũng không được. Hắn không đồng ý, vĩnh viễn ta không thể quay lại đó.”
“Vậy ngươi hãy khiến hắn phải tự mình mở miệng, đồng ý cho ngươi trở lại Đan Các.” Bạch Dịch trầm giọng nói. “Nếu dược hiệu của Tuyệt Mạch Đan trong cơ thể ngươi biến mất, sau bao lâu ngươi mới có thể tiến giai lên trung kỳ?”
“Ta vốn đã ở cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ rồi, nhưng sau bị thụt lùi nên mới bị bắt rời khỏi Đan Các. Chỉ cần kinh mạch khôi phục lại bình thường thì ta dám chắc chỉ trong nửa tháng trở lại, ta sẽ lấy lại được tu vi ấy.” Dương Nhất Phàm khẳng định.
Có được câu trả lời thuyết phục của Dương Nhất Phàm, Bạch Dịch gật đầu. “Nửa tháng sau tam tông luận võ là tỷ thí cái gì vậy?”
Nhắc tới chuyện tam tông luận võ, Dương Nhất Phàm cau mày nói. “Mỗi ba năm Thương Vân Tông sẽ cử hành một lần thí luyện cho tất cả đệ tử. Loại thí luyện này không giống với rèn luyện ở hiểm địa mà là cuộc tỷ thí ở trong tông môn. Mấy lần trước đều là võ đấu, đệ tử Thương Vân so đấu kiếm pháp, đạo thuật. Lần này mời thêm hai đại tông môn hẳn là sẽ có thêm văn đấu, cũng chính là tỷ thí luyện đan và luyện khí.”
Nghe nói tam tông luận võ có khả năng xuất hiện văn đấu, Bạch Dịch lộ ra thần thái vui vẻ nói. “Với tọa nghệ của ngươi, so sánh với đệ tử của hai tông môn kia thì sao?”
Bạch Dịch hỏi thêm khiến Dương Nhất Phàm tỉnh ngộ. “Thất Sát Môn chủ tu thuật pháp sát phạt, từ trưởng lão tới môn nhân đều không có nghiên cứu về luyện đan luyện khí. Hàn Ngọc Tông có lịch sử lâu dài, có lẽ sẽ xuất hiện một ít môn nhân tinh thông luyện đan. Không phải ta khoe khoang chứ trong ba tông môn, đan đạo của ta so với những tu sĩ Trúc Cơ của họ không hề thua kém.”
“Không thua kém còn chưa đủ.” Bạch Dịch ngưng trọng nói. “Chỉ có bỗng nhiên ngươi nổi tiếng thì mới có cơ hội trở lại Đan Các.”
Dụng ý của Bạch Dịch thì Dương Nhất Phàm đã hiểu. Chỉ cần trong lần tam tông luận võ này, lúc thi đấu luyện đan, hắn bỗng trở nên nổi tiếng, hiển lộ ra thiên phú luyện đan cường đại thì trưởng lão Đan Các mới nguyện ý chấp nhận cho hắn trở lại Đan Các.
Tuy đã hiểu ý tứ của Bạch Dịch nhưng Dương Nhất Phàm vẫn tỏ vẻ lo lắng. Thiên phú của hắn không tồi, nhưng để bỗng dưng nổi bật thì còn chưa dám chắc.
“Việc luyện chế giải dược của Tuyệt Mạch Đan hay tiến giai lên Trúc Cơ trung kỳ ta không thể giúp ngươi quá nhiều, nhưng chỉ cần trong lần tam tông luận võ này có xuất hiện văn đấu, cụ thể là luyện đan chi đạo, ta đảm bảo có thể khiến ngươi bỗng nhiên nổi tiếng.” Bạch Dịch rất tin tưởng nói.
Nghĩ tới những lần Bạch Dịch hiển lộ ra các loại thủ đoạn kinh người, Dương Nhất Phàm lập tức tin tưởng hoàn toàn vào đối phương, đặc biệt là nhớ lại lần Bạch Dịch bảo hắn phương pháp luyện ra Cửa Khúc Đan Văn, hắn càng cảm thấy yên tâm.
Hai người thương lượng với nhau tới nửa đem, Dương Nhất Phàm mới đem đan phương và thủ pháp luyện chế của giải dược rời đi. Lúc hắn ra tới cửa, bỗng từ sau lưng vang lên thanh âm của Bạch Dịch.
“Trước lúc hắn động thủ ta sẽ mang Dương Hải đi trước, nếu có biến cố xảy ra, ngươi không tự làm rối loạn sắp xếp là được rồi.”
Bước chân Dương Nhất Phàm chợt ngừng lại, hắn lo lắng hỏi. “Ta cùng đại sư huynh đều là đối tượng mấu chốt để lão thi triển tà thuật Di Căn, ta dám chắc hắn sẽ có cách truy tìm tung tích của ta, nhưng chẳng lẽ hắn lại không làm vậy với sư huynh hay sao?”
“Dương Hải không giống ngươi.” Bạch Dịch trầm giọng nói. “Dương Hải bị phế tu vi rồi, giờ có khác nào một phế nhân, hắn lại bị nhốt tại Thiên Lao căn bản là không thể trốn được. Tào Cửu Tiền không cần phải động chạm tay chân trên người hắn làm gì. Chỉ cần Dương Hải rời khỏi Thương Vân Tông, dù lão có sinh nghi cũng sẽ không lập tức ra tay với ngươi.”
Nhưng đại sư huynh bị giam ở Thiên Lao, ngươi cứu hắn ra bằng cách nào?” Dương Nhất Phàm không hiểu hỏi.
“Ta tất có biện pháp.” Bạch Dịch không nói thêm gì, chỉ hời hợt đáp.
Dương Nhất Phàm há miệng, cuối cùng cũng không hỏi gì thếm. Hắn đã quen với những hành động kinh người của Bạch Dịch rồi. Đối phương đã nói có cách cứu thoát Dương Hải thì chắc chắn hắn sẽ làm được.
Sau khi Dương Nhất Phàm rời đi, Bạch Dịch trở nên trầm ngâm, suy tư về các bước tiếp theo của mình.
Lúc này đã là nửa đêm, ngoài cửa gió thổi vào phòng từng cơn lạnh lẽo. Từ miếng ngọc bội Bạch Dịch đeo bên hông bỗng tản ra một đạo khí xám, sau đó ngưng tụ thành hình dáng của một lão giả.
Diêm Sơn bay lượn vòng quanh Bạch Dịch hai vòng, tấm tắc khen. “Lấy yếu chống mạnh, chẳng những vô cùng bình tĩnh mà ngươi còn có thể bố trí ra một bố cục nghịch chuyển như thế, ngươi có phải là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi không vậy Bạch Dịch? Ngay cả Hư Đỉnh chi pháp ngươi cũng biết, thân thể bên trong của ngươi không phải là của một lão yêu quái đấy chứ.”
Diêm Sơn ẩn nấp trong miếng ngọc bội nên động tĩnh xảy ra xung quanh hắn đều nghe được, nhìn được.
Không chờ Bạch Dịch mở miệng, bạch trùng từ trong loa xác thì ra, nổi giận mắng. “Ngươi mới là lão yêu quái, chủ tử nhà ta tuổi trẻ tài cao, chính là Chân Tiên chuyển thế. Sao, ngươi không phục ư?”
Diêm Sơn sững người, hắn chợt nhớ tới lúc còn ở bên bờ Táng Hồn Cốc, bon bạch trùng này cũng từng mở miệng đổ thừa, thấy lạ nên nói. “Yêu thú ít nhất phải đạt tới Ngũ cấp mới có được thần trí của nhân loại, có thể nói tiếng người. Ngươi chỉ là một con Yêu thú cấp một lại có thể nói chuyện, điều này thật sự quái lạ.”
“Ngươi mới là một con tiểu côn trùng! Lão tử là… Ô..ô…” Không đợi bạch trùng nói xong, nó đã bị chủ nhân bịt miệng lại.
Sắc mặt Bạch Dịch trầm xuống, khiển trách. “Ta đã nói rồi, ngươi quên sao?”
Lúc vừa tới nội môn, bạch trùng đã định mở miệng nói chuyện trước mặt Dương Nhất Phàm thì bị Bạch Dịch ngăn trở, sau đó mắng cho nó một trận. Hắn nói cho nó biết lần sau còn hiện thân trước mặt người khác thì mang nó ra bóp cho chết.
“Tiểu nhân làm sao dám quên lời chủ tử răn dạy, người không cho ta nói chuyện trước mặt người khác, chuyện đó ta vẫn nhớ.” Bạch trùng tất nhiên nhớ lời giáo huấn của chủ nhân mình, hiện giờ nó thể hiện ra bộ dáng vô cùng ủy khuất, duỗi duỗi bộ móng vuốt ngăn ngắn nung núc thịt chỉ vào Diêm Sơn nói. “Nhưng hắn là một lão Quỷ chứ không phải con người mà.”
Bạch Dịch cảm thấy nhức đầu, không muốn nói nhảm với Chúc Hỏa nữa nên bắt nó bò trở lại trong loa xác.
Diêm Sơn hỏi, vẻ đầy quái lạ. “Con bạch trùng này khôn khéo linh hoạt như thế, chẳng lẽ thần trí đã đại thành?”
Bạch Dịch liếc Diêm Sơn một cái, tức giận nói. “Thần trí cao hơn cũng chỉ là một con Yêu thú cấp một, có thể có tác dụng gì chứ.”
Diêm Sơn lúng túng, ho hắc hắc mấy cái, hắn vốn có lòng hỏi về Quỷ đạo nhưng thấy Bạch Dịch còn chưa bố trí xong bố cục thì liền hóa thành một đoàn khí xám bay về bên trong ngọc bội.
Hắn đã biết tốt xấu, Bạch Dịch vốn có thể mang ngọc bội để vào trong túi trữ vật đeo ở bên hông đã chứng tỏ Bạch Dich thực sự coi đối phương là minh hữu. Nếu hắn để ngọc bội vào trong túi trữ vật thì Diễm Sơn sẽ rất khó cảm giác được tình huống xảy ra ở bên ngoài.
Chẳng mấy chốc trời đã sáng tỏ, Bạch Dịch thôi không suy nghĩ mà rời khỏi Lưu Tiên Cư, chạy tới Địa Hỏa Quật bên trong Luyện Khí Điện.