Từ trong giả sơn thò ra móng vuốt to hơn eo của Cao Nhân, nếp nhăn trải rộng như vỏ cây khô héo, Cao Nhân giẫm lên mặt đất thì mặt đất dưới chân cũng khẽ rung theo.
“Cái gì thế!”
Cao Nhân sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, liên tiếp lùi về sau. Bạch Dịch vẫn ung dung đứng một bên, không cử động.
Tiếp sau cự trảo, ba cái đầu quái dị cùng lúc vươn ra từ hòn non bộ, sau đó cả hòn non bộ chậm rãi khởi động.
“Các ngươi là đệ tử ở đâu, tại sao lỗ mãng như thế!”
Một tiểu đạo đồng ở xa dọc theo đường mòn chạy tới, cầm theo cái hộp vuông cỡ lớn, vừa chạy vừa hét, thần thái lo lắng vô cùng.
Đợi khi đến gần, tiểu đạo đồng thở hồng hộc nói: “Quấy nhiễu Quy Tổ rồi, các ngươi không sợ Trưởng lão trừng trị hay sao? Ta còn sợ bị mắng chửi đây, các ngươi mau rút lui đi.”
Tiểu đạo đồng không giải thích mà kéo Bạch Dịch và Cao Nhân sang một bên hồ nước, cách rất xa tòa non bộ, lúc đó mới thoáng yên tâm.
“Quy tổ?” Cao Nhân kỳ lạ nhìn hòn non bộ hỏi: “ Chẳng lẽ hòn non bộ kia là một con rùa đen lớn?”
Sau khi tiểu đạo đồng nghe Cao Nhân lớn tiếng gọi con rùa đen, nó liền giận dữ quát: “Hảo sinh vô lễ, dám xúc phạm Quy Tổ, nếu để cho Chấp sự trưởng lão nghe được, không chỉ chửi thôi mà còn mắng đến xói máu đầu chó ngươi đó“.
Nhìn niên kỷ tiểu đạo đồng chỉ chừng mười một mười hai tuổi, môi hồng răng trắng, giọng nói thanh thúy, mắt to đen nhánh linh động, lộ ra vẻ thanh tú thập phần.
Cao Nhân gãi đầu, hắn thấy niên kỷ của đối phương quá nhỏ, không biết xưng hô thế nào, cười hắc hắc nói: “Tiểu ca nhi, chúng ta là đệ tử ngoại môn Nhập Vân Cốc, vừa mới vào tông môn, không cố ý quấy nhiễu vị Quy Tổ này. Quy Tổ to đến vậy chắc đã nuôi nhiều năm rồi.”
“Ta là Đồng Linh chứ không phải tiểu ca nhi, hừ!”
Tiểu đạo đồng rất tức giận, chu mỏ ra, không thèm để ý hai người đang ở đây, nó quay người đi đến gần Cự Quy, sau khi cung kính thi lễ thì để hộp lớn xuống, lấy mấy con tôm tép tươi sống đang nhảy loạn thả xuống hồ nước bên cạnh.
Ngửi thấy mùi tôm cá tươi, ngọn núi như Cự Long thò đầu ra, mở cái miệng rộng ăn sạch tôm cá cạnh người, lười biếng hoạt động. Nó ngâm nửa người trong hồ nước rồi ngửa đầu lên lắng nghe, cuối cùng nhìn tiểu đồng tử đang cho ăn, ánh mắt có vẻ vô thần. Sau đó, nó lại tiếp tục nằm sấp tạo thành một tòa núi nhỏ.
Tiểu đạo đồng đứng ở xa nhìn Cự Quy ăn uống, thái độ vô cùng cung kính. Đợi đến lúc Cự Quy nằm trong hồ nước tiểu đạo đồng mới chớp chớp đôi mắt đen nhánh, nhíu mày tự hỏi:“ Dường như Quy Tổ không có tinh thần, chẳng lẽ tôm cá không tươi sao? Không thể nào, mỗi lần mua tôm cá Chấp sự Đường đều chọn những con còn sống nên không có khả năng cá tôm bị chết được.”
Nghe tiểu đạo đồng tự nói, Cao Nhân chen lời vào: “Có lẽ nó không thích ăn cá mà thích ăn thịt?”
“Quy Tổ mới không thích ăn thịt đấy!” Tiểu Đạo Đồng phủi mắt Cao Nhân, khẳng định nói:“ Chấp sự trưởng lão đã từng nói, Quy Tổ chỉ thích ăn tôm cá thôi.”
Thấy thần thái tiểu đạo đồng rất chăm chú, Bạch Dịch mỉm cười nói: “ Có lẽ, thứ nó thích ăn không phải tôm cá ở sông mà là tôm cá ở biển.”
Bạch Dịch vừa dứt lời, tiểu đạo đồng chưa kịp phản ứng thì Cự Quy đã vươn đầu ra, ánh mắt vô thần lộ ra một tiai khác thường. Nó yên lặng nhìn Bạch Dịch như thể cuối cùng cũng đã tìm được tri kỷ.
Tiểu đạo đồng bị hành động khác thường của Quy Tổ làm cho khiếp sợ, không dám tin mà bịt miệng lại, hai mắt trợn tròn. Nó cho Quy Tổ ăn nhiều năm vậy, hôm nay là lần đầu tiên chứng kiến trong ánh mắt của Quy Tổ xuất hiện thần thái, hơn thế nữa sau khi ăn còn có thể nhô đầu ra lần nữa.
“Chẳng lẽ Quy Tổ thích ăn tôm cá biển!” Tiểu đạo đồng thấp giọng thở nhẹ, âm thanh tràn đầy kinh sợ:“ Ngày mai, phải để cho Chấp sự Đường chọn mua về một ít tôm cá biển mới được!”
Không lâu sau, Quy Tổ như khẽ gật đầu rụt đầu về, tức thì Bạch Dịch cười nhạt một tiếng.
“Các ngươi không phải là đệ tử nội môn sao?” Lúc này, Đồng Linh cẩn thận đánh giá hai người một phen. Nó thấy hai người mặc đạo bào màu xám của đệ tử ngoại môn, chợt nói:“ Nghe nói Nhập Vân Cốc bị tập kích, các ngươi là đệ tử ngoại môn hả?”
“Chúng ta là đệ tử ngoại môn Nhập Vân Cốc, mới vào tông môn vài ngày trước, còn ngươi là ai?” Cao Nhân tò mò nói: “Ta cảm thấy ngươi không có Linh Khí, chẳng lẽ ngươi là phàm nhân?”
“Ta là tạp dịch của Chấp sự Đường, vốn là một phàm nhân.” Tiểu đạo đồng nói chi tiết, không tự ti vì thân phận thấp kém của mình, trái lại còn tỏ vẻ vô cùng thoải mái.
“Thì ra trong Thương Vân cũng có tạp dịch phàm nhân.” Cuối cùng Cao Nhân cũng gặp được người không bằng mình, ưỡn ngực nói: “ Ta là Cao Nhân, ngươi cứ gọi là Cao sư huynh, vị này là đại ca ta, Bạch Dịch.”
Nghe xong hai chữ sư huynh, Tiểu đạo đồng bắt đầu cảm thấy cô đơn, nói: “Tạp dịch không phải là người của Thương Vân môn, không thể xưng hô vậy được, ta chỉ là một người hầu chịu trách nhiệm cho Quy Tổ ăn thôi.”
Thấy tính tình ngây thơ của Tiểu đạo đồng, Bạch Dịch cười bảo: “Đỗ Linh mạch có thể nuôi dưỡng người, cho Linh Quy ăn có thể tĩnh tâm, phàm nhân chưa hẳn không thể trở thành tu chân giả. Tu chân giả không phải đều từ trong phàm nhân mà ra hay sao.”
Tiểu đạo đồng nghe lời nói của Bạch Dịch, có phần hiểu lại có phần không hiểu. Cao Nhân đứng một bên không ngừng tán thưởng: “Hay lắm! Vẫn là người đọc sách như Bạch huynh giảng đạo lý lớn lao, khi ta nghe những chi hồ giả dã kia là đầu đều đau giức. Tạp dịch nhỏ như vậy, sớm muộn cũng có một ngày ngươi sẽ trở thành tu chân giả giống chúng ta.”
Tiểu Đạo Đồng mở to hai mắt ra, dùng sức gật đầu, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ.
“ Đúng rồi Đồng Linh, cuối cùng lai lịch của Quy Tổ ra sao, nó sống bao lâu rồi, ta đoán ít nhất cũng trên trăm năm rồi.” Cao Nhân tò mò nhìn chằm chằm vào Cự Quy hỏi.
“Quy Tổ vẫn tồn tại từ khi khai tông Thương Vân Tông đến nay, cũng đã sống gần năm nghìn năm rồi.” Đồng Linh lấy lại vẻ linh động, giải thích.
“Năm nghìn năm, ông t...r...ờ...i ơi! Cao Nhân hoảng sợ nói: “Ta từng nghe nói có con rùa sống đến vạn năm, thì ra thật sự có con rùa sống lâu đến vậy.”
“Quy Tổ không phải rùa bình thường mà chính là Yêu thú.” Đồng Linh tỏ vẻ tự hào nói: “Chấp sự trưởng lão đã từng nói, Quy Tổ là Linh thú bên người của Tổ sư khai tông Thương Vân Tông, tên là Nham Giáp Quy, đạt đến cảnh giới trình độ Ngũ cấp Yêu Thú, cho dù là một cường giả Nguyên Anh cũng không dám chọc tới, kể cả Tông chủ đại nhân nhìn thấy Quy Tổ cũng cung kính ba phần.”
“ Tổ sư của Thương Vân Tông quả nhiên bất phàm, lại có được một Linh thú cường đại như thế.” Bạch Dịch gật đầu nói, nhìn như là người nào đó đang kính ngưỡng Tổ Sư cường đại khai tông Thương Vân Tông lắm, nhưng trong giọng nói lại mang theo một tia quái dị không nói ra được.
Ngũ cấp Yêu thú Quy Tổ này, người khác không biết còn Bạch Dịch thì lại rõ nhất.
Năm đó, sau khi Tiêu Dao Tiên Quân tìm được Thương Vân Hỏa Mạch, khai ra động phủ ngay trên thân núi Hỏa Mạch, sau đó tiện tay bắt một Cự Quy Yêu thú ngoài núi dùng làm đại môn động phủ.
Kỳ thật Quy Tổ Nham Giáp Quy được Thương Vân Tông tôn kính chính là một Quy Yêu giữ cửa mà Bạch Dịch bắt được lúc trước, không nghĩ rằng Thương Vân lão tổ thành lập Thương Vân Tông sau này lại nuôi cái đầu rùa lớn này, bây giờ còn trở thành Quy Tổ.
Loại Yêu Thú rùa này, phần lớn tính cách ôn hòa, sẽ không tự dưng tấn công Tu Chân giả, trong giới yêu thú nó cũng là một loại yêu vật đặc thù. Bạch Dịch không ngờ Thương Vân lão tổ lại không thu nhận con rùa làm Linh thú, tuy nhiên xem là vô chủ, chỉ cần không ai trêu chọc Nham Giáp Quy này thì cũng không tạo ra uy hiếp gì cho Thương Vân Tông.
Đồng Linh ngẩng đầu nhìn Bạch Dịch, nghiêm túc hỏi: “ Dịch ca ca, làm sao ngươi biết Quy Tổ thích ăn tôm cá biển vậy?”
“ Ta đoán thôi.” Bạch Dịch vừa cười vừa nói:“ Dù sao đều là tôm cá, ngày mai ngươi để cho Chấp sự Đường mua thử xem, chẳng phải sẽ biết nó thích ăn loại nào sao.”
“Ừ!” Đồng Linh nặng nề gật đầu, khua tay nói: “Ta phải ra sau núi rồi, ta thật ngốc, mỗi ngày đều cho Quy Tổ ăn tôm cá sông, chưa từng nghĩ sẽ mua tôm cá biển. Cảm ơn Dịch ca ca đã nhắc nhở!”
Bạch Dịch khoát tay áo cùng tiểu đạo đồng tạm biệt. Đợi đối phương đi xa, lúc này mới nhìn con rùa nằm cạnh hồ nước nhẹ nói: “Cái lão rùa này không ăn không uống mấy trăm cũng không chết được, còn nha đầu kia lại rất thú vị, mỗi ngày đều đến đút cho nó ăn.”
Cao Nhân vốn ở một bên gật đầu nhưng sau đó sững lại, hỏi: “Nha đầu? Tiểu đạo đồng kia là một nữ hài nhi sao?”