Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 117: Chương 117: Quỷ vật tồn tại




Với thực lực của Diêm Sơn, hắn không có phần thắng nếu đấu lại một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Đối phương là trưởng lão của Đan Các, khi hắn giao thủ với người của Thương Vân Tông, nếu bị các cường giả khác của tông môn phát hiện ra thì hắn cầm chắc cái chết.

Một lão Quỷ ngàn năm xuất hiện ở tông môn, cao thủ trong Thương Vân Tông sẽ không bỏ qua, chắc chắn dùng toàn lực để giết chết đối phương.

Mặc dù biết rõ việc này nguy hiểm thế nào, Diêm Sơn vẫn đồng ý hiệp trợ cho Bạch Dịch. Hắn có thể buông tha Cửu U Hàn Khí nhưng không thể chống lại được sức hấp dẫn của Quỷ đạo chi thuật.

“Nếu đã đồng ý tương trợ, sau đây chúng ta chính là minh hữu. Khối ngọc bội này có một tia Cửu U Hàn Khí, ngươi có thể dễ dàng cư trú trong đó.” Bạch Dịch bình thản nói. Không phải hắn có thể tính trước mà cơ bản là hắn biết rõ tính tình của đám Quỷ vật này.

Phàm là Quỷ vật, không có tên nào không muốn trở thành Quỷ tu, nhưng trong thiên hạ, người tinh thông Quỷ đạo chi thuật còn quý hơn lông phượng hay sừng lân, không phải cứ muốn là sẽ tìm ra. Bạch Dịch không sợ Diêm Sơn sẽ không động tâm.

Diêm Sơn quan sát kỹ Bạch Dịch đang đứng trên bờ thêm một lần, trong lòng vô cùng khó hiểu. Rõ ràng đối phương chỉ là một thiếu niên mới mười sáu, mười bảy tuôi mà thôi, sao có thể tinh thông thượng cổ Quỷ đạo được?

Trầm mặc một lát, Diêm Sơn trầm giọng nói. “Ta đã đồng ý giúp ngươi, Diêm Sơn này sẽ không đổi ý. Tuy nhiên ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi thực sự là ai không?”

Bạch Dịch cười nhạt, nhẹ nhàng đáp. “Ta là Bạch Dịch, đệ tử ngoại môn của Thương Vân Tông.”

Cái Diêm Sơn hỏi chính là thân phận thật sự của Bạch Dịch nhưng Bạch Dịch chỉ có thể trả lời như vậy. Đừng nói là một tên Quỷ vật, dù trước mắt hắn có là lão tổ của Thương Vân Tông hắn cũng không thể nói mình là Tiêu Dao Tiên Quân được.

Diêm Sơn đã là lão quỷ ngàn năm, tất nhiên nhìn ra được đối phương không nói thật, vì vậy hắn không hỏi nhiều mà nhìn khối ngọc bội trong tay Bạch Dịch nói. “Ngoài việc dạy ta Quỷ đạo, một tia Cửu U Hàn Khí kia ngươi cũng phải đưa cho ta.”

“Được.”

Bạch Dịch đáp ứng không chút do dự, sau đó nói tiếp. “Nếu không nắm chắc ta sẽ không động thủ, ngươi cũng không cần lo lắng quá mức. Chỉ cần chờ tới thời cơ thích hợp, ta có chín thành nắm chắc giết chết tu sĩ Kim Đan này. Đến lúc đó ngươi chỉ cần ra tay hết sức là được. Lúc bình thường ngươi cứ trốn ở bên trong ngọc bội. Trong ấy có Cửu U Hàn Khí, khí tức của ngươi sẽ không bị lộ ra ngoài, không ai có khả năng phát hiện ra ngươi được.

Ước lượng hạt Xá Lợi trong tay, Bạch Dịch để lộ một nụ cười lạnh lùng, nói. “Bình sinh ta chán ghét nhất là lời nói và hành động bất nhất, ngươi tốt nhất là đừng có mang tâm tư khác, nếu không, ta bóp nát Xá Lợi thì ngươi sẽ gặp phiền toái lớn đấy.”

“Hừ!”

Diêm Sơn hừ lạnh một tiếng, quát lên. “Diêm Sơn ta từng là một vị tướng quân, chết trong một trận chiến trên sa trường cùng quân địch. Thân ta mặc dù chết đi nhưng ta có Chiến hồn bất diệt, sau đó mới hóa thành âm Quỷ phiêu đãng khắp nơi, cuối cùng tìm được cái hàn đàm này, ẩn núp tu luyện. Sau ngàn năm mới có được tu vi như hôm nay, há lại có thể giống như những loại Quỷ vật hèn mọn trong mắt ngươi kia.”

Để hình thành nên Quỷ vật có rất nhiều phương thức. Phương thức thường thấy nhất là sinh linh sau khi chết dùng chấp niệm để hình thành âm hồn, ở nơi tụ hồn chi địa, âm khí biến hóa mà thành ra Quỷ vật.

Biết Diêm Sơn khi còn sống đã từng là một vị tướng quân, Bạch Dịch cảm thấy yên tâm khá nhiều. Hắn thu Xá Lợi lại, trịnh trọng gật đầu nói. “Thì ra là một Chiến hồn, rất tốt, thời gian của ta không nhiều lắm, cần phải mau chóng quay trở lại tông môn. Chúng ta lên đường thôi.”

Với kinh nghiệm của mình, Bạch Dịch hiển nhiên phải biết sự khác biệt giữa những Quỷ vật khác nhau.

Tiền thân của Quỷ vật chính là âm hồn, cũng có thể gọi là oan hồn. Những âm hồn này phải có chấp niệm cực kỳ mãnh liệt mới có tểh cố gắng chống lại được lực lượng triệu hoán của Lục Đạo tồn tại lại cõi dương gian. Nếu trước lúc chấp niệm biến mất mà tìm được tụ hồn chi địa thì có thể ẩn núp ở đó, trở thành Quỷ vật chính thức.

Chấp niệm của Chiến hồn chính là mong muốn giết địch, bởi vậy dẫu có trở thành Quỷ vật thì vẫn có thể dùng ý chí sát phạt dày đặc để bảo vệ thần trí khi còn sống, sự khác biệt của nó với những âm hồn khác là rất lớn.

Ở Thanh Không Vực có lưu truyền một đoạn tin đồn về âm hồn bất tán. Nghe nói nhiều năm trước, ở một trấn nhỏ bỗng sản sinh ra được một vị thần đồng, lúc sáu tuổi đã đi học, người nhà vui mừng chuẩn bị tới lúc tám tuổi sẽ để vị thần đồng này đi thi tú tài.

Lúc tám tuổi, vị thần đồng kia mắc phải bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi suốt hai mươi năm sau. Người nhà tích góp tiền bạc cũng không chữa trị được, cha mẹ người này cũng vì tinh lực hao mòn quá độ mà đều thay nhau mất đi, vì vậy lúc người này hai mươi tám tuổi đã trở thành một kẻ tan cửa nát nhà, lê cái thân tàn bệnh tật bước vào trường thi, quyết tâm trước khi chết sẽ thi đậu tú tài, hoàn thành kỳ vọng năm đó của cha mẹ mình.

Với trí thông minh tuyệt đỉnh, dù nhiều năm bệnh tật dày vò, người này cũng có khả năng rất lớn thi đậu tú tài. Nhưng ở trường thi có người làm rối kỷ cương, dùng tiền mua lấy vị trí lẽ ra thuộc về vị thần đồng kia.

Ngày yết bảng, vị thần đồng này nhận kết quả thi rớt, bệnh tình càng trở nên trầm trọng.

Tên sĩ tử mua được giám khảo gặp vị thần đồng nọ, cố tình mang chuyện mình mua chuộc giám khảo để thi đỗ cho vị thần đồng nọ nghe khiến người này tức giận quá mà chết. Oán niệm tích cóp trong hai mươi năm hóa thành một âm hồn kinh khủng, đêm đó chẳng những giết chết người mua chức, làm rối loạn kỷ cương kia mà còn giết chết cả nhà tên giám khảo đã nhận tiền làm bậy.

Đến lúc đó, ở tiểu trấn nọ bắt đầu xuất hiện những chuyện ma quái, mỗi đêm đều có người chết thảm, thậm chí ban ngày cũng có người nói đã từng gặp Ác quỷ hiện hình. Cuối cùng người dân trong trấngom góp tiền bạc vạn lượng, mời đến một vị tu chân giả để đối phó với con Quỷ vật kia.

Vị tu chân giả này tưởng đó chỉ là một âm hồn bình thường, không quá để ý, sau đó phát hiện ra sự đáng sợ của đối phương, hắn phải liều chết mới giết được âm hồn kia, bản thân hắn cũng bị trọng thương.

Câu chuyện xa xưa này Bạch Dịch đã nghe thấy, hắn cũng biết sự đáng sợ của chấp niệm. Vị thần đồng kia vốn là người vô tội, một khi chết thảm thì thần trí hoàn toàn biến mất, dựa vào oán niệm tích góp trong nhiều năm mà hóa thành một oan hồn tàn nhẫn, hung ác vô cùng. Sau khi báo thù thì phàm nhân cũng giết, chẳng còn phân biệt được thiện ác.

Nếu có thể giữ lại thần trí như Chiến hồn này, vị thần đồng kia sau khi báo thù sẽ không lạm sát người vô tội nữa.

Dù sao, Chiến hồn cũng rất khó hình thành, còn phần lớn sẽ hình thành nên những âm hồn mất đi thần trí bình thường. Có thể gặp được một Chiến hồn ở chỗ này, cũng là ngoài ý muốn của Bạch Dịch.

Trước khi đi, Bạch Dịch nhìn vào hàn đàm nói. “Ngươi có thể giúp ta mang theo mấy âm hồn không? Chỉ cần là những hồn thể bình thường là được.”

“Chỉ là mấy âm hồn bình thường mà thôi, chuyện ấy đơn giản.” Diêm Sơn nói xong, hai tay mở ra, từ đó tản mát ra một cỗ âm khí cường đại. Có hơn mười đạo hồn thể bị hắn giam cầm trong cơ thể mình, sau đó hóa thành một đạo khí tro trốn vào khối ngọc bội trong tay Bạch Dịch.

Thu ngọc bội lại, Bạch Dịch ngay lập tức ngự kiếm bay ra khỏi Thái Hằng sơn mạch, vội vàng quay trở lại tông môn.

Cuối cùng hắn đã tìm được lực lượng giúp đỡ mình, bước tiếp theo chính là phải ngăn chặn được tên trưởng lão Đan Các kia. Bạch Dịch vừa bay vừa nghĩ cách làm sao cứu được muội muội của mình ra. Hắn dùng toàn lực phi hành, chưa tới một ngày đã trở lại tông môn.

Đệ tử tham dự lần rèn luyện tại Thái Hằng sơn mạch vừa rồi đều đã quay trở lại tông môn, hơn mười ngày sau Bạch Dịch mới trở về. Hắn chính là người trở về sau cùng.

Vừa trở lại Lưu Tiên Cư, Khương Đại Xuyên và Cao Nhân lập tức ra đón. Những ngày vừa rồi hai người vô cùng lo lắng. Đại Xuyên còn tưởng tiểu thúc của hắn đã chết ở sơn mạch rồi. Vừa thấy mặt Bạch Dịch hắn đã hỏi han ân cần, biểu hiện đúng mực của một vãn bối song lại bị Bạch Dịch phớt lờ.

Sau đó một chút, Dương Nhất Phàm cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy Bạch Dịch bình an vô sự hắn mới thở phào một hơi. Nếu Bạch Dịch gặp chuyện không may, ba năm sau hắn cũng không sống được.

Bạch Dịch nhìn thấy Dương Nhất Phàm thì tâm tình cũng an ổn trở lại. Chỉ cần Dương Nhất Phàm còn, tên trưởng lão Đan Các kia chưa thể động thủ, cũng có nghĩa là hắn còn cơ hội cứu Bạch Ngọc trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.