Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 91: Chương 91: Rừng trúc cây nấm




Còn không tời khoảng nửa khắc thời gian, khoảng cách giữa Lũng Thiên Lý và Bạch Dịch chỉ là mười trượng.

Cừu nhân đang ở trước mắt, Lũng Thiên Lý bất chấp bản thân đang lâm vào hiểm địa mà đuổi theo. Chỉ cần hắn có thể đuổi dịp Bạch Dịch, hắn tin mình sẽ nhận được một tạo hóa lớn lao.

Vào lúc Lũng Thiên Lý quyết ý đuổi theo Bạch Dịch, từ xa bỗng tràn ngập một cỗ Yêu khí vừa như gió lại như sương mù, trong đó chứa đầy Linh khí cường đại dao động. Nhìn cường độ Linh khí nhất định không thua kém Lũng Thiên Lý.

Đây chính là khí tức của Yêu thú cấp ba!

Ngay lúc cỗ Yêu khí này tràn đến, sắc mặt Lũng Thiên Lý đã trắng bệch, vội vã ngảy xuống mặt đất, nhanh chóng thu hồi phi kiếm. Không riêng gi hắn, Bạch Dịch đang phi hành phía trước cũng vội vã nhảy xuống xưới, vừa thu hồi phi kiếm xong là vội vàng chạy đi.

Nếu hai người đã cảm giác được khí tức của Yêu thú, tức là khoảng cách tới vị trí của con Yêu thú này không còn xa nữa. Hai người còn tiếp tục phi hành thì rất có thể sẽ kéo con Yêu thú kia tới.

Thực lực của Yêu thú cấp ba tương đương với tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, Lũng Thiên Lý nào dám coi thường, tuy vậy hắn cũng không định buông tha cho Bạch Dịch. Thân hình mập mạp của hắn nhanh chóng đuổi theo đối phương.

Bên trong Táng Hồn Cốc chứa đầy những cây trúc quái dị cao tới mấy trượng, tuổi tác có thể so với những cây cổ thụ bên ngoài sơn mạch. Đây đó còn ngẫu nhiên thấy được những cây trúc cao hai ba người ôm không hết gốc, rất giống với những gốc cây già đã ngàn năm tuổi, lá trúc hình thành những tán lớn, vô cùng quỷ dị.

Bạch Dịch tập trung chạy đi mà không hề để ú tới những thứ khác lạ trong cốc này. Tốc độ của hắn cực nhanh, ở phía sau hắn, Lũng Thiên Lý cũng đuổi sát không buông, vừa chạy vừa thầm nguyền rủa.

Hai người một đuổi một chạy, tất cả đều dùng toàn lực. Chẳng bao lâu sau đã xâm nhập vào Táng Hồn Cốc.

Nơi tản mát ra Yêu khí cường đại, tất nhiên Bạch Dịch sẽ không chạy tới để chịu chết. Hắn chuyên chọn những phương hướng có các cây trúc cao lớn đặc biệt kia mà chạy. Mỗi khi chạy tới bên cạnh những cây trúc to lớn, hắn còn có một chút thời gian dừng lại, quan sát bốn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.

Lũng Thiên Lý nhìn thấy thái độ của Bạch Dịch như vậy thì chỉ cho rằng đối phương đang tìm kiếm phương vị mà thôi. Dù sao cảnh giới của Bạch Dịch quá thấp, nếu đối phương xông vào hiểm địa hay vùng đất của Yêu thú thì nguy hiểm gặp phải cũng chẳng kém gì hắn. Nếu phải chiến đấu với một con Yêu thú cấp ba, cơ hội chạy thoát của Lũng Thiên Lý cao hơn Bạch Dịch rất nhiều. Như bình thường thì chắc chắn Bạch Dịch phải chết không thể nghi ngờ.

Dù Bạch Dịch có biểu hiện ra thiên phú cao hơn nữa, nhiều thủ đoạn hơn nữa thì cuối cùng cũng chỉ có tu vi Luyện Khí trung kỳ mà thôi. Chúc thực lực ấy trong mắt Lũng Thiên Lý không là gì, nhưng nó chứng tỏ trong người Bạch Dịch nhất định có bảo tàng lớn với nhiều thứ quý giá, chỉ là vì tu vi quá thấp kém nên không thể vận dụng hoặc phát ra được uy lực chân chính mà thôi.

“Tiểu súc sinh, để ta xem người còn chỗ nào để trốn!”

Lũng Thiên Lý đẩy Linh lực trong cơ thể bộc phát tới mức tận cùng, thân thể mập mạp tung lên mấy lần, khoảng cách tới chỗ Bạch Dịch nhanh chóng gần hơn tới ba trượng. Lúc ấy, hắn liền tế xuất phi kiếm đâm ra ngoài.

Phi kiếm trong tay Lũng Thiên Lý là Pháp khí trung giai, nên khi thi triển thì khoảng cách khống chế cao gấp đôi so với đê giai Pháp khí. Trong phạm vi ba trượng phi kiếm có thể tự do bay lượn, tả xung hữu đột tấn công đối thủ. Vượt ra ngoài phạm vi này, liên hệ giữa chủ nhân và phi kiếm không còn, phi kiếm sẽ trở thành vật chết.

Tới gần Bạch Dịch ba trượng rồi Lũng Thiên Lý mới thúc giục phi kiếm tấn công, nhưng ý định của hắn cũng không phải là giết chết đối phương chỉ trong một chiêu mà muốn quấy nhiễu lộ tuyết chạy trốn của Bạch Dịch. Chỉ cần đối phương lâm vào đường cùng, Lũng Thiên Lý hắn sẽ dễ đàng đắc thủ mà không tốn nhiều công sức.

Xung quanh đây đều là những cây trúc cao lớn, chỉ cần cước bộ của Bạch Dịch rối loạn, va vào thân cây, hắn sẽ trở thành còn mồi lọt bẫy chờ đối phương làm thịt.

Phi kiếm đâm tới, Bạch Dịch vẫn thản nhiên không để ý tới, bước chân cũng không hề dừng lại một bước. Hắn vọt thẳng tới gốc của một cây trúc lớn, nhìn qua thì rất giống như khi hắn hoảng hốt chạy bừa mà đâm vào thân cây vậy.

Tới lúc sắp va chạm với thân cây, hai chân Bạch Dịch bỗng xỉa xuống mặt đất rồi nhảy vọt người lên, bước một bước tới trên cành trúc, nhảy liên tiếp mấy bước như vậy từ cành này sang cành khác. Ngay vào lúc người hắn nhảy lên, dưới chân hắn có một thanh phi kiếm xẹt qua.

Khoảng cách giữa Lũng Thiên Lý đã lớn hơn ba trượng, Linh khí trên thân kiếm trở nên nhạt đi, uy lực của nó cũng giảm nhiều, chỉ thấy kêu ‘Phập’ một tiếng, phi kiếm đã cắm trên thân trúc, chuôi kiếm vẫn còn rung rung.

Sau khi nhảy liên tiếp ba bước, Bạch Dịch lộn một vòng rồi đáp xuống, đồng thời xuất ra phi kiếm. Hai chân còn chưa chạm đất đã hạ xuống thân phi kiếm lao đi. Chỉ trong chốc lát đã bay xa hơn mấy trượng.

Những động tác vừa rồi diễn ra liên hoàn, nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi khiến Lũng Thiên Lý lấy làm sợ hãi. Kỹ xảo nhạy bén như thế, cùng với khả năng chọn thời cơ chuẩn xác như thế đệ tử chân truyền cũng chưa chắc đã làm được, thế mà lại xuất hiện trên người thiếu niên mới mười sáu, mười bảy tuổi này.

Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Lũng Thiên Lý nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ âm lãnh tươi cười. Hắn vọt tới vùng gần thân trúc, thúc giục phi kiếm thoát ra rồi nhanh chóng nhảy lên đuổi theo.

Trong mắt Lũng Thiên Lý, biểu hiện của Bạch Dịch càng xuất sắc thì chứng mình bảo vật trên người hắn càng tốt. Hắn còn nghi ngờ trên người đối phương nhất định có bảo vật vạn năm không gặp, vô cung trân quý.

Bay vọt qua khoảng cách hai ba mươi trượng, Bạch Dịch lại thu hồi phi kiếm, chuyển sang chạy bộ. Phía sau hắn, Lũng Thiên Lý cũng chuyển sang chạy đuổi làm khoảng cách giữa hai người vẫn duy trì chừng ba tới năm trượng.

Tính từ lúc bắt đầu, màn rượt đuổi này đã kéo dài hơn một canh giờ. Dù Bạch Dịch hay là Lũng Thiên Lý, sắc mặt cả hai đều đã trắng bệch, Linh khí trong cơ thể không còn lại mấy.

Lũng Thiên Lý có vẻ tốt hơn một chút, vì dù sao hắn cũng là tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ. Dù hắn có thở hồng hộc, tốc độ chạy vẫn không hề chậm lại, trong khi đó mồ hôi Bạch Dịch đã chảy đầm đìa, bước chân đã hơi lảo đảo.

Không thể trách Bạch Dịch vì thân thể hắn vốn gầy yếu, Chân hồn tỉnh lại chưa được nửa năm, tuy rằng hiện giờ đã mạnh mẽ hơn nhiều nhưng không thể so với tu chân giả cảnh giới Trúc Cơ được. Néu không phải hắn đã tu thành tầng thứ nhất của Đảo Thiên Công thì hôm nay hắn không thể duy trì tới lúc này được.

Vượt qua một gốc cây phải ba người ôm, hai mắt Bạch Dịch vẫn tỉnh táo dị thường, không hề bấn loạn. Trên cành cây của gốc cây trúc lớn cạnh hắn lại hiện ra mấy cây nấm khổng lồ như thùng nước lớn, nhỏ.

Nhìn thấy mấy cây nấm này, khóe miệng Bạch Dịch liền lộ ra nụ cười vui vẻ. Hắn tế xuất phi kiếm, bổ tới những gốc nấm này.

Cử động của Bạch Dịch có thể thoát được ánh mắt Lũng Thiên Lý nhưng không thể chạy thoát khỏi sự kiểm soát của Linh thức được. Tại thời điểm tiến vào Táng Hồn Cốc, Lũng Thiên Lý đã mang Linh thức hoàn toàn bao trùm lên Bạch Dịch. Có thể nói trong vòng trăm trượng, mọi cử động của Bạch Dịch đều không thoát khỏi sự quan sát của Lũng Thiên Lý.

“Ngươi tính trốn không thoát nên xả tức giận vào mấy cây nấm hả? Bạch Dịch, để ta ch ongươi xem, tốt nhất ngươi nên bó tay chịu trói, có lẽ bản Chấp sự sẽ cho ngươi chết toàn thây.” Lũng Thiên Lý bước thêm vài bước đã tiến tới vùng phụ cận, quét mắt nhìn mấy cây nấm rồi lạnh giọng quát.

Bổ nát mấy cây nầm ra rồi, Bạch Dịch vẫn không dừng lại, nhanh chóng chạy tiếp theo phương hướng đã định.

Khuôn mặt Lũng Thiên Lý đã trở nên dữ tợn, hắn đuổi theo không dứt. Lần này hắn đã học được khả năng xử lý linh hoạt. Lúc cảm nhận được Yêu khí trong không khí, hắn vẫn dùng phi kiếm để bay nhưng không bay xa, chỉ khoảng mười trượng lại dừng. Làm như vậy chẳng những giảm thiểu tỷ lệ gặp phải Yêu thú mà vẫn có thể duy trì khoảng cách tới chỗ Bạch Dịch.

“Ta sẽ cắt đứt gân của ngươi trước, để xem ngươi còn chạy đi đâu!” Lũng Thiên Lý gầm lên, bấm pháp quyết của Trùng Vân kiếm pháp. Với khoảng cách gần thế này, chỉ hắn xuất kiếm thì mục tiêu gần như không thể tránh né được.

Phi kiếm hóa thành một đạo hàn mang bay lên trời, mũi kiếm chỉ tới chính là hai chân của Bạch Dịch.

Ngao ô o o o o…!!!

Vào lúc Lũng Thiên Lý sắp xuất thủ, ở trong chỗ sâu trong rừng trúc đột nhiên vang lên tiếng gào thết rung chuyển cả khu rừng. Tiếng rống như tiếng gấu âm trầm thô bạo khiến lông tơ người nghe được không khỏi dựng đứng cả lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.