Tào Cửu Tiền thấy bản thân khác của mình xuất hiện trước mặt, chỉ sững sờ trong chốc lát đã đoán được chân tướng. Hắn cười lạnh nói: “Lại là khôi lỗi, Bạch Dịch, trình độ trên Khôi lỗi thuật của ngươi thật sự không thấp nha, có thể luyện chế ra khôi lỗi giống lão phu như đúc thật sự là làm khó ngươi rồi. Vừa hay, đã có khôi lỗi này, xem như lão phu có thêm một phân thân, về sau Thương Vân Tông càng dễ xử lý.”
Đúng như Tào Cửu Tiền nói, bản thể của hắn đã chết hoàn toàn rồi, hiện giờ là chiếm thân thể Dương Nhất Phàm. Nếu có thể thu khôi lỗi trước mắt này dùng cho mình. Như vậy thời điểm mấu chốt, Tào Cửu Tiền có thể dùng như chân thân, tất nhiên sẽ miễn đi rất nhiều phiền toái.
Dù sao Trưởng lão Đan Các hoàn toàn biến mất, tóm lại sẽ khiến Tông chủ và các Trưởng lão khác chú ý.
Hạ quyết tâm muốn đoạt phân thân này, lúc này Tào Cửu Tiền mới lộ vẻ hào hứng bừng bừng, ngay quái đỉnh màu đồng đỏ cũng không dùng, hợp thân nghênh đón. Hắn còn tưởng rằng Diêm Sơn thật ra là một khôi lỗi mà không biết rằng thứ chiếm khôi lỗi kia là một con quỷ già ngàn năm.
Hô!
Cùng lúc Diêm Sơn nhào đến, hắn lập tức thả ra mấy trăm âm hồn. Những âm hồn này đều do hắn mang ra từ Hàn đàm, nếu không dùng thì sẽ không còn cơ hội.
Phát hiện âm khí nổi lên, Tào Cửu Tiền nhíu mày, bước chân lao đến lập tức ngừng lại, quái đỉnh màu đồng đỏ bảo vệ trước người, một mảnh hỏa quang bỗng bay lên từ trong quái đỉnh.
Cái đỉnh bằng đồng đỏ này chẳng những là Pháp bảo bản mạng của Tào Cửu Tiền, mà còn là đan đỉnh lúc luyện đan của hắn. Bởi vì nhiều năm bị đan khí tiêm nhiễm nên mang theo một loại Đan hỏa khí, dù không thúc giục hỏa diễm cũng nóng rực bức người. Một khi thúc giục lửa trong đỉnh ra, lập tức nhiệt độ trong không khí đột nhiên tăng thêm.
Âm quỷ thuộc hàn, không chịu lực lượng Dương hỏa, âm hồn được Diêm Sơn gọi ra kêu thảm tránh khỏi đỉnh bằng đồng đỏ. Chỉ vừa đối mặt đã có hơn mười âm hồn bị ngọn lửa nướng khô.
“Âm quỷ? Hừ!” Tào Cửu Tiền hừ lạnh nói: “Coi lão phu là thùng cơm Dương Nhất Phàm kia sao, âm quỷ cỏn con cũng dám lấy ra bêu xấu.”
Tào Cửu Tiền đích thực không sợ mấy âm quỷ bình thường, âm hồn Diêm Sơn mang đến nhiều nhất chỉ có trình độ trăm năm. Âm hồn trăm năm trước mặt cường giả Kim Đan ngay cả con sâu cái kiến cũng không bằng.
Tuy âm hồn trăm năm trong mắt Tào Cửu Tiền bé cũng như cát bụi, nhưng âm hồn ngàn năm cũng không phải là cát bụi hay con sâu cái kiến. Nhất là lão quỷ ngàn năm này còn có một bộ thân thể khôi lỗi.
Bành!
Diêm Sơn vẫn như quỷ mị vượt qua đỉnh bằng đồng đỏ, một quyền trực tiếp nện trên mặt Tào Cửu Tiễn. Thời gian hắn tu luyện Quỷ đạo không dài, nhưng cũng nắm giữ một chút yếu quyết, chiến lực lúc này so với khi ở Hàn đàm ít nhất cao hơn hai thành.
Nếu cánh tay tinh thiết của khôi lỗi nện một quyền trên khuôn mặt, tu sĩ Kim Đan cũng không chịu được. Nhưng Tào Cửu Tiền đã sớm phát hiện Diêm Sơn tới gần, dùng linh lực khổng lồ trong nháy mắt hình thành hàng rào trước người. Một kích toàn lực này của Diêm Sơn trực tiếp đánh vào hàng rào linh lực.
Oanh một tiếng trầm đục, Diêm Sơn bị linh lực khổng lồ của Kim Đan hậu kỳ đánh bay ra ngoài, đập vào một chỗ miệng giếng trong sân, gạch đá xếp thành miệng giếng lập tức chia năm xẻ bảy. Tào Cửu Tiền cũng không khá hơn là bao. Hắn cho rằng Diêm Sơn là một khôi lỗi, dưới sự khinh thường bị một quyền của Diêm Sơn chấn động đến mức lùi lại mấy bước, ngực nóng lên một trận, thiếu chút nữa phun ra máu tụ.
Tào Cửu Tiền không thể tin mà nhìn thẳng vào Diêm Sơn vừa mới đứng lên. Uy lực của loại khôi lỗi này hắn còn chưa thấy qua, nhất là khôi lỗi này giống như có thần trí, vậy mà lại biết cách thả âm hồn ra để hấp dẫn sự chú ý của hắn, sau đó vượt qua Pháp bảo đến công kích bản thân.
Dù bị chủ nhân khống chế, khôi lỗi bình thường cũng tuyệt đối không đạt được trình độ linh động thế này. Ánh mắt Tào Cửu Tiền lạnh lẽo, hỏa diễm trong đỉnh bằng đồng đỏ trước người đại thịnh. Hắn không công kích Diêm Sơn, ngược lại thúc giục Pháp bảo cấp trung này tấn công về phía Bạch Dịch trong vườn rau.
Xung quanh Bạch Dịch bị màn kiếm che chở, ba mươi sáu thanh Tử Đằng toàn lực thúc giục, dù là linh thức Tào Cửu Tiền cũng không xâm nhập được. Bởi vậy Tào Cửu Tiền không biết Bạch Dịch đang làm gì trong đó, nhưng hắn đã kết luận, đối phương nhất định đang thi triển bí pháp gì đó.
Khôi lỗi có thể so với Kim Đan sơ kỳ kia không quan trọng, dự định lúc này của Tào Cửu Tiền là muốn phế Bạch Dịch trước.
Đỉnh bằng đồng đỏ mang theo tiếng gió đánh úp lại, uy lực kinh người, mắt thấy sắp đánh lên màn kiếm, bóng dáng Diêm Sơn bỗng nhiên xuất hiện bên ngoài màn kiếm, trong cơ thể bộc phát ra một cỗ khí tức kinh người, vậy mà dùng thân thể khôi lỗi, chính diện ngăn cản đỉnh bằng đồng đỏ.
Diêm Sơn cũng không rõ lắm hành động của Bạch Dịch, ngay cả bóng dáng Bạch Dịch hắn cũng không thấy rõ. Nhưng lời nghiêm trọng Bạch Dịch nhắc trước đó hắn còn nhớ rõ.
Ngăn chặn địch nhân trong thời gian uống cạn một chén trà, đây là phân phó cuối cùng của Bạch Dịch.
Diêm Sơn có thể có cơ hội tu tập Quỷ đạo, toàn bộ là nhờ Bạch Dịch chỉ điểm. Vì báo đáp phần ân tình này, hắn cũng chuẩn bị dốc sức liều mạng rồi. Thời gian uống cạn một chén trà là giới hạn lớn nhất của hắn. Nếu thời gian vừa hết mà Bạch Dịch vẫn không có cơ hội giết ngược lại đối phương, Diêm Sơn sẽ lập tức đào tẩu.
Bất kể với tư cách bằng hữu hay minh hữu, Diêm Sơn tự nhận như vậy đã không phụ lòng Bạch Dịch rồi. Hắn đã cố gắng lớn nhất, nếu như kết quả vẫn là hẳn phải chết, hắn ở lại với Bạch Dịch cũng chỉ là cùng chết mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Kỳ thật suy nghĩ của Diêm Sơn so với rất nhiều phàm nhân còn trung nghĩa hơn nhiều. Dù sao loại sự tình cùng chết chùm này, ngoại trừ Đế Vương ngu ngốc thì không gặp ai làm được, cũng không ai nguyện ý đi làm. Chỉ là Diêm Sơn đánh giá thấp thực lực Tào Cửu Tiền, một Trưởng lão Đan Các Kim Đan hậu kỳ Thương Vân Tông sao có thể là tồn tại đơn giản.
Trong nháy mắt đánh lên đỉnh bằng đồng đỏ, Diêm Sơn đã hối hận. Một cỗ lực lượng chí dương thiếu chút khiến hồn thể hắn tan rã!
Hai cánh tay chế tạo bằng tinh thiết ở trong khoảnh khắc vỡ vụn, nếu không phải Diêm Sơn toàn lực đánh ra, dưới một kích này bộ thân thể khôi lỗi này của hắn đã tan thành mây khói.
Một khi đã không có Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp trung gia trì, Diêm Sơn muốn so chiêu với Tào Cửu Tiền căn bản chính là vui đùa. Chỉ cần hắn hiện ra chân thân hồn thể, cái đỉnh bằng đồng đỏ kia của Tào Cửu Tiền ngay lập tức có thể luyện hóa hắn.
Đỉnh bằng đồng đỏ ẩn chứa Chân Đan chi hỏa là Pháp bảo bản mạng Tào Cửu Tiền tỉ mỉ tế luyện trăm năm qua. Lực lượng Đan hỏa của hắn đã tương liên cùng đỉnh bằng đồng đỏ, chỉ cần thúc giục ra Đan hỏa, uy lực của đỉnh bằng đồng đỏ có thể gia tăng gấp bội.
Đan hỏa của Tào Cửu Tiền cũng không phải là hỏa diễm luyện đan, mà chỉ là Kim Đan chi hỏa trong cơ thể tu sĩ Kim Đan.
Phàm là Tu Chân Giả kết thành Kim Đan đều sẽ sinh ra một đám Đan hỏa trong Kim Đan, chẳng những sợi Đan hỏa này có thể dùng luyện đan luyện khí, còn có thể tế ra đối địch. Chẳng qua Đan hỏa đối với tu sĩ Kim Đan mà nói cơ hồ là tồn tại giống như Mệnh Môn, tu sĩ Kim Đan bình thường sẽ không dễ thúc giục Đan hỏa.
Tào Cửu Tiền ở trăm năm trước đã đại thành Kim Đan, lực lượng của Đan hỏa có thể nói đã đạt đến cực hạn. Đỉnh bằng đồng đỏ giống như một cái mai rùa vậy, hắn có thể không hề kiêng sợ mà thúc giục Đan hỏa đến trung tâm đỉnh bằng đồng đỏ. Có đỉnh bằng đồng đỏ phòng hộ, địch nhân không dễ dàng tổn thương đến Đan hỏa của hắn.
Uy lực của Đan hỏa suýt nữa luyện hóa hồn phách của Diêm Sơn. Dưới một kích này, Diêm Sơn hoàn toàn bị trọng thương, thần sắc uể oải ngã một bên. Tào Cửu Tiền cũng bị một kích toàn lực của Diêm Sơn phản chấn khiến trong người nóng lên, máu tụ vừa bị đè xuống lại trào lên, gần như trào lên yết hầu Tào Cửu Tiền.
Vốn cảnh giới Tào Cửu Tiền nên rơi xuống, dùng dược lực của đan dược để cưỡng ép củng cố tu vi, hơn nữa mấy tháng qua, dược hiệu đã càng ngày càng yếu đi, không qua vài ngày nữa dược hiệu sẽ hoàn toàn biến mất. Một khi dược hiệu biến mất, ít nhất hắn phải ngã xuống Kim Đan sơ kỳ.
Tào Cửu Tiền mạnh mẽ đạp chân một cái, vận chuyển toàn bộ linh lực lên, tiếp tục ép máu tụ về.
Hắn không thể phun ra miệng ngụm máu này. Một khi phun ra, tâm thần sẽ chấn động theo, mà hậu quả tâm thần chấn động chính là cảnh giới lập tức rơi xuống.
Cưỡng chế tâm huyết quay về, sắc mặt Tào Cửu Tiền dữ tợn, lần nữa vung tay lên, cái đỉnh bằng đồng đỏ kia lập tức xông về phía màn kiếm chỗ Bạch Dịch.