Còn một ít Thông Mạch Đan trong túi trữ vật, Bạch Dịch lấy tất cả nhét vào loa xác rồi không để ý tới bạch trùng nữa, nhắm mắt trầm tư.
Bạch trùng tưởng là đan dược gì tốt hơn, khi nhận ra chỉ là Thông Mạch Đan thì nó liền trở nên ủ rũ.
Loại đan dược không phẩm cấp gì này cơ bản không có tác dụng gì với nó cả, nhưng nhìn sắc mặt chủ tử không vui nó cũng biết điều bò lại vào trong loa xác. Qua đoạn trao đổi vừa rồi, nó cũng biết ngày mai chủ tử của nó sẽ gặp phải phiền phức.
Tuy Chúc Hỏa hèn mọn bỉ ổi, lời nói tào lao chẳng khác du côn nhưng nó có một đặc điểm lớn nhất mà nó tự biết rất rõ.
Nếu đánh không lại địch nhân, chắc chắn nó sẽ không xuất đầu lộ diện, yên lặng làm con rùa đen rụt đầu. Nếu có thể đánh thắng đối phương, Chúc Hỏa sẽ xung phong lên tuyến đầu, bày ra bộ dáng của một trung bộc.
Tính cách này của Chúc Hỏa hoàn toàn trái ngược với Chúc Long. Nó biết Bạch Dịch hiểu thấu điều này, bản tính không thay đổi, lại còn thường vì vậy mà mừng thầm, khoe khoang là bản thân mình tự biết tiến thối.
Đã biết rõ về Chúc Hỏa nên Bạch Dịch không để ý tới nó, chỉ một mình suy tư về hành trình đi Thái Hằng sơn mạch ngày mai.
Một đêm này, toàn bộ Thương Vân Tông như sôi trào. Khi thì kiếm quang bay đầy trời, lúc thì có vô số Pháp Khí bay lượn, chở một hoặc cả nhóm tu sĩ nhằm hướng Thái Hằng sơn mạch bay đi.
Sáng sớm, đệ tử của Lưu Tiên Cư bắt đầu tập kết. Trưởng lão Chấp sự đã lên tiếng, phàm là các đệ tử đạt tới Luyện Khí trung kỳ thì đều tham dự chuyến đi tới Thái Hằng sơn mạch lần này. Những người không muốn đi cũng không thể ở lại.
Đệ tử ngoại môn có rất ít người có Pháp Khí phi hành, hơn nữa Pháp Khí thuyền gỗ của bọn họ có cấp bậc quá thấp, tốc độ lại chậm. Nếu tự mình bay đi, lúc tới được Thái Hằng sơn mạch thì đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng đệ tử nội môn đâu nữa. Hơn nữa đường xá xa xôi, dù có địa đồ cũng có không ít đệ tử bị lạc đường.
Đệ tử ngoại môn đều mới bước vào tu chân giới, không có mấy người được đi xa bao giờ.
Đệ tử ngoại môn tham dự vào lần tông môn rèn luyện này có chừng trăm người. Tất cả đều đạt tới Luyện Khí trung kỳ. Đợi tới lúc mọi người đã có mặt động đủ, Lũng Thiên Lý mới ưỡn ngực, khoan thai đi tới.
Quan sát một lượt đám đệ tử ngoại môn xong, Lũng Thiên Lý cao giọng nói. “Lần rèn luyện này vốn không có phần của các ngươi. Là bản Chấp sự thấy các ngươi tu luyện khắc khổ mới khẩn cầu trưởng lão Chấp sự cho các ngươi có cơ hội này. Chờ tới lúc đến Thái Hằng sơn mạch, các ngươi đừng làm mất mặt ngoại môn ta là được.”
Lũng Thiên Lý nói vờ nói vịt một lúc, có không ít đệ tử ngoại môn cảm động đến rơi nước mắt, nhốn nháo cả lên.
“Lũng Chấp sự yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ không làm mất mặt ngoại môn.”
“Đệ tử nội môn có thể rèn luyện, đệ tử ngoại môn chúng ta cũng có thể!”
“Đúng! Không thể để những đệ tử nội môn kia xem thường chúng ta được.”
Đa số đệ tử ngoại môn đều bày tỏ thái độ, trong lúc nhiệt huyết sôi trào, Lũng Thiên Lý gật đầu nói tiếp. “Coi như các ngươi biết nỗi khổ tâm của bản Chấp sự, nhưng các ngươi cũng không cần lo lắng quá. Các ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn, không cần tiến vào sơn mạch, cứ đi theo sau đệ tử nội môn để hợc hỏi là được rồi.”
Thấy Lũng Thiên Lý hết lòng quan tâm tới đệ tử ngoại môn, rất nhiều người sinh lòng cảm kích. Chỉ có một số ít đệ tử nhìn ra chân tướng, trong lòng xem thường, thầm mắng Lũng Thiên Lý là kẻ làm bộ làm tịch, vô sỉ hèn hạ.
“Đệ tử ngoại môn các ngươi có ít cơ hội ra ngoài rèn luyện, lần này có thể sẽ gặp được Yêu thú chân chính.” Lũng Thiên Lý thong thả, vừa đi vừa giảng giải. “Với tu vi thấp kém của các ngươi, đối phó với Yêu thú cấp một bình thường cũng rất khó khăn. Nếu thấy Yêu thú thì cần phải hết sức cẩn thận. Có năm ba người tụ tập lại một chỗ thì có thể thử chém giết Yêu thú một phen. Một mình hành động thì chỉ nên đi ở bên ngoài mà thôi. Nếu gặp phải Yêu thú cấp hai, ta khuyên các ngươi nên quay đầu bỏ chạy cho nhanh. Các ngươi nếu mất mạng ở Thái Hằng sơn mạch thì đừng trách bản Chấp sự không nhắc nhở trước. Dẫu vậy, đã tham gia rèn luyện thì khó tránh khỏi việc có người sẽ mất mạng.”
Nghe được sự đáng sợ của Yêu thú, một số đệ tử ngoại môn đã biến sắc, tự nhủ phải cẩn thận hơn. Một số ít bản lĩnh kém đã có ý muốn thối lui.
“Nhìn chung thì Yêu thú cũng không có gì quá đáng sợ. Chúng ta là tu chân giả, cũng không phải phàm nhân.” Lũng Thiên Lý cười cười, bước chân dừng lại trước một thiếu niên gầy yếu.
Xoẹt!
Đúng lúc đó, Lũng Thiên Lý tế xuất phi kiếm, đồng thanh quát. “Người tu hành tu luyện chính là tiên đồ, đạp chính là thiên đạo. Yêu đã là tà, tu chân giả chúng ta nên trừ đi mới phải.”
Chưa dứt lời, Lũng Thiên Lý đã điểm phi kiếm một cái. Chỉ thấy phi kiếm phá không mà bay đi, tiến thẳng đến trước mặt thanh niên kia.
A!!!
Hành động bất ngờ của Lũng Thiên Lý khiến đám đệ tử kinh hãi hô lên, không biết vì sao hắn lại xuất kiếm với một đệ tử ngoại môn như vậy.
Người đứng trước mặt Lũng Thiên Lý chính là Bạch Dịch. Phát hiện đối phương điều khiển phi kiếm đâm về phía mình, lông mày Bạch Dịch chỉ khẽ nhướng lên, thân thể không hề cử động, toàn thân vững như bàn thạch.
Xoẹt!
Phi kiếm sắc bén bay sượt qua cảnh tay phải của hắn, xé rách ống tay áo hắn để lại mấy giọt máu nhỏ. Từ bên ngoài nhìn lại thì không thấy Bạch Dịch bị hao tổn chỗ nào. Miệng vết thương kia cực nhỏ, người ngoài rất khó phát hiện ra.
Một kiếm xuất ra xuyên phá ống tay áo. Kiếm pháp tinh xảo thế này khiến cho đám đệ tử một lần nữa kinh động, đồng loạt hô lên. Bọn chúng còn tưởng Lũng Thiên Lý vì bọn chúng mà biểu diễn kiếm pháp cao siêu để động viên.
Miệng vết thương quá nhỏ, không cần phải băng bó. Không bao lâu sau là có thể tự khỏi, nhưng sắc mặt Bạch Dịch thì trầm xuống, hàn mang lóe lên.
Bạch Dịch xem ra, hành động này của đối phương chính là một lời cảnh cáo.
Lũng Thiên Lý muốn nói cho hắn biết, Thái Hằng sơn mạch chính là mồ chôn của hắn!
Thu hồi phi kiếm, Lũng Thiên Lý chắp hai tay sau lưng, mang thanh phi kiếm thu nhỏ lại rồi đụng nhẹ lên mặt mảnh gương đồng. Trên lưỡi kiếm có mấy giọt máu của Bạch Dịch, chúng nhanh chóng bị mảnh gương cổ quái hấp thu, biến mất không để lại dấu tích. Sau đó hắn mới cất Pháp Khí này đi.
Hành động mờ ám này của hắn không bị ai phát hiện ra.
Cười lạnh lùng một tiếng, Lũng Thiên Lý nói với giọng cực trầm thấp. “Nhất là ngươi, chờ tới khi đến Thái Hằng sơn mạch, ngươi phải hết sức cẩn thận!”
Nói xong, Lũng Thiên Lý lùi về phía sau vài bước, hắn lấy ra một kiện Pháp Khí là một chiếc thuyền mộc, ném lên không trung. Cái thuyền đón gió lập tức hóa thành một con thuyền to như tòa nhà bảy trượng lơ lửng trên không trung.
Lũng Thiên Lý dẫn đầu tiến lên trên con thuyền, lớn tiếng nói. “Pháp Khí phi hành này đủ để chứa tất cả các ngươi. Các ngươi mau lên một lượt, chúng ta sẽ xuất phát lập tức.”
Pháp Khí phi hành cũng chia ra lớn nhỏ. Có cái chỉ chứa được mấy người, lại có cái đủ để cả trăm người cưỡi. Pháp Khí phi hành càng lớn thì tốc độ sẽ càng chậm. Tuy nhiên, việc điều khiển Pháp Khí phi hành chỉ tiêu tốn một lượng Linh khí cực nhỏ, không giống với việc ngự kiếm phi hành. Khi cần phải di chuyển đi xa, dùng Pháp Khí phi hành vẫn là thuận tiện mà lại ít tốn sức nhất.
Pháp Khí thuyền gỗ của Lũng Thiên Lý là loại chuyên dùng để chở số lượng người lớn, phần lớn Chấp sự đều được phân phối. Tuy đệ tử nội môn rất ít sử dụng loại Pháp Khí phi hành khổng lồ, cồng kềnh này, nhưng dùng nó để chở đám đệ tử ngoại môn thì lại rất phù hợp.
Đợi tất cả đệ tử ngoại môn đều đã lên thuyền, Lũng Thiên Lý đắc ý cười nhẹ. Hắn điều khiển Pháp Khí nhanh chóng rời khỏi Thương Vân Tông, tiến về phía xa xa.
Bên trong Lưu Tiên Cư, Dương Nhất Phàm nhìn con thuyền bay đi, trong lòng lo lắng không yên. Hắn thực sự lo lắng cho vận mệnh của Bạch Dịch. Cùng lúc ấy, ở sâu bên trong Đan Các, có một trưởng lão từ trong một gian mật thất bước ra, thân ảnh già nua còng xuống. Khuôn mặt nhiều nếp nhăn không che giấu được biểu tình hưng phấn, phảng phất như sắp sửa luyện thành một loại Linh đan hiếm thấy nào đó.