Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 74: Chương 74: Thanh Châu Minh Ngọc




Nếu Dương Nhất Phàm đã tìm đủ tài liệu, vậy Bạch Dịch có thể luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi được rồi. Sau khi cất tài liệu đi, Bạch Dịch bình tĩnh hỏi. “Nghe nói hai tháng sau, tông môn muốn cử hành thí luyện. Vậy thí luyện rèn luyện ở Thái Hằng sơn mạch sẽ diễn ra lúc nào?”

“Tin tức của ngươi thật nhanh nhạy.”

Dương Nhất Phàm gật đầu đáp. “Thí luyện tông môn đúng là sẽ diễn ra sau hai tháng nữa. Đó là thí luyện cứ ba năm Thương Vân Tông lại tổ chức một lần, quy mô rất lớn. Tất cả đệ tử đều có thể tham dự. Những đệ tử bài danh hàng đầu sẽ được ban thưởng rất nhiều, còn việc rèn luyện ở Thái Hằng sơn mạch thì diễn ra trung tuần tháng sau.”

“Tuy nhiên, lần thí luyện tông môn này có chút khác trước.” Dương Nhất Phàm ra chiều suy nghĩ, trầm ngâm một lát rồi nói tiếp. “Lần thí luyện này không chỉ có đệ tử của Thương Vân Tông, mà nghe nói còn mời cả những đệ tử ưu tú của hai đại tông môn khác ở Đại Phổ tham dự cùng, được xưng là tam tông luận võ.”

“Chỉ là tỷ thí của đệ tử ba đại tông môn mà thôi, trước kia chưa từng tiến hành lần nào sao?” Bạch Dịch hỏi.

Dương Nhất Phàm lắc đầu, trầm giọng đáp. “Không phải chưa từng tổ chức như vậy, nhưng lần gần nhất hình như cũng là lần đầu tiên diễn ra đã quá lâu, chừng hơn hai mươi năm trước rồi. Lần luận võ này có lẽ không đơn giản như vậy.”

“Việc này có quan hệ tới manh mối mà Vương Nhiễm mang về sao.” Bạch Dịch thản nhiên như không bảo.

Dương Nhất Phàm cau mày, mặt lộ vẻ ngưng trọng. “Hẳn là tông môn muốn mượn cơ hội này để kết thúc ân oán ở Nhập Vân Cốc. Nếu là tam tông luận võ, đối thủ tập kích Nhập Vân Cốc lúc trước rất có thể là một trong hai tông môn này.”

“Trong tông môn không truyền ra cừu gia đồ sát Nhập Vân Cốc là ai sao?” Bạch Dịch tỏ ra hơi phấn khích hỏi. “Lúc Vương Nhiễm nhìn thấy nữ tữ trẻ tuổi kia, chẳng lẽ không nhận ra là ai?”

“Ngươi biết Vương Nhiễm gặp người nào rồi!”

Dương Nhất Phàm cả kinh, trầm giọng nói. “Từ khi Vương Nhiễm mang manh mối ở Nhập Vân Cốc trở về đã bị Chấp Pháp Điện giữ lại, người ngoài không có ai được gặp. Trừ các trưởng lão cao tầng bên ngoài trong tông, không có ai biết manh mối Vương Nhiễm mang về rốt cuộc là gì.”

“Lúc Vương Nhiễm từ Phong Thảo Viên quay về tông môn, ta với Cao Nhân và Khương Đại Xuyên cũng ở đó tiến hành nhiệm vụ.” Bạch Dịch không dấu giếm chuyện này, mang manh mối Vương Nhiễm nói lúc ấy nói lại cho Dương Nhất Phàm nghe một lần.

“Nữ nhân trẻ tuổi, ở mi tâm có một nốt ruồi son…”, Dương Nhất Phàm nghe được tin tức này thì lâm vào trầm tư. Sau một hồi, hắn biến sắc mặt, hoảng sợ thốt lên. “Mi tâm một điểm sa, minh ngọc diệu thiên hạ!”

Lần đầu nghe nhắc tới danh hào này, Bạch Dịch càng cao hứng. Hắn hiếu kỳ hỏi. “Danh hào vang dội như thế nào? Rốt cuộc người này là ai vậy?”

Vẻ mặt Dương Nhất Phàm hiện rõ nét hâm mộ, đáp. “Đó là đệ tử thân truyền của tông chủ Hàn Ngọc Tông. Mười bảy tuổi tu luyện đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ. Nghe nói trước mười tám tuổi có thể bước vào Kim Đan cảnh. Người này là một kỳ tài ngút trời, được vinh dự ví với Thanh Châu Minh Ngọc, tên Lữ Tịch Thần!”

“Thanh Châu Minh Ngọc…”, Bạch Dịch khẽ gật đầu, lẩm bẩm. “Mười bảy tuổi đã bước nửa bước vào Kim Đan cảnh, thiên phú như thế quả nhiên có thể gọi là kỳ tài ngút trời.”

“Lữ Tịch Thần có thiên phú tuyệt luân, ở Thanh Châu không ai có thể so sánh cùng. Có nhiều tu sĩ Trúc Cơ phong nàng là tu sĩ Trúc Cơ mạnh nhất dưới Kim Đan cảnh.” Dương Nhất Phàm nói xong, chợt lộ ra thần thái nghiêm trọng. “Nếu chủ mưu đứng sau sự việc Nhập Vân Cốc là Lữ Tịch Thần, Thương Vân Tông và Hàn Ngọc Tông chắc sẽ kết thành đại thù rồi.”

Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Dương Nhất Phàm, Bạch Dịch cười nhạt một tiếng bảo. “Ví với Thanh Châu Minh Ngọc, lại là con cưng của Hàn Ngọc Tông, người như thế chẳng lẽ còn thiếu Linh thạch?”

“Đúng vậy. Theo lý thuyết, Lữ Tịch Thần là thiên tài cao cao tại thượng, nàng muốn gì nhất định Hàn Ngọc Tông sẽ đáp ứng cái đó, không thể thiếu thốn Linh thạch mới đúng. Dẫu nàng có cần gấp một lượng lớn Linh thạch cũng không cần phải tới ngoại môn của Thương Vân Tông để cướp đoạt Linh mạch…”

Nói xong, hai mắt Dương Nhất Phàm mở lớn, giống như nghĩ tới điều gì đáng sợ, hắn thấp giọng nói. “Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi! Chẳng lẽ, có người âm thầm muốn châm ngòi cuộc chiến giữa Thương Vân Tông và Hàng Ngọc Tông?”

Nhìn Dương Nhất Phàm bằng ánh mắt khen ngợi, Bạch Dịch tử nhủ người này cũng coi như là thông minh.

“Cũng có khả năng vị Thanh Châu Minh Ngọc kia cần một cái đê giai Linh mạch thật nên mới tới Nhập Vân Cốc cướp đoạt.” Bạch Dịch tùy tiện nói.

Dương Nhất Phàm trầm tư một lúc rồi không nhắc tới ân oán tông môn còn chưa rõ ràng này nữa. Hắn giảng giải cho Bạch Dịch một lần những kinh nghiệm tâm đắc khi mình tiến giai lên Luyện Khí hậu kỳ mà không biết rằng Bạch Dịch đã sớm đạt tới cảnh giới này rồi.

Ẩn Linh Quyết có thể ngăn không cho tu sĩ Trúc Cơ phát hiện ra chân tướng. Đợi tới lúc Dương Nhất Phàm đi khỏi rồi Bạch Dịch lại chìm vào quá trình tĩnh tu.

Lúc còn ở Thiên Lao hắn đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ nhưng còn chưa nắm vững. Hiện giờ hắn tu luyện là vì muốn củng cố vững chắc cảnh giới này. Sau đó, hắn có thể lấy khí hóa lực, triệt để chuyển hóa Linh khí trong Tử Phủ thành Linh lực là có thể thành công tiến vào cảnh giới Trúc Cơ kỳ.

Tu sĩ Luyện Khí kỳ dùng công pháp để thu nạp Linh khí. Tu sĩ Trúc Cơ vừa thu nập Linh khí, vừa chuyển hóa thành Linh lực. Hai từ này chỉ lệch nhau một chữ, nhưng lại khác biệt một trời một vực.

Linh khí có thể vận chuyển ở Tử Phủ, Linh lực lại có thể xuất thể ra bên ngoài. Cả hai có chỗ bất đồng giống như nước và không khí vậy. Đều là trong suốt nhưng một cái có chất, một cái thì không.

Linh lực có rất nhiều tác dụng. Nó không chỉ có thể xuất ra ngoài thân thể để đả thương người khác, còn có thể cách không nhiếp vật. Dùng Linh lực điều khiển phi kiếm, dẫu cùng giai thì uy lực của nó so với việc dùng Linh khí sử dụng cũng mạnh hơn gấp bội. Quan trọng nhất là, tu sĩ đạt tới Trúc Cơ kỳ thì có thể sinh ra Linh thức.

Linh thức chỉ có một tác dụng để Cảm giác ngoại giới, nhưng tác dụng này so với Linh lực cũng vô cùng quan trọng.

Lúc tu chân giả có được Linh thức, trừ phi người xung quanh dùng bí pháp hoặc dị bảo đặc thù để ẩn tàng thân hình, nếu không tất thảy đều bị Linh thức nhận ra. Phòng ốc, vách tường, cây cối núi đá,… Linh thức đều có thể xuyên thấu dễ dàng, từ đó tập trung vào địch nhân hoặc tìm kiếm Linh thảo vốn được ẩn giấu kỹ càng.

Có thể nói Linh thức chính là ánh mắt thứ hai của tu chân giả. Lúc chém giết trong hiểm địa hoặc trên chiến trường, ánh mắt thứ hai này có tác dụng phụ trợ rất lớn.

Tất cả tu sĩ Luyện Khí kỳ đều mong muốn đạt tới cảnh giới Trúc Cơ này. Bạch Dịch cũng là như thế. Nhưng tiến giai sang một đại cảnh giới khác không phải là việc tiến giai lên một tiểu cảnh giới có thể so sánh được. Chỉ sơ sẩy một chút, việc tiến giai không những không thành mà có khả năng còn lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Trong thế giới tu chân, có nhiều tu sĩ, trong lúc đột phá đại cảnh giới lại tỏ ra nóng vội, kinh nghiệm chưa đủ, chẳng những đột phá thất bại mà ti vi bản thân cũng giảm xuống, một số trường hợp còn trở thành tàn phế, tẩu hỏa nhập ma.

Cảnh giới đê giai còn đỡ, tới lúc tiến vào cảnh giới cao thâm rồi, nếu tiến giai thất bại, tu chân giả có thể còn sinh ra tâm ma, bị vạn ma phệ tâm mà chết.

Đi ngược với thiên đạo ắt gặp Thiên Khiển! Những lời này thực rất đúng khi nói về tầng lớp tu chân giả.

Tâm trạng Bạch Dịch lúc này yên lặng như mặt nước. Một khi tiến vào tĩnh tu, tâm cảnh của hắn sẽ trở nên bình lặng, không chút gợn sóng. Tử Phủ tràn đầy Linh khí trong cơ thể đang chậm rãi luyện hóa, ngày một tinh thuần hơn.

Sau một đêm tĩnh tu, sang ngày hôm sau, Bạch Dịch rời khỏi Lưu Tiên Cư, theo địa đồ tông môn tiến tới một vùng bên ngoài một cung điện to lớn.

Bề ngoài cung điện này nhìn rất cũ kỹ, từ xa trông lại rất giống với một cự nhân thảm hại, rách nát. Trên cửa viết mấy chữ “Luyện Khí Điện” thật lớn.

Tài liệu đã tập hợp đủ rồi, Bạch Dịch có ý định tiến hành luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi. Tiếc rằng cảnh giới Luyện Khí hiện giờ làm hắn không thể có được Đan Hỏa, lúc muốn luyện khí bắt buộc phải mượn Địa Hỏa của Tông môn.

Địa Hỏa cũng chính là Địa Tâm Chi Hỏa.

Chỉ cần tông môn hơi lớn một chút thì đều bố trí trận pháp dẫn xuất Địa Hỏa, bố trí thành nơi chuyên để cho môn nhân luyện đan, luyện khí. Với trình độ của mình, Thương Vân Tông tát nhiên không thể không có Địa Hỏa. Địa điểm bố trí Địa Hỏa được đặt bên trong Luyện Khí Điện.

Tiến vào bên trong đại điện cũ kỹ, Bạch Dịch hỏi thăm một đệ tử của Luyện Khí Điện, đi qua mấy gian Thiên Điện thì tiến vào một sơn động thật lớn dưới lòng đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.