“Nguyệt Trung Tiên!”
Trong đám đệ tử Thương Vân Tông có mấy người nhận ra người mới đến, không kìm được nhao nhao hô lên.
“Nàng chính là con gái của tông chủ, Nguyệt Trung Tiên của Vọng Nguyệt Phong?”
“Linh khí của phi kiếm màu tím quá thịnh, chẳng lẽ là một kiện Pháp bảo chính thức?”
“Vì có mặt nạ bằng lụa mỏng che khuất nên không nhìn rõ dung mạo, nàng chắc hẳn cũng phải là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.”
“Sư tỷ Tử Tiên, hãy thay chúng ta đánh bại cuồng đồ của Thất Sát Môn!”
Tiếng huyên náo vang lên trong đám đệ tử Thương Vân. Có rất nhiều người lần đầu tiên được thấy Thương Vân Tiên Tử trong truyền thuyết, những người này không khỏi mở trừng hai mắt, bàn tán không thôi.
Nữ tử che mặt lên đài chính là Nguyệt Trung Tiên, nổi danh cùng với hai người Nam Uyên, Bắc Nhai, danh khí thậm chí còn có thể so với Thanh Châu Minh Ngọc. Người này chỉ lớn hơn Lữ Tịch Thần mấy tuổi, chính là một kỳ tài ngút trời.
Thấy đối thủ chính là Lê Tử Tiên, vẻ khinh thường trên mặt Vương Thương đã sớm không còn. Hắn nhìn gắt vao vào chuôi phi kiếm màu tím, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Có thể chân đạp Pháp bảo tiến tới, đủ thấy người này có thể vận dụng Pháp bảo nhiều lần, trong khi hắn chỉ có thể sử dụng hai lần mà thôi. Nếu giao thủ, hắn không tránh khỏi bị rơi vào thế hạ phong, gần như chắc chắn sẽ thua cuộc.
“Cảnh giới Trúc Cơ đã có thể ngự Pháp bảo phi Kiếm, danh hào của Nguyệt Trung Tiên quả là danh bất hư truyền.”
Vương Thương lạnh lùng nói, trong khi đối thủ của hắn từ lúc lên đài vẫn chưa hề mở miệng, chỉ đứng yên không nhúc nhích như một bức tượng điêu khắc. Hai bàn tay trắng như ngọc cũng lấp ló trong ống tay áo rộng thùng thình.
Bị sự lạnh lùng của đối phương chọc giận, thần sắc Vương Thương lại một lần nữa trở nên dữ tợn, hắn vung cốt tiên quát lớn. “Vương Thương của Thất Sát Môn, hôm nay nhất định lãnh giáo thủ đoạn của Tiên Tử Thương Vân Tông.”
Nhanh chóng bấm chú quyết, Vương Thương xuất động cốt tiên, đồng thời thi triển ra một đạo pháp Hỏa hệ hình thành một hỏa cầu lớn như cái cối xay, nhìn không khác nào một tảng thiên thạch nhắm đối phương đánh tới.
Cực phẩm Pháp khí và đạo pháp cùng đánh tới nhưng Lê Tử Tiên vẫn không hề động đậy. Chờ tới lúc cốt tiên và hỏa cầu chỉ còn cách mình không tới ba thước, ống tay áo nàng mới có chút lắc lư.
Bàn tay Nguyệt Trung Tiên bấm động kiếm quyết trong tay áo.
Oanh!
Phi kiếm màu tím bị thúc giục dựng ngược lên, đồng thời nghênh đón cốt tiên và hỏa cầu. Lúc giao phong, phi kiếm như mặt trăng phóng lên trời, mang theo tử mang chói mắt chẳng khác nào một cái vòi rồng đột nhiên xuất hiện.
Giữa kiếm khí khủng khiếp, cốt tiên của Vương Thương bị kiếm khí bao phủ đâm vào không trung, còn hỏa cầu tạo ra từ đạo pháp thì bị kiếm khí đánh tan.
“Trùng Vân Kiếm tầng thứ tám, Kiếm Trùng Vân Tiêu!”
“Cảnh giới Trúc Cơ đã có thể thi triển ra tầng thứ tám Trùng Vân Kiếm, thiên phú kiếm đạo của người này cao tới bực nào?”
Có không ít đệ tử của Thương Vân Tông nhận ra kiếm quyết mà Lê Tử Tiên vừa xuất thủ chính là tầng thứ tám của Trùng Vân Kiếm Pháp, nếu tu thành tầng thứ chín, Trùng Vân kiếm có thể coi là đã đại thành.
Có thể đạt đại thành Trùng Vân Kiếm Pháp là điều mà rất nhiều trưởng lão trong tông môn còn không làm được, chưa nói tới lớp đệ tử bên dưới.
Kiếm pháp cường đại được tăng thêm uy lực của Pháp bảo, Lê Tử Tiên vừa mới ra tay đã trấn áp đáp đệ tử Thất Sát Môn. Sắc mặt Vương Thương trắng bệch, nhanh chóng thối lui. Hỏa hệ đạo pháp không ngừng đánh ra, trong thời gian ngắn, trên Quan Vân Đài tràn ngập hỏa diễm.
Trong lúc Vương Thương và Lê Tử Tiên giao thủ, Lữ Tịch Thần và Lý Lâm Uyên cũng đồng thời chiến đấu. Hai người này chiến đâu cũng không kém phần đặc sắc, chỉ có điều thanh thế lại không được như trận chiến còn lại.ư
Lúc Lê Tử Tiên xuất thủ, Bạch Dịch chau mày, thấp giọng tự nhủ.
“Tử Đằng Mộc…”
Phi kiếm màu tím của Lê Tử Tiên, Bạch Dịch chỉ nhìn qua là nhận ra đó là một thanh Pháp bảo đê giai, hơn nữa còn là Pháp bảo dùng tài liệu chủ yếu là Tử Đằng Mộc luyện chế ra. Chuôi phi kiếm này có thể tính là một loại Pháp bảo mạnh nhất trong những pháp bảo cùng giai, uy lực cực kỳ khủng bố.
Phía sau núi Vọng Nguyệt Phong chính là Từ Đằng Cốc, bên trong tất cả đều là Tử Đằng Mộc. Việc lấy thứ này để luyện chế phi kiếm không khiến Bạch Dịch ngạc nhiên, nhưng có thể lấy tu vi Trúc Cơ hậu kỳ sử dụng được Pháp bảo thì có chút nằm ngoài tưởng tượng của hắn.
Vương Thương chỉ có thể thúc giục lực lượng Pháp bảo ra một lần, nhưng Lê Tử Tiên vừa lên võ đài đã trực tiếp lấy Pháp bảo làm vũ khí ra tay, loại khả năng này gần như đã phá vỡ mọi quy tắc của Tu Chân giới.
Linh thức của Bạch Dịch tràn ra, cẩn thận quan sát Nguyệt Trung Tiên đang ở trên võ đài. Một lát sau, trong mắt hắn hiện ra một tia như là đã hiểu ra.
Yêu lực…
Trong lúc Lê Tử Tiên thúc giục Pháp bảo, rõ ràng có làm xuất hiện một tia lực lượng của Yêu tộc rất nhạt.
Linh lực của tu sĩ Trúc Cơ không thể thúc giục pháp bảo, nếu muốn làm được thì phải dùng lực lượng đặc thù giúp đỡ. Thời điểm bên ngoài Chấp Sự Đường, Vương Thương thúc giục pháp bảo cũng bị Bạch Dịch nhìn ra một phần lực lượng lạ lẫm. Hôm nay lại nhìn thấy Lê Tử Tiên thúc giục Pháp bảo, bí ẩn đó đã bị hắn nhìn ra.
Yêu lực đến tử Yêu tộc, cũng chính là Yêu thú.
Nếu trong huyết mạch của tu sĩ nhân tộc có kế thừa một tia huyết mạch của Yêu tộc thì có thể kích phát ra Yêu tộc chi lực. Loại Yêu lực này giúp tu sĩ phát huy ra uy năng cường đại hơn nhiều so với tu sĩ cùng giai. Những tu sĩ có được Yêu tộc chi lực, có thể nói là vô địch trong những tu sĩ cùng bậc.
Việc kế thừa huyết mạch của Yêu tộc là việc chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Nó có thể làm thực lực của tu sĩ tăng lên nhanh chóng nhưng tu sĩ ấy cũng phải trả một cái giá không nhỏ, bị những tu sĩ khác coi là dị loại.
Xét trong cả Thanh Không Vực cũng rất ít thấy tu sĩ nhân loại có được truyền thừa của yêu tộc. Thật không ngờ trong Thương Vân Tông lại xuất hiện một người, hơn nữa còn là con gái duy nhất của tông chủ.
Bạch Dịch có thể nhìn ra chân tướng nhưng những người khác không nhìn ra được. Không chỉ hơn vạn đệ tử, các trưởng lão cũng không phát hiện ra. Nhưng lúc tông chủ nhìn về phía con gái ở trên đài, trong mắt lại hiện lên một tia đau lòng, bất đắc dĩ.
Vương Thương và Lê Tử Tiên giao thủ không được bao lâu hắn đã rơi vào thế hạ phong, bị chuôi phi kiếm màu tím liên tục bức lui về sau, nhanh chóng bị ép tới biên giới của lôi đài. Chỉ cần lùi thêm một bước sẽ bị rơi xuống dưới đài, xử thua.
Vừa lộ ra vẻ mặt không cam lòng, Vương Thương quát lên một tiếng chói tai. Trong cơ thể hắn đột nhiên bay lên một cỗ lực lượng âm trầm kỳ lạ. Được cỗ lực lượng này gia trì, Vương Thương lại há mồm phun ra Pháp bảo phi kiếm.
Oanh!
Hai kiện pháp bảo chạm vào nhau làm Quan Vân Đài nổi lên một hồi gió lốc. Thiên địa linh khí xung quanh hai người xoay vần tạo thành sóng khí chấn động thổi nghiên thân thể hai người Lữ Tịch Thần và Lý Lâm Uyên ở bên cạnh.
Đón đỡ một kiếm của Vương Thương, Lê Tử Tiên liên tiếp lui về sau mấy bước. Dù nàng có thể thúc giục pháp bảo nhưng vẫn bị một kích của đối phương làm cho chấn động, khí huyết nhộn nhạo. Đằng sau khăn che mặt, nước da nàng cũng đã trở nên trắng xám.
Hai thanh phi kiếm cường đại vừa bay vừa run rẩy trở về bên cạnh chủ nhân của mình. Tình thế cuộc chiến giữa hai người tạm thời lâm vào giằng co. Chờ tới lúc hai người điều chỉnh lại khí tức cũng chính là thời điểm quyết chiến phân thắng bại.
Bốn phía Quan Vân Đài, tất cả đệ tử có mặt đều trợn trừng hai mắt. Loại trình độ chiến đấu trên võ đài đã tiếp cận với cường giả Kim Đan ra tay, có rất ít đệ tử từng được chứng kiến.
Ngay thời khắc cuối cùng của trận đấu võ, trong đám đệ tử bên dưới có không ít đệ tử có biểu hiện khác thường.
Những đệ tử này ánh mắt ngây ngốc, lộ vẻ mê man. Thời gian trôi qua, trong mắt những đệ tử này hiện ra những sợi tơ máu cực nhạt, cổ họng bọn hắn chuyển động tạo thành những tiếng gầm gừ gào thét nho nhỏ nên mọi người hầu như chưa nghe thấy.
Những đệ tử này chính là những đệ tử bị máu của tên Chấp sự tóc xám Thất Sát Môn lúc trước bắn vào. Tuy họ đã lau đi nhưng lúc này, cả đám chẳng khác nào một đám người vị hung thú nhập thân, sắp bộc phát ra khí Yêu ma thô bạo.
Tại biên giới Quan Vân Đài, năm vị đệ tử thuộc Hình Đường đang tạm giữ Vương Nhiễm không biết vì sao đều cúi đầu, che giấu khuôn mặt đang vặn vẹo dữ tợn vô cùng.
Ngao!!!
Vừa lúc Vương Thương và Lê Tử Tiên chuẩn bị ra tay kết thúc trận chiến thì Vương Nhiêm đang bị khóa đột nhiên ngẩng đầu gào thét. Tiếng thét chỉ có Yêu thú bình thường mới có thể phát ra được.