Quái trùng leo ra từ hố sâu, con kém nhất cũng đạt tới Yêu thú cấp một, trong đó đa phần đều đạt tới cấp hai trở lên. Nhất là có một con quái trùng Phi Nga vung vẩy một đôi cự trảo, khí tức đã đạt tới Yêu thú cấp bốn.
Không mất bao nhiêu thời gian, quái trùng bay ra từ trong miệng hố đã có hơn ngàn con. Dù mạnh hay yếu chúng đều có một điểm giống nhau là phần lớn đều không có mắt.
Có một số ít con có hai mắt thì hốc mắt cũng chỉ là một mảnh tối tăm mờ mịt, không thấy đồng tử đâu. Chúng giống như là vì sống trong lòng đất nên thị giác đã thoái hóa hết rồi.
Đám quái trùng bị Cổ mẫu gọi ra không phải là cổ trùng mà là Trùng yêu đang trú ngụ trong lòng đất sâu.
Đám Trùng yêu cũng là một loại Yêu nhưng có rất ít người xếp chúng vào chung chỗ với lại Yêu tộc. Chúng là một đám quái vật đặc thù, quanh năm chỉ nghỉ lại trong lòng đất, ưa thích ẩm ướt, chán ghét ánh mặt trời, bình thường không bao giờ leo lên mặt đất.
Đám Trùng yêu này là tiền thân của Cổ Trùng. Cũng có nghĩa, Cổ trùng là đám Trùng yêu đã bị Vu tộc luyện hóa.
Trùng yêu trong lòng đất ít khi xuất hiện nên tu chân giới không hiểu rõ về chúng lắm, trừ phi khai thác Linh mạch sâu trong lòng đất, vô tình bắt gặp chúng đang nghỉ ngơi giữa khu Linh mạch mới thấy. Bình thường cũng có rất ít tu sĩ từng chính diện chiến đấu với Trùng yêu.
Phương thức chiến đấu của Trùng yêu cùng loại với Yêu thú, nhưng độ hung tàn thì lại vượt xa. Trùng yêu không có tâm trí, mỗi khi nổi giận thì chỉ biết điên cuồng hủy diệt tất cả sinh vật còn sống ở quanh mình.
Đám Trùng yêu ở sâu trong lòng đất của Thương Vân Tông cảm nhận được sự kêu gọi của Cổ mẫu không ngừng chui ra từ trong miệng hố. Đám tu sĩ gặp Trùng yêu thì tập trung lại thành từng nhóm, lấy hết sức chống cự trận hạo kiếp kinh khủng này. Áp lực lên đám trưởng lão cũng tăng lên nhiều.
Cổ mẫu trong thân thể Đồng Linh vốn đang bị Sở Cửu Hồng và Phương Nham liên thủ áp chế, hiện giờ có được trợ lực, khí diễm bùng lên, gào thét thoát khỏi Pháp bảo của hai vị cường giả Nguyên Anh. Nó mở rộng miệng một cái đã nuốt sống hơn mười đệ tử của Thương Vân Tông.
Số lượng Trùng yêu nhiều vô số, lại thêm rất nhiều đệ tử bị Cổ trùng lấy đi trí tuệ nên chỉ sau một chốc, cả Quan Vân Đài đã máu chảy thành sông chẳng khác nào luyện ngục.
Trong số những đệ tử bị Cổ trùng khống chế, Lý Lâm Uyên là đáng sợ nhất. Hắn vốn là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, khách cách tới Kết Đan chỉ còn một bước ngắn. Từ lúc bị khống chế, thực lực liền tăng lên tới Kim Đan cảnh, thân thể cũng trở nên vô cùng cứng rắn, có thể so với Tinh thiết. Hắn biến dị chẳng khác nào một con quái vật kinh khủng, quấn lấy hai trưởng lão Kim Đan của Thương Vân Tông mà không hề bị rơi xuống hạ phong.
Phạm vi hố sâu sụt xuống càng lớn, Trùng yêu từ trong lòng đất cũng leo ra càng nhiều, không bao lâu, chỗ tập kết của đệ tử Hàn Ngọc Tông cũng bị chúng công kích. Đệ tử Thất Sát Môn còn thảm hại hơn. Đa phần bọn họ đều là đệ tử Luyện Khí kỳ nên thương vong là nhiều nhất.
Tông chủ Lê Văn Phong đè nén nỗi phẫn hận đối với Thất Sát Môn xuống, tay áo vung lên, thân hình lập tức biến mất, lúc xuất hiện đã ở bên trên Quan Vân Đài.
Tông chủ Thương Vân chân đạp hư không, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng, bàn tay nâng lên Trấn Vân Chung. Một tiếng chuông du dương cổ xưa vang lên.
Oang…!
Trấn Vân Chung vang, vân phi vũ tán.
Hơn bốn ngàn năm trước, lão tổ Thương Vân Tông tự tay luyện chế, dị bảo này tất nhiên đã vượt qua những Pháp bảo thông thường. Một khi thúc giục, uy năng có thể san núi lấp sông. Chỉ một tiếng chuông vang lên, những Yêu thú, trùng yêu chưa đạt đến Yêu thú nhị cấp đều bị tiếng chuông xoắn lấy, nổ tung mà chết.
Oang…!
Trấn Vân Chung lại vang lên, ngoài du dương còn có sát ý đậm đặc. Tiếng chuông thứ hai vang lên, Trùng yêu có khí tức của Yêu thú cấp hai đều lăn lộn kêu rên, thống khổ không chịu nổi.
Oang…!
Lần thứ ba thúc giục Trần Vân Chung vang lên, sắc mặt Lê Văn Phong cũng trở nên trắng bệch như tờ giấy. Dù hắn có tu vi đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, thì cũng phải cố hết sức mới sử dụng được dị bảo này. Linh lực trong cơ thể hắn tràn ra như thủy triều.
Ba tiếng chuông bang lên tạo thành một làn sóng Linh lực chấn động dùng mắt thường cũng có thể thấy được. Phạm vi ngàn trượng quanh Quan Vân Đài, thân thể dị tộc đều trở nên cứng ngắc, Cổ mẫu cũng bị cỗ Linh lực khổng lồ áp chế, động tác trở nên chậm chạp.
Lợi dụng khoảng thời gian khó có được này, tất cả đệ tử nhanh chóng tập trung về những trưởng lão đứng ở gần mình nhất. Mọi người đều hiểu, lúc này chiến đấu một mình thì khó tránh khỏi cái chết.
Thấy tông chủ mang dị bảo ra sử dụng, các trưởng lão trong tông đều thở ra, cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Trùng yêu xuất hiện liên tiếp, Tô Hải Đường và Kỷ bà bà bắt buộc phải ra tay, chỉ có Trần Xương sau khi nghe thấy Trấn Vân Chung vang lên mới đứng dậy, sắc mặt càng âm trầm hơn.
Trấn Vân Chung hiển lộ uy năng, giam cầm rất nhiều Trùng yêu nhưng không có ai nhìn ra được, bên trong cái chuông khổng lồ cổ xưa này, những vết rạn xuất hiện ngày càng nhiều, xem ra không bao lâu nữa là sẽ vỡ vụn.
Lúc Cổ mẫu bị giam cầm, một đạo hắc ảnh từ trong đám người bay vụt lên trời. Những người khác đều cố tìm cách tránh xa, riêng thân ảnh này lại phóng tới gần. Hắn không ngự kiếm mà trực tiếp đạp lên thân Cổ mẫu. Chỉ trong thời gian mấy hơi thở đã cham tới con quái trùng này.
Kẻ có gan lớn dám đạp lên hung vật như thế không phải ai khác mà chính là Bạch Dịch đang trong cơn giận dữ.
Tiến lại gần khuôn mặt Đồng Linh, bi ý trong mắt hắn càng nồng. Hắn không để ý tới sự đáng sợ của Cổ mẫu, nhẹ giọng kêu lên: “Tiểu Linh nhi…”
Dường như nghe được tiếng gọi của hắn, khuôn mặt Đồng Linh chết lặng, từ hai con mắt xanh biếc thoáng hiện ra một tia nhàn nhạt.
“Dịch…Dịch ca ca…”
Bên trong ánh mắt xanh biếc bỗng rạn nứt ra một vùng đen kịt. Cuối cùng, thần trí Đồng Linh cũng miễn cưỡng nhìn thấy được thân ảnh trước mặt, càng không cảm nhận được thân thể của mình nhưng nàng vẫn cố nặn ra một nụ cười tươi, khóe miệng xuất hiện một dòng máu đỏ thẫm.
“Dịch ca ca…, xin…, xin ngươi hãy giết ta đi”
Rống!!!
Bị một tu sĩ nhỏ bé dẫm lên thân thể, Cổ mẫu nổi giận, gào thét, liều mạng giãy giụa dưới áp lực giam cầm của Trấn Vân Chung, thân thể khổng lồ của nó không ngừng lung lay, biên độ dao đồng ngày một lớn.
Tản ra Linh thức, Bạch Dịch tất nhiên không cảm giác được thân thể trước mắt của Đồng Linh, hình dáng của nàng càng trở nên mơ hồ hơn. Hắn bỗng tế phi kiếm ra, nhằm thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Linh mà phóng tới.
“Tiểu Linh nhi, yên tâm đi…”
Không ai nhận ra kiếm quyết được Bạch Dịch thôi phát, lưỡi kiếm sắc bén đã phủ kín một tầng bi thương, khổ sở.
“Phần thù này Dịch ca ca sẽ báo thay ngươi…”
Phốc!
Kiếm quang sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Linh bao phủ bởi máu tươi. Trong con mắt xanh biếc quái dị kia lại hiện ra một tia cười như được giải thoát.
“Dù hung thủ có là ai…”
Bạch Dịch bay ngược lên, giẫm trên thân kiếm còn dính đầy máu, hắn ngửa đầu hét lớn.
“Dù hung thủ là ai, ta sẽ khiến cho bọn hắn phải hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh!”
Trong tiếng gào thét ngút trời của Cổ mẫu, Tiêu Dao Tiên Quân đã hạ lời thề lãnh khốc. hành động đột ngột của hắn cũng khiến các trưởng lão có mặt cảm thấy rét lạnh.
Dù Cổ mẫu đang bị giam cầm, không có mấy người dám giẫm lên thân thể của con ác trùng này.
Trên người Cổ mẫu, miệng vết thương do Bạch Dịch gây ra không tạo nên ảnh hưởng gì đáng kể. Nếu không thể nhanh chóng giết chết con quái vật kinh khủng này thì thương vong của đệ tử Thương Vân Tông sẽ càng lớn. Cả đám trưởng lão Thương Vân Tông định hợp lực lại cùng tiêu diệt đầu ác thú này.
Ùm…ùm…bò..ò…!
Tiếng chuông Trấn Vân Chung còn chưa tan biến hết, từ sâu trong Thương Vân Tông truyền đến một tiếng trâu gọi như tiếng gào thét, sau đó mặt đất lại tiếp tục trấn động cùng với những bước chân vang lên như tiếng nổ. Một con dị thú to như một ngọn núi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đó là một con rùa khổng lồ. Mai rùa màu vàng đất, từng ô giống như những tảng nham thạch cứng rắn. Nó chính là Quy tổ vẫn thường ngủ trong hồ nước.
Tiếng chuông Trấn Vân Chung vang lên cuối cùng đã làm kinh động tới Linh thú hộ sơn của Thương Vân Tông. Sự xuất hiện của nó càng khiến các trưởng lão tự tin hơn.
Có một Yêu thú ngũ cấp, thực lực có thể so với cường giả Nguyên Anh kỳ hỗ trợ, tính mạng các đệ tử Thương Vân Tông sẽ được đảm bảo hơn, càng thêm khả năng trục xuất những con Trùng yêu đáng sợ kia quay trở lại lòng đất.
Phát hiện ra Quy tổ mang theo yêu khí đậm đặc xuất hiện, Cổ mẫu nổi giận, cuối cùng cũng giãy giụa thoát ra khỏi sự giam cầm của Trấn Vân Chung. Những tiếng gầm gừ bén nhọn lại vang lên một lần nữa. Đám trùng độc xung quanh nó điên cuồng phản công. Dù hành động vẫn có phần chậm chạp như trước nhưng chúng cực kỳ hung hãn, căn bản không sợ chết, một lần nữa xung phong tiến lên.
Uy năng của Trấn Vân Chung đã giết hơn một ngàn Trùng yêu, nhưng đám Trùng yêu từ trong lòng đất vẫn đang không ngừng leo ra. Từ lúc Quy Tổ gia nhập cuộc chiến, phe Thương Vân cũng chỉ miễn cưỡng ngăn cản đám quái trùng mới xuất hiện này mà thôi.
Trưởng lão Trần Xương của Thất Sát Môn vẫn chưa ra tay. Lúc này hắn lại đột nhiên cao giọng gào lên. “Thương Vân Tông quả là nơi thị phi. Thất Sát Môn là theo lời mời mà tới, không ngờ lại gặp phải đại nạn này, môn hạ đệ tử thương vong vô số, lão phu trở về tông môn biết ăn nói thế nào với Tông chủ?”
Nói đến đây, Trần Xương đột nhiên ngự kiếm dựng lên, hướng về đám đệ tử Thất Sát Môn còn lại xung quanh quát: “Nơi này là hiểm địa, đệ tử Thất Sát mau chóng ròi xa. Nếu còn chậm chạp thì sẽ không còn đường trở về tông môn nữa đâu.”
Nói xong, hắn đạp kiếm bay đi, không hề quay đầu nhìn lại. Mang theo mấy vị trưởng lão trong tông còn chưa hao tổn một cọng lông tóc nào rời khỏi Thương Vân Tông, bọn hắn không hề quan tâm tới những đệ tử còn đang hãm trong hiểm địa.
Hành động của Trần Xương làm đám trưởng lão của Thương Vân Tông nổi giận lôi đình. Bạch Dịch cũng hiểu ra, vì sao lần luận võ này, Thất Sát Môn lại chỉ mang theo những đệ tử Luyện Khí kỳ là chính.
Thì ra, mấy ngàn đệ cấp thấp này đã được định sẵn là sẽ bỏ mạng tại nơi này.
Sự hiểm ác của Thất Sát Môn đã vượt ra xa khỏi sự tưởng tượng của các trưởng lão Thương Vân Tông, cũng nằm ngoài phán đoán của Bạch Dịch. Không đợi các trưởng lão nguyền rủa ầm lên, từ trung tâm của Quan Vân Đài, mặt đất đột nhiên đổ sụp xuống tạo thành một vết rách cực lớn, kéo dài hết nửa chiều dài Thương Vân Tông.
Lúc vết rách ấy xuất hiện, trừ một số ít đệ tử đã ngự kiếm bay lên, gần vạn tu sĩ cùng đám Trùng yêu xung quanh như rơi vào chính giữa một cái miệng Yêu thú khổng lồ, ngay cả Bạch Dịch cũng không may mắn thoát khỏi.