Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 2: Chương 2: Tỉnh lại




Thấy có người xông vào trong viện, Bạch Ngọc cả kinh, nàng vội bước ra phòng ngoài, Bạch Dịch cũng nhanh chân theo sau.

Ở sân có hơn mười người tiến vào, người cầm đầu chính là Hàn Phong, bên cạnh hắn còn có mấy tên đệ tử con nhà giàu thích xem náo nhiệt. Đứng sau lưng đám con nhà giàu này là bảy tám tên nô bộc cường tráng, bộ dạng hung dữ.

Hàn gia đúng là thế gia ở trấn Vĩnh An, gia sản đồ sộ, ở trấn Vĩnh An không có ai dám trêu vào. Toàn bộ đất đai ở hẻm Bố Y này cũng thuộc về họ. Hàng năm, mọi người sống trong hẻm đều phải nộp thuế, những người nghèo không cách nào mua nổi gia nghiệp ở chốn này.

Bạch Ngọc đã từng làm công cho Hàn gia nên mới nhìn là nhận ra những đệ tử trước mặt, lại trông thấy có cả Hàn Phong, nàng liền lạnh lùng hỏi.

“Tiền thuê đất vẫn nộp vào cuối năm, bây giờ còn đang là giữa năm, ngươi tới thu tiền là sao?”

“Cuối năm thu tiền?” Hàn Phong nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt với ánh mắt tham lam, hắn nở nụ cười xấu xa. “Ta muốn thu lúc nào là việc của ta. Năm nay là giữa năm, sang năm có thể sẽ là đầu năm. Không những thu thuế đất cao lên gấp trăm lần, các ngươi muốn làm ăn buôn bán ở chỗ này đều sẽ phải nộp thêm mỗi năm mười lượng bạc.”

Hàn Phong ác độc đáp. Hắn tính tiền thuế tăng nhiều như thế, hai huynh muội Bạch gia tất nhiên là nhận ra đối phương tới không có ý gì tốt.

“Ngươi định ra giá trên trời sao!” Bạch Ngọc xiết chặt đôi bàn tay nhỏ, nổi giận đùng đùng, hai gò má nàng đỏ ửng.

“Hẻm Bố Y là gia sản của nhà ta, thu bao nhiều tiền thuê đất không đến lượt các ngươi xen vào. Các ngươi nếu không ở nổi thì nên sớm chuyển ra khỏi trấn Vĩnh An này.” Hàn Phong nhe răng cười, tiếp tục nói. “Tuy nhiên, ta xem các ngươi cũng là người lương thiện, thấy hai huynh muội các ngươi đều đáng thương, chỉ cần ngươi theo ta về phủ, chịu làm thị thiếp của ta trong một năm, sau này Bạch gia các ngươi không cần phải nộp tiền thuê đất nữa.”

Nghe lời Hàn Phong nói, đám con nhà giàu đi theo đua nhau cười lớn, tiếng cười như những mũi dao găm vào tim hai huynh muội. Từ nhỏ, Bạch Ngọc đã ra ngoài làm công, tuổi nhỏ nhưng cũng va chạm nhiều, dụng ý của đối phương thế nào nàng tất nhiên là nhìn ra. Tên Hàn Phong này muốn thừa dịp ca ca nàng gặp khó, kỳ thi cuối năm sắp tới mà đến để vơ vét tài sản.

Phòng ốc ở hẻm Bố Y này đa phần đã cũ, giá thuê thuộc loại rẻ ở trấn Vĩnh An. Giờ đối phương đòi tăng giá, hai huynh muội không cách nào nộp đủ. Nếu phải ra ngoài, lưu lạc đầu đường xó chợ, huynh của nàng liệu có thể tham gia thi hương được nữa không? Thân thể ca ca của nàng vốn gầy yếu, chỉ sợ không chịu nổi vài ngày là sẽ phát bệnh.

Mím bờ môi đã trắng bệch, Bạch Ngọc không giấu nổi nét hoảng sợ trên mặt. Nàng không sợ bản thân phải chịu khổ, chỉ lo cho ca ca bỏ lỡ mất kỳ thi hương vào cuối năm. Học tập đỗ đạt là con đường thoát nghèo duy nhất hiện giờ của hai huynh muội.

Bạch Dịch đứng ở cửa ra vào, trong mắt dần dâng lên một luồng hàn ý lạnh lẽo. Thân ảnh Hàn Phong và thái độ ngang ngược của hắn khiến Bạch Dịch uất nghẹn, hận không thể ngay lập tức giết chết đối phương.

Xoạt!...

Tiếng kim loại va chạm vang lên đánh thức tâm trí Bạch Dịch. Trong ánh mắt mơ hồ của hắn hiện lên hình ảnh bàn tay của tiểu muội đang nắm chặt một thanh đao bổ củi, nói cương quyết.

“Hàn Phong, người ngươi muốn là ta phải không? Tốt, ta sẽ rạch gương mặt lành lặn này ra!”

Roẹt!

Từng dòng máu nóng như mưa phun ra, bắn cả lên trán Bạch Dịch. Thanh đao rạch lên mặt tiểu muội hắn một đường chạy từ trán kéo xuống tới tận khóe miệng, làm biến dạng khuôn mặt trở nên dữ tợn vô cùng.

Trong sự bất lực đến cùng cực, Bạch Ngọc đã tìm ra cách xóa bỏ tà niệm của Hàn Phong để bảo trụ gia đình và cuộc sống nghèo khó của hai huynh muội. Nàng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần biến mình thành một người xấu xí, Hàn Phong sẽ không làm khó Bạch gia nữa.

“Ngọc nhi!...”

Bạch Dịch hoảng hốt hô lên, lảo đảo đỡ lấy tiểu muội. Vết rạch trên khuôn mặt như đang khắc sâu vào trái tim hắn.

“Nha đầu ngốc, ngươi đã làm gì thế này!”

“Ca ca, muội rạch mặt mình rồi, hắn sẽ không còn cớ để tăng tiền thuế đất nữa…”

Bạch Ngọc ném thanh đao bổ củi sang một bên, khó khăn nói, sau đó ngả gục vào ngực anh mình. Vết rách trên mặt không ngừng chảy máu nhưng khóe miệng nàng lại hiện lên một nụ cười như được giải thoát.

Hàn Phong chứng kiến Bạch Ngọc thà rạch mặt mình chứ không chịu làm thị thiếp cho mình thì thẹn quá hóa giận, hung hăng hét lớn.

“Ngươi dám rạch mặt, tiền thuê đất, thuê nhà của các ngươi cũng không giảm dù chỉ một phần! Lúc trước là mười lượng bạc, bây giờ sẽ tăng lên một trăm lượng. Các ngươi không đóng nổi thì cút đi cho ta!”

Bạch Dịch đang ôm tiểu muội vào lòng, thân thể hắn run lên. Hắn không sợ hãi mà đang phẫn nộ tới cực điểm, giống như dã thú bị thương sẵn sàng chết vì một đòn phản công cuối cùng. Hàn Phong khinh người quá đáng khiến hắn không nhịn được nữa.

“Aaaa…….!”

Hàn Phong đang chửi rủa chợt nghe thấy tiếng thét. Tiếng thét chứa đầy giận dữ, uất hận không còn chút nào giống với biểu hiện thường ngày của tên thư sinh mù nữa, mà giống tiếng thét của con mãnh thú đang lao tới, cắn vào tai hắn.

Tức giận dễ khiến con người ta đánh mất đi lý trí của mình và gây ra những hậu quả không sao cứu vãn được.

“Ngươi dám cắn ta? A…, đau quá!”

Hàn Phong rú lên, âm thanh vang khắp khoảnh sân và những nhà xung quanh. Hàng xóm láng giềng nghe thấy thì nhao nhao chạy đến, nhưng lúc tận mắt chứng kiến hoàn cảnh của nhà họ Bạch thì đều giữ thái độ trầm mặc.

Hẻm Bố Y là của Hàn gia, trừ phi họ không còn muốn ở lại chỗ này, nếu không, chẳng ai muốn gây chuyện với Hàn Phong.

“Lỗ tai ta còn đắt hơn tính mạng của ngươi đó! Ngươi dám cắn ta? Tiến lên, đánh chết hắn cho ta! Đánh chết hắn!” Hàn Phong vừa lấy tay bịt tai, vừa giận dữ quát lên. Đám ác bộc đứng sau hắn lập tức nhào tới, chân đá tay đấm không lưu tình chút nào.

“Ngươi dám cắn tai ta, tiểu muội của ngươi phải bồi thường. Nàng rạch mặt nhưng thân thể vẫn còn nguyên. Mau đem Bạch Ngọc đi gán nợ cho ta!” Hai mắt Hàn Phong lộ ra một tia ngoan độc, hắn hét lớn.

Nghe hắn phân phó, hai ác bộc nhấc bổng Bạch Ngọc lên, mặc cho nàng giãy giụa cách nào cũng không thoát ra được, chỉ biết gào thét, nước mắt tuôn rơi.

Sự việc phát sinh ngoài dự tính, hai huynh muội nhà họ Bạch vốn đã khổ cực, giờ càng lâm vào hiểm cảnh nhưng dân chúng đứng quanh không có ai dám lên tiếng.

Chỉ vì muốn đổi lấy nửa năm tiền thuế mà tiểu muội phải mang vết sẹo lớn trên mặt, bây giờ lại sắp bị mang đi, kết quả thế nào không cần nói mọi người cũng biết. Trong hoàn cảnh này, có lẽ biện pháp tốt nhất mà Bạch Ngọc có thể làm là rời bỏ thế gian này.

“Ngươi thật vô dụng! Thật vô dụng! Bạch Dịch, ngươi chỉ là một tên phế nhân!”

Bị hành hung, bị chèn ép, Bạch Dịch lại chỉ biết gào thét trong lòng. Hai mắt không nhìn thấy, đứng giữa bảy tám tráng hán mà không thể đánh trả làm hắn vô cùng thống khổ. Trong lúc đó, từng nắm đấm vẫn như mưa giáng xuống thân ảnh gầy yếu của hắn. Hàng xóm trong hẻm Bố Y không đành lòng nhìn, tất cả đều quay mặt đi chỗ khác.

Bị quây giữa đám người, thiếu niên mù vẫn cố gắng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn xuyên qua màn mưa đấm đá nhìn về phía Hàn Phong.

“Sức mạnh… nếu ta có đủ sức mạnh thì đã có thể bảo vệ được cho muội muội rồi! Nếu có thể biến thành một thanh đao, chỉ cần chém chết đối phương rồi thịt nát xương tan cũng cam lòng!”

Trong lòng Bạch Dịch không ngừng gào thét. Hắn ước mình có được sức mạnh, có lực lượng đủ để bảo vệ cho tiểu muội. Thân ảnh gầy gò của hắn dần bất động giống như một người chết, nhưng sau một hơi lạnh thấu xương, từ thân ảnh ấy bỗng phát tán ra khí tức khiến trái tim đám ác bộc đập dồn dập. Bọn chúng nhất loạt dừng lại, vẻ chần chừ hiện rõ trong mắt.

Mọi đau đớn trên thân thể dường như tan biến, trước mặt Bạch Dịch mà một mảng tối đen, cảm giác khó chịu trong ngực như cô đặc lại như băng cứng. Bên trong ấy như có một cái gì đó đang thức tỉnh. Bên tai Bạch Dịch vang lên tiếng rồng ngâm rung chuyển cả đất trời.

Rống!!!...

Tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa làm đôi tai Bạch Dịch như muốn điếc nhưng những người khác lại không hề nhận thấy.

Lần đầu tiên tỉnh lại, Bạch Dịch đã nghe được tiếng rồng ngâm, cũng là lần đầu tiên hắn hiểu rõ những âm thanh đã kêu gọi hắn suốt mười sáu năm, lời kêu gọi khiến tâm thần hắn chấn động nhưng lại hết sức quen thuộc.

Tỉnh lại… Tiên chủ!

Theo tiếng gọi bao la này, trong đầu Bạch Dịch như có một tòa núi lớn đập vào khiến hắn đau đớn như muốn ngất đi.

“Cái đó… là gì? Ai đang nói với ta?”

Bạch Dịch cúi đầu, khuôn mặt hắn khiến cho người khác sợ hãi. Hắn muốn nói mà không thốt lên lời, hô hấp càng khó khăn hơn. Trong đôi mắt đờ đẫn, đồng tử bắt đầu xảy ra biến hóa kỳ lạ, dần dần ngưng tụ lại. Ở sâu bên trong linh hồn hắn, có một khối tiên hồn bất diệt từ từ thức tỉnh.

Màn đêm hắc ám trước mắt Bạch Dịch dần thấy được ánh sáng, cảnh sắc xung quanh như đang xoay vòng, đảo lộn trước mắt hắn, đồng thời hiện ra tràng cảnh mười sáu năm về trước.

Không còn là con hẻm Bố Y quen thuộc nữa, thay vào đó là cảnh tượng đổ nát trên đỉnh Thường Dương Sơn.

Bên trong hung trận Thái Cổ trên đỉnh núi, một nam tử tóc bạc trắng đứng sững, dưới chân hắn là một cốt long (bộ xương rồng) đã không còn huyết nhục. Xung quanh bộ xương rồng có vô số thi thể của những con thú lớn, tiên huyết rơi xuống như mưa. Không gian gần đó vì trận chiến mà hình thành rất nhiều vết rách.

Xa xa, năm vị cường giả tán tiên đại biểu cho lực lượng đỉnh phong của nhân giới đang trọng thương cùng phát ra công kích trí mạng hướng tới vị nam tử đang đứng cạnh bộ xương rồng.

Nơi này chính là chiến trường giao tranh giữa các tán tiên, cũng là nơi Tiêu Dao Tiên Quân – Bạch Diệc tử trận…

Ầm ầm….

Hình ảnh hiện lên phía xa theo tiếng sấm vang lên mà dần biến mất. Bạch Dịch thấy đau nhức trong đầu dần bớt, ký ức của vạn năm cũ trong nháy mắt xông vào trí não hắn. Bao nhiêu gian nguy, bao nhiêu tiêu dao, bao nhiêu nguy cơ đều hiện lên rõ ràng, dồn dập. Ký ức như đóa hoa sen năm màu nở rộ, cuối cùng mở ra, bao phủ không gian trong một màu đỏ thẫm.

Trên không trung trấn Vĩnh An, giữa ban ngày mà mây đen giăng kín, sấm sét ầm vang.

Giữa lúc hiện tượng lạ thường này diễn ra, thiếu niên Bạch Dịch nhẹ nhàng đứng dậy trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Đôi đồng tử mờ đục đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc bén lạnh lùng có thể so với ánh đao sắc lẹm.

“Mười sáu năm rồi, cuối cùng cũng tỉnh lại sao…”

Cảm nhận được sự thay đổi trong thần hồn, thiếu niên Bạch Dịch hướng ánh mắt về phía tiểu muội đang bị đám ác bộc giữ chặt, lạnh giọng quát.

“Buông ra!”

Âm thanh nhàn nhạt mang theo hàn ý ngút trời, như muốn vang tới tận địa ngục âm u.

Mười sáu năm trước, nhân thế chỉ biết Tiêu Dao Tiên Quân vẫn lạc trên đỉnh Thường Dương Sơn mà không biết vị cường giả tối cường trước lúc thần hồn bị tán biến đã vứt bỏ mọi lực lượng bảo vệ một đám tàn hồn né qua Lục đạo Luân Hồi, trọng sinh trên thân thể một đứa trẻ vừa mới ra đời, ngủ say trong đó.

Ngày hôm nay, cường giả tuyệt thế từng chân đạp cự long, lực chiến bát hoang vốn ngủ say rốt cuộc đã tỉnh giấc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.