Đệ tử mặt dài, mắt nhỏ tên Triệu Hành, hắn tiếp tục giải thích: “Nghe sư tôn ta nói qua, lão nhân gia nàng từng gặp ác thú Tuần Sơn Khuyển này ở Trữ Châu, không phải Yêu Thú, lại hung dữ như sư tử hổ báo, thân to như trâu. Một con Tuần Sơn Khuyển chỉ chiếm đóng trên một ngọn núi cao, không bước khỏi địa bàn mình một bước, bất kể dã thú nào bước vào ngọn núi cao đó đều là kẻ địch của nó, hoàn toàn không tốn sức để cắn Lang Vương.”
Thảo luận về một con chó, việc này đối với Tu Chân Giả mà nói thì có phần chuyện bé xé ra to, vì Yêu Thú mới là thứ mà họ phải chú ý. Thế nhưng khi vị đệ tử tên Triệu Hành nói xong, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Bạch Dịch, ngay cả Đường Hiểu cũng không khỏi cúi đầu.
Nếu đó chỉ là hiểu biết của Triệu Hành, tất nhiên đệ tử khác sẽ không tin phục, nhưng thứ Triệu Hành nói là hiểu biết của sư tôn hắn, vậy thì không ai sẽ hoài nghi. Trên đạo bào của Triệu Hành có hình một thanh kiếm nhỏ, đạo bào ở Thương Vân Tông mà có hình kiếm đó chỉ có thể là đệ tử Hình Đường, mà sư tôn đệ tử Hình Đường chính là Chấp pháp Trưởng lão.
Tri thức của cường giả Nguyên Anh tuyệt đối không phạm sai lầm, nếu Chấp pháp Trưởng lão Sở Cửu Hồng đã gặp Tuần Sơn Khuyển thì Trữ Châu nhất định có tồn tại loại ác khuyển không sợ sư tử hổ báo này.
Triệu Hành dứt lời, hơi ngạc nhiên nhìn thiếu niên áo đen trong góc, sau đó bắt đầu nhắm mắt ngồi xuống. Lãng phí thời gian trong Tổ Sư Đường không phải là hành động sáng suốt.
Chấp pháp Trưởng lão là cường giả Nguyên Anh, tất nhiên tri thức không ít, nhưng Triệu Hành không hiểu sao một tên đệ tử bình thường tại Luyện Khí Điện lại biết loại mãnh khuyển cực kỳ ít thấy như Tuần Sơn Khuyển. Bình thường Luyện khí Trưởng lão đều dành phần lớn thời gian nghiên cứu đạo luyện khí, rất ít khi ra ngoài du ngoạn, kiến thức và kinh nghiệm khó sánh được với các Trưởng lão khác. Sợ rằng chính Chu Thừa cũng không biết về sự tồn tại của loài mãnh khuyển như Tuần Sơn Khuyển.
Trong Tổ Sư Đường nổi lên một trận phong ba nhỏ như vậy, dù người khơi ra là Đường Hiểu nhưng hắn cũng không dám lãng phí quá nhiều thời gian. Khi toàn bộ các đệ tử bắt đầu tĩnh tu, Bạch Dịch đưa mắt nhìn bức bích họa vô cùng cũ kỹ phía trước.
Hương khói lư hương lượn lờ, nhân vật trong bích họa càng thêm mờ ảo.
Đó là một lão giả đang bái trời, hai gối quỳ xuống đất, tay giơ lên cao, lộ vẻ cung kính tột bậc.
Lão giả chỉ có bức họa nghiêng người, nhìn từ bên cạnh, lão tổ Thương Vân có dáng người cao lớn, tóc bạc, gương mặt hồng bào, bên trong vẻ cung kính muôn phần mang theo ý vị tiên phong đạo cốt, dù là quỳ, nhưng là quỳ bái thiên địa, không có mảy may một chút hèn mọn, ngược lại thoạt nhìn có phần thần bí khó lường.
Lão tổ Thương Vân Tông, tồn tại giống như thần thoại của Thương Vân Tông. Vị cường giả khai sáng Thương Vân Tông này từ mấy ngàn năm trước liền biết mất khỏi tầm mắt các môn nhân, không ai biết tung tích lão tổ, cũng không ai biết tu vi của lão tổ, chỉ biết danh hào của lão tổ.
Nhị đệ tử Tiên Quân.
Chỉ cần một danh hào đệ tử Tiên Quân cũng đủ khiến lão tổ Thương Vân có tư cách khiến thế nhân phải nhìn chăm chú. Có điều, lão tổ Thương Vân ngoại trừ thành lập Thương Vân thì không có hành động kinh thiên động địa gì, cũng không dạo chơi thiên hạ, uy chấn bốn phương giống các cường giả khác.
Sau khi lão tổ Thương Vân lập nên tông môn, giống như một nông phu, cả ngày chăm sóc một mẫu ruộng của mình, ngoại trừ thỉnh thoảng dạy bảo môn nhân một chút, còn không hắn đều trốn trong phòng đóng cửa không ra, chẳng những không để ý tới thiên hạ Tu Chân Giới mà ngay tông môn cũng chẳng thèm quan tâm.
Với lão tổ Thương Vân bí ẩn, đệ tử Thương Vân không ai có thể giải thích, càng không ai biết. Thứ lão tổ Thương Vân để lại cho môn nhân ngoại trừ Thương Vân Tông to lớn, cũng chỉ có Trấn Vân Chung treo trên Quan Vân Đài, Nham Giáp Quy trong hồ nước và cái nhà tranh trên đỉnh núi này.
Nhìn bức họa lão tổ Thương Vân, khóe miệng Bạch Dịch hiện ra một nụ cười thản nhiên. Đệ tử của mình, đương nhiên hắn không quên.
Theo bức họa, lão tổ Thương Vân giơ tay lên cao, ánh mắt Bạch Dịch dời khỏi bức họa. Toàn Thương Vân Tông chỉ mình hắn hiểu được nét vẽ kia không phải là vẽ lão tổ Thương Vân bái trời, mà là đang bái kiến vị sư tôn cường đại kia.
Bức bích họa này cũng không hoàn chỉnh, có lẽ là do các đệ tử của lão tổ Thương Vân vẽ. Bọn họ chỉ thấy được tư thế huyền ảo quỳ bái thiên địa của lão tổ mà không nhìn được vị tuyệt thế cường giả đang đứng lơ lửng trước mặt lão tổ Thương Vân.
Đồng tử Bạch Dịch có phần co lại, trong mắt hắn, chuyện cũ năm đó từ từ hiện ra.
Trời chiều, lão tổ Thương Vân cao lớn đang cung kính muôn phần quỳ trên đỉnh núi Vọng Nguyệt, cung kính tiễn sư tôn mình đi xa, trên đỉnh đầu hắn là một vị thanh niên tóc trắng áo trắng. Thực sự không phải các đệ tử không vẽ được hình dáng của thanh niên tóc trắng, mà là trong mắt bọn họ, căn bản không nhìn được chân thân của Tiêu Dao Tiên Quân.
Có ai biết, bức họa lão tổ Thương Vân trong nội đường Tổ Sư Đường trên Vọng Nguyệt Phong, thứ hắn quỳ lạy không phải thiên địa mà là sư tôn của mình. Lại có ai nghĩ tới, mấy nghìn năm sau, cường giả mà lão tổ Thương Vân quỳ lạy lại cần linh khí trong nội đường Tổ Sư Đường để tiên giai Trúc Cơ trung kỳ.
Nhân quả tuần hoàn, nói ra chính là như thế. Đường đường là chủ nhân của Thanh Không Vực, ai ngờ được mình sẽ tu luyện tiến giai trước bức họa đồ đệ của mình.
Bất đắc dĩ cười, Bạch Dịch thôi không nghĩ, trong khoảnh khắc tiến vào cảnh giới Không Linh.
Trận pháp bày trong nội đường là Tụ Linh Trận mà không phải Câu Linh Trận. Khi Bạch Dịch tiến giai đến Trúc Cơ sơ kỳ liền rơi xuống thế giới dưới lòng đất, giờ vừa về tông môn không tới hai tháng, trong thời gian ngắn liên tiếp đột phá cảnh giới thực sự không phải là hành động sáng suốt, không những dễ thất bại, mà có thể còn khiến căn cơ bất ổn.
Bất kể là tiến giai thất bại hay căn cơ bất ổn, với Tu Chân Giả mà nói đều có tác hại rất lớn. Chẳng qua hiện giờ Bạch Dịch đành phải làm vậy. Muội muội lâm nguy trong sớm tối không cho phép hắn tu luyện từng bước, nhất là Thanh Không Vực đã bắt đầu rối loạn, nếu không nhanh chóng tăng tu vi lên, một khi cường giả ngoại vực đột kích, chỉ sợ toàn bộ Thanh Không Vực sẽ rơi vào tay giặc.
Thanh Không Vực là một trong chín vực, tài nguyên tu chân cực kỳ phong phú, vốn có Tiêu Dao Tiên Quân tọa trấn, cường giả đại vực khác không dám có nửa phần nhòm ngó, nhưng giờ Tiêu Dao Tiên Quân đã vẫn lạc, Tán Tiên cường đại nhất Thanh Không Vực đã không còn, như vậy khối thịt mỡ Thanh Không Vực này sớm muộn cũng sẽ trở thành vật tranh đoạt của những cường giả khác.
Không ai rõ hơn Bạch Dịch sự cường đại và đáng sợ của Tán Tiên. Nếu Tán Tiên của đại vực khác ra tay, vậy thứ mà Tu Chân Giới Thanh Không Vực nghênh đón chính là hủy diệt thực sự.
Thời gian của Bạch Dịch không còn nhiều, bất kể vì toàn bộ Thanh Không Vực hay vì muội muội Bạch Ngọc, nhất định hắn phải nhanh chóng tăng tu vi lên.
Trong hai mươi ngày, Bạch Dịch luôn nhắm mắt xếp bằng, bằng mắt thường có thể thấy được khí tức mỏng manh xung quanh hắn, từng đạo linh khí như trăm biển đổ về được hắn thu vào bản thể, linh khí trong Tử Phủ được áp súc thành một khối, ngưng tụ dày đặc như sương mù.
Linh khí tập trung lại là cảnh giới căn bản của Trúc Cơ, chỉ cần rèn luyện bản chất linh khí này giống như đan sẽ thành công đột phá cảnh giới Kim Đan.
Trong nội đường, những đệ tử khác không phải đều có thời gian hai mươi ngày, có người rời đi sớm, có người khổ luyện như trước. Khi ngày cuối cùng đến, trong cơ thể Bạch Dịch bỗng hiện lên một cỗ linh khí dao động mãnh liệt, linh khí trôi nổi xung quanh hắn đều bị chấn động đến xoay tròn.
Cảm nhận được linh khí dao động, ba đệ tử chân truyền còn lại đồng thời mở hai mắt ra. Đường Hiểu kinh ngạc xác định tu vi thiếu niên áo đen quả nhiên đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, sắc mặt nàng lập tức biến đổi, trong lòng hối hận không thôi.
Thanh Vân Tước mà sư tôn nàng cũng không nỡ truyền cho môn đồ đắc ý là nàng, lần này không giữ được rồi.