Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 193: Chương 193: Trấn Vân Chung




Thấy ánh mắt kỳ quái của Trưởng lão, chân mày Bạch Dịch nhướn lên. Hắn còn muốn tu luyện, không có thời gian rảnh mà tinh luyện tài liệu, vậy nên đã vận dụng một loại pháp môn luyện khí đặc thù khiến tốc độ tinh luyện tài liệu nhanh bất thường.

“Chỉ cần có thêm một ngàn cân kim quáng, đệ tử sẽ tinh luyện đủ một cân Huyết Văn Kim.” Bạch Dịch nhìn đôi mắt tỏa sáng của Chu Thừa, lên tiếng nhắc.

“Chẳng lẽ trưởng bối trong nhà ngươi cũng tinh thông luyện khí đạo?” Chu Thừa không đưa cho Bạch Dịch kim quáng mà hỏi thăm về trưởng bối Bạch gia.

“Đúng thực là trưởng bối trong nhà giỏi về đan khí đạo, tiếc là đệ tử chỉ học được chút da lông bên ngoài thôi.” Bạch Dịch có phần bất đắc dĩ nói. Bất kể hắn thi triển ra năng lực kinh người thế nào, đều được đổ lên người trưởng bối trong nhà vốn không tồn tại. Xem ra cái cớ này còn phải dùng dài.

“Tu vi trưởng bối trong nhà ngươi đạt đến cảnh giới nào?” Chu Thừa hỏi.

“Đệ tử nhìn không thấu, cho tới giờ trưởng bối chưa hề nói.” Bạch Dịch đáp.

“Trong vòng ba ngày có thể tinh luyện được nửa cân Huyết Văn Kim, loại tốc độ này đã không phân cao thấp với lão phu, trưởng bối nhà ngươi nhất định bất phàm. Không biết Bạch gia các ngươi là thế lực ở đâu, ta chưa từng nghe qua thế gia tu chân họ Bạch ở Đại Phổ.”

“Bạch gia ít người, tới giờ chỉ còn hai huynh muội chúng ta. Trưởng bối trong nhà đã ra ngoài du ngoạn từ bảy năm trước, đến nay chưa về.” Bạch Dịch có chút mất kiên nhẫn nói.

“Đi xa không về, xem ra trưởng bối nhà ngươi cũng không thèm để ý thân tình, khó trách Bạch gia các ngươi xuống dốc.”

Chu Thừa cảm thấy có phần đáng tiếc. Một cường giả tu vi thâm hậu không đi dìu dắt vãn bối mà chọn vân du một mình, chắc hẳn đã phai nhạt huyết mạch thân tình. Tu sĩ như vậy ở Tu Chân Giới có cả một đám, mỗi người đều là kẻ tàn nhẫn, cực kỳ khó chơi.

Suy tư một hồi, Chu Thừa nói: “Tiểu tử, có muốn cùng ta sửa Trấn Vân Chung không? Ngươi đã tinh luyện ra nửa cân Huyết Văn Kim trong ba ngày, trình độ luyện khí trong hàng đệ tử có lẽ không ai bằng. Chỉ có ngươi có thể làm trợ thủ của ta, ngay như Trương Lương cũng không có tư cách này.”

Thấy đối phương muốn mình giúp đỡ sửa Trấn Vân Chung, Bạch Dịch có phần kinh ngạc, rất nhanh sau đó liền từ chối: “Trưởng lão, tu vi của đệ tử chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi. Tinh luyện chút ít tài liệu có thể làm được nhưng sửa chữa Trấn Vân Chung thì thứ cho đệ tử bất lực.”

Bạch Dịch không muốn đi sửa Trấn Vân Chung, chưa nói đến lãng phí thời gian, một khi biểu hiện của hắn càng xuất chúng sẽ rước thêm càng nhiều phiền toái. Về phần có thể mở đại trận hộ ra hay không, Thương Vân Tông có bị diệt hay không, hắn không quan tâm.

Suy cho cùng, Bạch Dịch vào Thương Vân Tông vì muốn mượn nhờ linh khí tông môn tu luyện. Tới khi Linh mạch trung cấp dưới lòng đất của Thương Vân Tông không giúp nhiều cho tu vi của hắn, hắn sẽ lập tức rời khỏi Thương Vân Tông, tìm một nơi có Linh mạch tốt hơn. Thêm vào đó, hiện giờ muội muội hắn sinh tử không rõ, hắn đâu có tâm tư giúp Trưởng lão luyện khí sửa Trấn Vân Chung.

“Chỉ cần giúp ta sửa Trấn Vân Chung, lão phu sẽ tiến cử ngươi đến Tổ Sư Đường tĩnh tu mười ngày!”

Chu Thừa nhận ra Bạch Dịch không kiên nhẫn, nói: “Trưởng lão tông môn hàng năm đều có tư cách đến Tổ Sư Đường tĩnh tu một ngày, lão phu đã hai mươi năm không đến Tổ Sư Đường rồi. Bên trong Tổ Sư Đường không những thờ phụng bức họa lão tổ Thương Vân, mà còn có Tụ Linh Đại Trận. Mười ngày ngươi tĩnh tu ở Tổ Sư Đường bằng một năm ngươi khổ tu ở bên ngoài.”

Chu Thừa thật sự đau đầu với việc sửa Trấn Vân Chung. Nếu để hắn nhờ các Trưởng lão tinh thông luyện khí khác giúp, cái giá phải trả nhất định lớn hơn mười ngày tĩnh tu trong Tổ Sư Đường, vậy nên hiện giờ mới đánh chủ ý lên Bạch Dịch.

Một đệ tử Trúc Cơ mà thôi, thật ra Chu Thừa không cần tận lực lôi kéo. Thứ hắn coi trọng chính là kinh nghiệm của vị trưởng bối Bạch gia chứ không phải gã thiếu niên trẻ tuổi Bạch Dịch. Nếu có thể biết được chút kinh nghiệm luyện khí từ miệng Bạch Dịch, không chừng Chu Thừa hắn sẽ tiến thêm một bước trên luyện khí đạo.

Sự huyền ảo của Thiên Cơ Khôi Lỗi khiến Chu Thừa tâm phục khẩu phục, ba ngày tinh luyện được nửa cân Huyết Văn Kim càng chứng thực sự tồn tại của trưởng bối Bạch gia. Nếu không, đường đường là Trưởng lão Luyện Khí Điện cũng không bỏ ra tư cách mười ngày tĩnh tu tại Tổ Sư Đường để đổi lấy sự giúp đỡ từ một gã đệ tử bình thường.

“Hai mươi ngày.” Tinh quang trong mắt Bạch Dịch lóe lên một cái, mở miệng nói.

Hàng năm Trưởng lão Thương Vân Tông đều có một ngày đến Tổ Sư Đường tĩnh tu, Chu Thừa không đi Tổ Sư Đường hai mươi năm, vậy sẽ có hai mươi ngày. Tất nhiên Bạch Dịch không bỏ qua cơ hội thi triển công phu sư tử ngoạm này. Chỉ cần hắn tĩnh tu hai mươi này trong Tụ Linh Trận bên trên Linh mạch trung cấp, quả thực có thể nắm chắc đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.

Nếu tự tu luyện ở tông môn, trong tình huống đầy đủ linh thạch đan dược, Bạch Dịch cũng có thể tiến giai Trúc Cơ trung kỳ trong một, hai năm. Nhưng có Tụ Linh Trận giúp, thời gian một, hai năm có thể rút ngắn thành hơn mười ngày, thậm chí vài chục ngày.

Chu Thừa im lặng nửa ngày, sau đó cắn răng, nói: “Được. Chỉ cần sửa tốt Trấn Vân Chung, thời gian lão phu tĩnh tu ở Tổ Sư Đường cho ngươi hết!”

Chu Thừa đã là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, dù linh khí ở Tổ Sư Đường vô cùng nồng đậm nhưng với cảnh giới hiện giờ của hắn sẽ không đạt được chỗ tốt nhiều như tu sĩ Trúc Cơ. Dù sao tu vi càng cao, linh khí cần khi tiến giai càng lớn. Đừng nói hai mươi ngày, dù Chu Thừa tĩnh tu ở Tổ Sư Đường hai năm cũng không đột phá đến Nguyên Anh cảnh.

Với Chu Thừa mà nói, thời gian tĩnh tu ở Tổ Sư Đường có cũng được mà không có cũng chẳng sao, dùng để trao đổi là thích hợp nhất. Một khi sửa xong Trấn Vân Chung, tất nhiên tông môn sẽ cho hắn nhiều chỗ tốt hơn.

Sửa Trấn Vân Chung mà thôi, để đạt được cơ hội nhanh chóng tiến giai đến Trúc Cơ trung kỳ, Bạch Dịch không hề nghĩ ngợi mà đồng ý với lời hứa hẹn sau đó. Điều này lại khiến Chu Thừa có chút hoài nghi.

“Trước khi đi, trưởng bối trong nhà ngươi có nói gì không? Làm sao để hậu bối tìm được hắn?”

Một khi tu vi của trưởng bối Bạch gia không bằng mình, chuyện hắn đường đường là Trưởng lão Luyện Khí Điện muốn nhờ một đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ bình thường tới giúp nếu truyền đi, vô cùng mất mặt, cái mặt mo của Chu Thừa hắn khỏi cần gặp người khác. Vậy nên lúc này mới khó hiểu mà nghe ngóng cảnh giới của trưởng bối Bạch gia.

“Trưởng bối từng nói qua, khi cần tìm hắn, một bước ngàn dặm là đến.” Bạch Dịch bình tĩnh nói.

Chu Thừa biết tin này, lập tức yên tâm, với thiếu niên trước mặt càng thêm ôn hòa, cười ha ha vỗ đầu vai Bạch Dịch, bộ dáng giống như một người trưởng bối ôn hòa, so với dáng vẻ khi quát mắng các đệ tử giống như hai người khác nhau.

Một bước ngàn dặm!

Lúc này Chu Thừa đã hãi hùng khiếp vía rồi. Dù là Tông chủ cũng không thể đi một bước ngàn dặm. Đó là pháp môn mà chỉ cường giả Hóa Thần mới có thể thi triển.

Rõ ràng tu vi của của trưởng bối Bạch gia là Hóa Thần!

Xác nhận cảnh giới của trưởng bối Bạch gia, Chu Thừa vừa cười vừa đi tới cạnh Trấn Vân Chung, nói: “Bạch Dịch, ngươi đến xem Trấn Vân Chung đi, đây là dị bảo lão tổ Thương Vân đích tay luyện chế, nghe nói uy lực còn mạnh hơn ba phần so với pháp bảo cấp cao. Nếu không phải đám hậu nhân bất hiếu chúng ta dùng nhiều năm, bị hỏng nhiều lần thì khi ở Quan Vân Đài, một tiếng chuông vang có thể giết giết tất cả Trùng yêu cấp 4 bên dưới.”

“Lấy kim làm gốc, lấy phong truyền đi, chuông vang tản mác, ngàn dặm trời quang.”

Giống như thấy được uy lực của Trấn Vân Chung lúc toàn thịnh, Chu Thừa rung đùi đắc ý mà nói: “Ngàn năm trước từng có một cường giả tán tu bái phỏng Thương Vân, luận đạo với Tông chủ đương thời ở Quan Vân Đài. Hai vị cường giả Nguyên Anh ngồi lặng hơn một tháng không phân cao thấp, cuối cùng vị cường giả tán tu kia gọi ra một dị bảo dạng sáo, có thể đồng thời thổi được ba mươi sáu khúc nhạc, mỗi khúc đều có năng lực diệt sát Kim Đan.”

“Sáo vừa hiện, Tông chủ đương thời lập tức rơi vào hạ phong. Nghe nói khi đó mây đen che trời, tuyết rơi không ngớt, rõ ràng khúc nhạc mà sáo thổi ra có uy lực điều khiển mây mưa. Vì hai người văn đấu luận đạo nên không được dùng đạo pháp quyết kiếm di chuyển. Ngay khi Tông chủ sắp không địch lại, liền toàn lực gõ vang Trấn Vân Chung.”

“Trấn Vân Chung vang lên, mây tan mưa tạnh, mưa to gió lớn trong khoảnh khắc hóa thành hư vô. Trước đó mưa to như trút nước, nháy mắt biến thành vạn dặm trời trong. Cây sáo dị bảo của cường giả tán tu cũng bị tiếng chuông ép thành bột mịn, sau đó chán nản rời khỏi Thương Vân Tông, thua tâm phục khẩu phục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.