Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 23: Chương 23: Văn đoạt võ lấy




Nghe nói cần có điều kiện mới được chỉ điểm, một đệ tử trẻ tuổi tò mò hỏi: “Vương sư huynh, không phải ngươi chịu trách nhiệm truyền thụ tâm pháp Luyện Khí kỳ cho chúng ta hay sao, sao lại còn có điều kiện?”

Vương Nhiễm cười cười nói. “Làm gì có bánh từ trên trời rơi xuống? Ta cũng giống các ngươi, cũng là đệ tử ngoại môn. Ta cũng cần tu luyện, cũng kỳ vọng tiến vào nội môn. Nếu cứ như vậy dậy bảo các ngươi chẳng phải là lãng phí thời gian tu luyện của ta sao?”

“Vương sư huynh, điều kiện chỉ điểm là gì?” Tên đệ tử vừa rồi tò mò hỏi.

“Mỗi một vấn đề một viên Thông Mạch Đan.” Vương Nhiễm nói thẳng. “Bên ngoài cửa, đan dược chia làm hai loại. Một loại gọi là văn đoạt, một loại gọi là võ lấy. Sư huynh ta không thích tranh đấu, cũng có người muốn lấy văn đoại, cũng có đám người hiếu chiến tất nhiên sẽ lụa chọn võ lấy, cứ trực tiếp giành được là được.”

Văn đoạt võ lấy, nhìn mặt chữ là biết có ý gì rồi. Sau khi Vương Nhiễm giải thích, mọi người liền tỉnh ngộ. Có không ít người đồng ý với phương thức điều kiện Vương Nhiễm đưa ra, cũng có không ít người thầm mắng hắn ra vẻ xảo trá.

“Các ngươi chuẩn bị đầy đủ rồi, có thể tự mình rời đi, tìm lấy chỗ ở. Sau này nếu có điều gì chưa hiểu, hoặc muốn tu tập thêm kiếm thức trụ cột ngoại môn thì có thể tìm tới ta.”

Nói xong, Vương Nhiễm quay người rời đi, còn lại đám đệ tự mới, người thì kết bạn, người thì độc lai độc vãng tỏa ra bốn phía tìm kiếm chỗ ở thích hợp.

“Bạch huynh, không ngờ tiểu muội Bạch Ngọc của ngươi lại có Linh căn, nha đầu kia rồi sẽ lên như diều gặp gió thôi.”

Tiểu vương gia Cao Nhân lại gần bên cạnh Bạch Dịch, nói giọng hâm mộ. “Ta từng nghe Phí lão nói, tiến vào nội môn mới trở thành đệ tử chính thức của Thương Vân Tông, có thể có được rất nhiều chỗ tốt. Cả đời Phí lão đều không thể bái nhập vào đó, thật không ngờ Bạch Ngọc của tới Thương Vân Tông đã trở thành đệ tử nội môn rồi.”

Nhìn vào sâu bên trong dày núi bên ngoài Nhập Vân Cốc, Bạch Dịch cảm khái. “Mỗi người đều có cơ duyên, tạo hóa của mình. Cầu không được, tránh cũng không dễ.”

Cao Nhân nhìn gương mặt của thiếu niên trẻ này, đột nhiên thấy hoảng hốt giống như đối phương là bậc trưởng bối của mình vậy. Tu vi và lời nói đều sâu sắc, thâm trầm.

“Bạch huynh quả nhiên là người đọc sách, mấy đạo lý lớn ta nghe mà không hiểu nhiều lắm.”

Cao Nhân gãi gãi đầu, thấy đám tân đệ tử rời đi thì gấp gáp bảo. “Bạch huynh, chúng ta cũng tranh thủ thời gian tìm chỗ ở thôi, chậm quá người ta chiếm hết thì chúng ta không còn chỗ dung thân mất.”

Nhìn quanh một hồi, Bạch Dịch đã chọn được phương hướng, cùng với Cao Nhân đi vào một khu cư trú gần đó.

Phòng ốc trong Nhâp Vân Cốc được xây dựng thành một khu, trải đều ra bốn phía. Bạch Dịch tìm được một khu nằm trên bãi cỏ chếch về hướng Bắc.

Đi vào trong khu cư trú, Cao Nhân đánh giá mấy nhà gỗ cổ xưa, ngạc nhiên nói. “Thương Vân Tông không hổ là tông môn tu chân, những nhà gỗ này đều làm từ Phong Mộc trăm năm, mùa đông ấm áp còn mùa hè lại mát mẻ. Một gốc Phong mộc trăm năm tốn tới gần trăm lượng bạc, có nhiều nhà gỗ được xây dựng như vậy đủ biết hao phí bao nhiêu tiền. Cái giá phải trả thật lớn! Bạch huynh, chỗ này không có mấy người ở, chúng ta chọn nơi này thôi.”

Bạch Dịch gật đầu nhẹ. Hắn không giống Cao Nhân hay mấy kẻ phàm nhân mới bước vào tu chân giới, thấy cái gì cũng mới lạ vô cùng. Vàng bạc tại nơi này có khác gì cỏ dại ven đường, đám tu sĩ không để trong lòng.

Chọn lấy hai gian phòng ở xong, hai người chuẩn bị dọn vào nhưng còn chưa kịp đi vào trong thì từ bên cạnh bỗng truyền tới tiếng cười châm chọc,

“Tốt quá nhỉ, các ngươi chọn được nơi này thật là tốt. Nơi này là nơi có phí tổn thấp nhất ở Nhập Vân Cốc này, mỗi người mỗi tháng chỉ cần nộp lên tám viên Thông Mạch Đan là được, giá cả như thế là công bằng, không phân biệt già trẻ lớn bé.”

Người lên tiếng là một tráng hán chừng ba mươi, râu quai nón. Bên người hắn còn có mười thanh niên mặc đạo bào màu xám, xem ra đều là đệ tử ngoại môn ở khu này.

“Nơi này không phải khách sạn, làm gì có chuyện giá cả nọ kia, già trẻ không lừa gạt?” Cao Nhân nghe xong thì cả giận nói. “Mỗi tháng ngoại môn mới cấp cho mười viên Thông Mạch Đan, ngươi đòi tám viên thì có khác gì cướp đoạt.”

“Thu thù lão thì tất nhiên sẽ bảo vệ an toàn cả tháng cho các ngươi. Cái này gọi là văn đoạt đấy. Vừa có chỗ ở, lại không bị người khác khi dễ, các ngươi có lợi nhất rồi.” Tráng hán cười lạnh, rồi biến sắc nói tiếp. “Nếu các ngươi không đồng ý thì chúng ta sẽ phải dùng võ để lấy.”

Cáo nhân nghe đối phương bá đạo như vậy thì bản tính bộc phát, quát lớn. “Ta chính là thế tử của Cảnh vương, là Vương gia tương lai của Đại Phổ, các ngươi dám cướp đoạt của ta?”

“Vương gia? Ha ha ha…”

“Hắn vừa nói cái gì, nói hắn chính là thế tử của Cảnh vương ấy hả? Cảnh vương là cái thứ gì, có ai từng nghe qua chưa?”

“Ngươi là tiểu vương gia, còn ta chính là thái tử của Hoàng tộc. Ở tu chân giới, thân phận đám phàm nhân khác gì cái rắm.”

Cao Nhân quát lạnh, cười một tràng đầy trào phúng. Những đệ tử ngoại môn kia căn bản không coi thế tử Vương gia vào mắt.

Cho tới bây giờ Can Nhân vẫn luôn tự hào về vị thế tiểu Vương gia của mình, lúc này đã nổi giận lôi đình, muốn động thủ nhưng Bạch Dịch đã đưa tay cản lại.

“Mỗi tháng tám viên Thông Mạch Đan chứ gì? Chúng ta nộp, nhưng để sau ba hôm nữa.” Bạch Dịch khẽ cười, ánh mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng đá.

“Ba ngày sau?”

Tráng hán sững người, sau đó cười nhạo. “Tiểu tử, đừng nói là ta không biết chủ ý của ngươi. Ngươi muốn ba ngày sau để nuốt sạch tất cả Thông Mạch Đan đúng không? Sau đó lúc ra đến thì rút củi đáy nồi hả? Ha ha…, đừng có nằm mộng. Mỗi ngày chỉ có thể ăn tối đa một viên Thông Mạch Đan, đám người mới gia nhập tông môn như các ngươi, ăn nhiều thì có thể bạo thể mà chết.”

Bạch Dịch giả bộ hồ nghi bảo. “Ở trọ cũng có cách tính tiền, có quy củ, chúng ta sẽ không chạy, chỉ là chúng ta cũng muốn kiểm tra xem các hạ có thể làm như mình đã nói là bảo vệ chúng ta yên ổn một tháng hay không thôi. Biết đâu chỉ qua vài ngày, chúng ta lại bị đệ tử khác thu hết đan dược rồi trục xuất ra khỏi khu vực này?”

Ý đồ của tráng hán nọ đã rõ ràng. Hắn chỉ thu mỗi tháng tám viên Thông Mạch Đan, rồi sau đó chịu trách nhiệm bảo hộ ở khu vực này. Nếu làm đúng được như thế thì cũng xem như không tệ. Lúc cấp đan dược cho Mộc kiếm lão giả họ Lý cũng đã nói qua, đệ tử mới mỗi tháng giữ lại được một viên đã coi như không tệ, nói chi tới hai viên.

“Ngươi nói sư huynh Đại Xuyên của chúng ta không bảo hộ được các ngươi ở nơi này?” Một tên đệ tử không cam lòng quát. “ Nói cho các ngươi viết, sư huynh Đại Xuyên đã tiến vào Luyện Khí trung kỳ, đã bảo hộ ở đây nửa năm rồi nhưng vẫn chưa có thể lực nào dám động tới.”

“Ba ngày thì ba ngày.” Tráng hán vung tay lên, khí phách quát. “Nên để cho các ngươi mở mang tầm mắt một chút, Khương Đại Xuyên ta cũng không tự dưng thu đan dược của các ngươi.”

“Vậy ta đa tạ sư huynh Đại Xuyên rồi.” Bạch Dịch mỉm cười, ôm quyền bước vào một gian nhà gỗ, trong lúc đó Can Nhân cũng vừa tức giận vừa tiến vào một căn nhà khác.

Vừa tiến vào Nhập Vân Cốc đã bị người ta vơ vét tài sản, đan được, cao Nhân tất nhiên là bất mãn không chịu, nhưng đối phương nhiều người, hơn nữa tu vi cũng cao hơn nên hắn không có biện pháp nào.

Cao Nhân chỉ có thể chấp nhận khó chịu trong lòng. Bạch Dịch cũng không quan tâm lắm. Hắn nói thời hạn ba ngày mục đích không phải muốn xem năng lực của Khương Đại Xuyên mà muốn mượn khoảng thời gian này để che giấu triệt để tu vi của mình.

Phàm nhân có thiên phú cao, bắt đầu tu luyện công pháp Luyện Khí kỳ thì nhanh nhất trong vài ngày là có thể đạt tới Luyện Khí sơ kỳ. Sau ba ngày Bạch Dịch vận dụng Linh khí mới không làm người khác hoài nghi.

Chờ tới lúc ba ngày trôi qua, hắn có thể chỉnh đốn tên sư huynh Đại Xuyên kia rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.