Dịch: Lạc Đinh Đang
“Muội muội ngươi thế nào?” Dương Hải thấy Bạch Dịch đi ra, ân cần hỏi thăm.
Hắn cũng được coi là sinh tử chi giao với Bạch Dịch, tuy rằng cảm thấy sát ý trên người Bạch Dịch, nhưng hắn có thể xác định phần sát ý khiến người ta sợ hãi kia không phải nhắm vào Dương Hải hắn.
“Chỗ mật thất này ngươi trông nom thật kỹ giúp ta, không được xảy ra sơ sót.”
Bạch Dịch không nói tin tức về Bạch Ngọc mà thần sắc bình tĩnh hỏi: “Tài liệu Vạn Niên Hàn Băng có thể tìm được trong tông môn không?”
Dương Hải khẽ nhíu mày, hơi suy nghĩ một chút, nói: “Ta đã không ở tông môn hơn ba mươi năm rồi, cũng không biết các loại tài liệu trong tông môn. Nhưng mà theo ta được biết, ba mươi năm trước, toàn bộ Thương Vân Tông chỉ có Tông chủ và mấy vị Trưởng lão mới có chút ít Vạn Niên Hàn Băng. Loại đồ này quá trân quý, cho dù tông môn hiện giờ chắc hẳn cũng không có nhiều.”
Nếu Bạch Dịch bảo hắn trong coi mật thất cho tốt, Dương Hải đại khái đoán ra có lẽ Bạch Ngọc còn sống, mà Bạch Dịch hỏi Vạn Niên Hàn Băng, có thể là thứ chữa thương cho muội muội.
Nói xong, Dương Hải nhớ tới thân phận đệ tử Luyện Khí Điện của Bạch Dịch, nói: “Ngươi có thể trở về Luyện Khí Điện tìm xem, nếu Luyện Khí Điện cũng không có Vạn Niên Hàn Băng, chỉ sợ phải tìm Tông chủ hỏi rồi. Nhưng phường thị tu chân trong Đại Phổ rất ít khi xuất hiện loại tài liệu quý giá này.”
Vạn Niên Hàn Băng quả thực vô cùng trân quý, mỗi một khối đều có giá trị không nhỏ, là một loại tài liệu tuyệt hảo để luyện chế Pháp bảo. Nếu tu sĩ am hiểu đạo pháp hệ Băng còn có thể dựa vào Vạn Niên Hàn Băng tăng lên uy lực đạo pháp hệ Băng.
Vạn năm mới có thể ngưng tụ thành hàn băng, tuyệt không thể so với băng tuyết bình thường. Ở nơi cực lạnh mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện, đây vốn không phải loại tài liệu tu sĩ Trúc Cơ có thể tiếp xúc đến.
Bạch Dịch khẽ gật đầu, trở lại nhấc tảng đá lớn nằm ngang, hoàn toàn che lấp lối ra của mật thất, sau đó dưới ánh mắt có chút lo lắng của Dương Hải rời khỏi Đan Các.
“Sát ý biến mất rồi...”
Khi bóng dáng Bạch Dịch biến mất ở cửa Đan Các, Dương Hải như có điều suy nghĩ mà thấp giọng tự nói: “Có thể tùy ý khống chế sát ý thì có thể tùy ý khống chế ý niệm của mình, nó cần tự chủ mạnh cỡ nào chứ. Bạch Dịch, ngươi thật sự rất đáng sợ, may mắn chúng ta không phải là địch nhân, mà là bằng hữu.”
Trong lòng Dương Hải kiêng kị thế nào Bạch Dịch cũng không biết, dù hắn biết cũng không để ý. Thứ hắn để ý hiện giờ nhất là Vạn Niên Hàn Băng.
Trên đường về Luyện Khí Điện, Bạch Dịch đều đang suy tư nơi có Vạn Niên Hàn Băng. Trong chốc lát, hắn đã nhớ tới ba chỗ có thể thu được lượng lớn Vạn Niên Hàn Băng. Nhưng ba chỗ hiểm địa kia đừng nói tu sĩ Trúc Cơ, ngay cả tu sĩ Kim Đan bước vào cũng có đi mà không có về, dù là cường giả Nguyên Anh cũng có khả năng vẫn lạc.
Địa vực tuyệt hiểm, dù Bạch Dịch tới đó, không đợi hắn thấy bóng dáng Vạn Niên Hàn Băng, hắn đã chết không toàn thây trước.
Không thể tới hiểm địa tìm, cơ hội duy nhất Bạch Dịch có thể thu được Vạn Niên Hàn Băng là qua trao đổi mua bán.
Trở lại Luyện Khí Điện, Bạch Dịch trực tiếp đi gặp Trưởng lão Luyện Khí, vừa thấy Chu Thừa, hắn lập tức đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Vạn Niên Hàn Băng, Trưởng lão có loại tài liệu này không?”
Chu Thừa nghe đến Vạn Niên Hàn Băng thì sững sờ, kinh nghi nói: “Đó là tài liệu hiếm hoi để luyện chế Pháp bảo Băng hệ, ngươi muốn Vạn Niên Hàn Băng làm gì, chẳng lẽ ngươi định lấy cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ đẻ luyện chế Pháp bảo?”
“Có hay không?” Chân mày Bạch Dịch cau lại, trầm giọng hỏi.
“Không có.” Chu Thừa không hề để ý ngữ khí bất thiện của Bạch Dịch, giang tay nói: “Chỗ Tông chủ có lẽ còn hai khối, ngươi phải có tài liệu cực phẩm khác, ta giúp ngươi đổi.”
Để làm quan tài băng cho Bạch Ngọc thì hai khối Vạn Niên Hàn Băng không khác muối bỏ biển là bao, chân mày Bạch Dịch càng nhíu chặt hơn.
Tuy nói Chu Thừa rất thích chửi rủa đệ tử, nhưng đúng như Trương Lương nói, trong đám Trưởng lão Thương Vân, ánh mắt vị Trưởng lão Luyện Khí này tuyệt đối có thể gọi là cay độc. Tên đệ tử Bạch Dịch này Chu Thừa đã sớm nhìn ra bất phàm, tính cách cũng rất hợp với khẩu vị của hắn. Trước đó Bạch Dịch tiện tay vứt ra phương pháp luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi, càng khiến Chu Thừa yêu thích không buông tay. Dù lúc này Bạch Dịch chửi ầm lên, hắn cũng vui tươi hớn hở mà không giận không phiền.
Chu Thừa không chút hứng thú với việc Bạch Dịch lấy Vạn Niên Hàn Băng làm gì. Thứ hắn thấy hứng thú hơn là Bạch Dịch sẽ làm thế nào để có được thứ quý hiếm mà ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng chưa chắc tìm được một khối nhỏ.
“Trừ Tông chủ và hai vị Trưởng lão Văn Võ, gần như toàn bộ Thương Vân Tông không ai có Vạn Niên Hàn Băng, dù Trưởng lão nào có thì cũng chỉ là một khối hoặc nửa khối mà thôi. Nếu ngươi thật sự muốn Vạn Niên Hàn Băng thì lão phu có biết một nơi, Vạn Niên Hàn Băng chỗ đó tuyệt đối không ít.”
Chu Thừa mang theo một loại tâm tư trêu tức, rung đùi đắc ý nói: “Hàn Ngọc Tông dùng đạo pháp hệ Băng nổi tiếng, trên Pháp bảo phi kiếm của các Trưởng lão bên ấy gần như đều được luyện hóa từ Vạn Niên Hàn Băng. Hơn nữa theo lão phu biết, tận cùng cấm địa Hàn Thủy Đàm của Hàn Ngọc Tông có đầy một tầng Vạn Niên Hàn Băng.”
“Hàn Thủy Đàm à, đó là nơi tốt.”
Chu Thừa dường như nhớ ra hình ảnh bất nhã nào đó, cười ha ha nói: “Đệ tử Hàn Ngọc Tông có thiên phú cao đều được đưa tới tu luyện trong cấm địa Hàn Thủy Đàm. Nghe nói khổ tu trong Hàn Thủy Đàm không được có bất kỳ thứ linh tinh gì trên người, nói cách khác, những nữ đệ tử Hàn Ngọc Tông tu luyện trong Hàn Thủy Đàm kia đều không một mảnh vải. Nếu ngươi lẻn vào Hàn Thủy Đàm, không những có thể moi được Vạn Niên Hàn Băng, còn có thể mở rộng tầm mắt, ha ha, ha ha ha.”
Chu Thừa bộ dáng dê già, hèn mọn bỉ ổi mà cười ha ha không ngừng, thẳng tới khi hắn phát hiện Bạch Dịch đã nhanh chóng rời khỏi đại điện mới kinh ngạc hô to: “Đi nhanh vậy, không phải ngươi muốn nhìn lén nữ đệ tử Hàn Ngọc Tông chứ Bạch Dịch! Cẩn thận một chút, cẩn thận bị Trưởng lão người ta thiến đi á!”
Biết được tin trong Hàn Ngọc Tông có một lượng lớn Vạn Niên Hàn Băng, Bạch Dịch đã quyết định tới Hàn Ngọc Tông một lần. Nếu ở Hàn Ngọc Tông không lấy đủ Vạn Niên Hàn Băng, như vậy mạng sống của Bạch Ngọc sợ là sẽ không giữ được.
Chỉ có giữ hồn phách Bạch Ngọc đến khi Thanh Châu Lôi chấm dứt, Bạch Dịch mới có thể cứu sống muội muội.
Hàn Ngọc Tông ở phương Bắc nước Đại Phổ, thành lập trên một tòa băng sơn kỳ dị. Phía Nam tòa băng sơn này quanh năm tràn đầy ánh mặt trời, hoa cỏ khắp nơi, mà hướng Bắc thì quanh năm tuyết đọng, cực kỳ rét lạnh.
Một tòa núi cao, phân hóa thành hai cực Nam Bắc, loại kỳ quan thiên nhiên kỳ dị này có thể nói là một đại kỳ cảnh Tu Chân Giới.
Không về nơi ở, Bạch Dịch trực tiếp rời khỏi tông môn. Lấy tốc độ Thanh Vân Tước, từ Thương Vân Tông bay đến Hàn Ngọc Tông, ít nhất phải mất lộ trình năm sáu ngày.
Bạch Dịch xếp bằng trên lưng Thanh Vân Tước, Chúc Hỏa lười biếng nằm sấp sau lưng chủ nhân, nhìn như đang ngủ gật, hơn nữa lại phát ra tiếng ngáy.
“Nhổ ra.” Bạch Dịch lạnh lùng nói một câu, tiếng ngáy của Chúc Hỏa lập tức biến mất.
Nó cực kỳ không tình nguyện mà phun ra một túi đựng đồ, Chúc Hỏa nhỏ giọng lầm bầm cái gì đó, đại khái là ngữ điệu oán trách chủ nhân quá hẹp hòi các thứ.
Bạch Dịch biết rõ Chúc Hỏa hèn mọn bỉ ổi, cũng không để ý tới nó, cầm túi trữ vật của Tào Cửu Tiền lên, một luồng linh thức liền chui vào đó,
Từ trước đến nay Chúc Hỏa thói quen giấu bảo bối, Trưởng lão Đan Các bị nó nuốt, nhưng túi trữ vật của hắn nhất định nó sẽ không nuốt vào.
Thân gia của cường giả Kim Đan không phải thứ tu sĩ Trúc Cơ có thể so sánh, nhất là Trưởng lão Đan Các. Trong túi trữ vật của Tào Cửu Tiền, chỉ Linh thạch thôi đã trên hơn trăm vạn, một ít Linh đan cấp bảy cấp tám gần như nhiều vô số kể, nhưng Hối Linh Đan cấp bảy giá trị mấy vạn thì chỉ có sáu viên.
Trong túi trữ vật không phát hiện Linh đan dưới cấp năm, chắc hẳn cho dù có thì cũng bị Tào Cửu Tiền tiêu sạch. Nhưng Linh đan cấp sáu thì có một chút, nhất là một linh đan cấp sáu tên là Tụ Linh Đan, công hiệu của nó là tăng tỷ lệ Kết Đan, giá trị trên mười vạn Linh thạch, là tồn tại đỉnh cấp trong đám Linh đan cấp sáu.
Linh đan gia tăng tỷ lệ Kết Đan, đối với Tu Chân Giả Trúc Cơ hậu kỳ mà nói là thứ cực kỳ trân quý. Bạch Dịch chỉ quét mắt qua những viên Linh đan kia đã bị một kiện bào phục cổ quái trong góc thu hút.
Đó là một bộ hắc bào rộng thùng thình kèm theo túi mũ, từng dãy hoa văn vân trắng trên hắc bào rộng khoảng hai ngón tay, giống như từng chiếc xương trắng. Cạnh hắc bào còn có hai mặt nạ cổ quái, một chiếc là mặt cười, chiếc còn lại là mặt khóc, nhìn qua cực kỳ quỷ dị âm trầm.
Thấy áo đen và mặt nạ, Bạch Dịch không khỏi trầm tư, nhưng mặc cho hắn nhớ thế nào cũng không nhớ ra loại trang phục cổ quái này.
Xem ra nơi Tào Cửu Tiền đến có lẽ có liên quan tới bộ hắc bào này. Trong Thương Vân Tông tuyệt đối không có quần áo và trang sức cổ quái như này, rốt cuộc bộ hắc bào và mặt nạ cổ quái này tới từ đâu?
Thanh Vân Tước chở chủ nhân không ngừng nghi hoặc đi xa, một đường bay nhanh, cuối cùng hóa thành bóng mây giữa không trung, lướt qua đất nước Đại Phổ sừng sững mấy trăm năm ở Thanh Châu.
Khi Bạch Dịch bay trên không Đại Phổ, trên mặt đất Hoàng thành Đại Phổ đang tại phát sinh biến đổi lớn thay đổi triều đại.