Chờ khi mẹ con Tử Nguyệt đi xa, thân thể Bạch Dịch cứng đờ, ngã ngồi trên đất.
Hắn thật sự quá mệt mỏi. Liên tục rơi vào nguy hiểm khiến hắn lao lực quá độ, giờ chỉ muốn nằm xuống ngủ.
Không chỉ Bạch Dịch suy yếu không chịu nổi, con trùng trắng lăn ra từ xác loa cũng trở nên cứng ngắc. Nó run rẩy cuộn thành một cục.
Lúc này Chúc Hỏa thực sự bị dọa sợ. Nếu không phải nó nhát gan co lại một cục ở trong xác loa thì lúc xúc tu của Sát Văn xuyên qua, đã có thể trực tiếp đâm xuyên tim nó. Thứ Bạch Dịch đụng phải đều là kịch độc, nó mà bị đâm trúng thì tuyệt đối không sống được.
Run rẩy cả buổi, Chúc Hỏa mới vụng trộm ngẩng đầu, phát hiện đại chiến đã chấm dứt, lúc này mới ngượng ngùng mà bò về ống tay áo của chủ nhân.
Đáng chết nó cũng không quay lại trong xác loa, thật sự là quá nguy hiểm...
Dùng Linh thạch khôi phục hồi lâu, lúc này sắc mặt tái nhợt của Bạch Dịch trở nên khá hơn không ít, trầm ngâm một lát, hỏi: “Ngươi nhận ra Nguyệt Vương Xà?”
Diêm Sơn biết rõ Bạch Dịch đang hỏi hắn, nói thẳng: “Tử Nguyệt sống ở dãy núi Thái Hằng, vô cùng ham chơi, ỷ vào thiên phú kinh người, tu luyện ngàn năm đạt tới cảnh giới hiện giờ. Nàng đã tới Hàn Đàm vài lần. Trước đó ta còn không sợ, nhưng sau khi nàng huyễn hóa hình người thành Yêu Tu, ta thành con rùa đen rụt đầu.”
Giọng điệu Diêm Sơn có chút bất đắc dĩ. Đối mặt với Yêu Thú cấp 6, hắn vốn không thể làm gì, nhưng cũng không có thù hận với Tử Nguyệt.
Thì ra là dãy núi Thái Hằng nằm trong Xà Yêu. Bạch Dịch gật đầu, vừa đứng dậy thì nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.
Nhíu mày, Bạch Dịch thi triển Thuật Ẩn Thân. Không lâu sau đó, một đám tu sĩ quần áo rách rưới chui vào đại điện. Chúng khoảng hơn trăm người, tất cả đều là đệ tử Thất Sát Môn.
Nhìn đống bừa bộn và thi thể đầy đất bên trong đại điện, tất cả đệ tử Thất Sát đều sợ tới mức hồn vía lên mây. Nhất là thi thể khổng lồ của Sát Văn, giống như chớp mắt là có thể sống lại.
Chờ cả buổi không phát hiện nguy hiểm gì, một đệ tử Thất Sát trên mặt có sẹo run rẩy nói: “Này, ở đây đều là người chết, chắc không có gì nguy hiểm chứ?”
Hơn trăm tên đệ tử Thất Sát phần lớn đều là cảnh giới Luyện Khí, chỉ có ba người đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ. Trong ba người, có một đệ tử thiếu hai cái răng cửa ỷ vào gan lớn gào lên hai tiếng, xác nhận không có trùng yêu thì cười phá lên.
“Sớm nói đi theo Vương Phúc ta có thể thoát khỏi lòng đất. Thế nào? Các ngươi tin chưa?” Tên đệ tử gãy răng chỉ một lối ra trong đại điện, nói: “Có thấy không, rời khỏi đây chúng ta sẽ an toàn. Khi trở về Thất Sát Môn, tất cả các ngươi đều phải nghe lệnh ta.”
“Đó là đương nhiên. Không có Vương sư huynh, những người chúng ta đã sớm trở thành thi thể. Nếu không phải Vương sư huynh tinh mắt nhìn được tác dụng của Truyền Tống Trận ở chỗ thi lâm thì không ai trong chúng ta thoát được.”
“Trở lại tông môn, chúng ta chính là thủ hạ của Vương sư huynh, mặc huynh sai bảo!”
Tên đệ tử mất răng vì vô tình phát hiện công dụng của Truyền Tống Trận nên giờ mới được các đồng môn nhất trí tín nhiệm, nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của hơn trăm người.
“Bên trong đại điện có nhiều Pháp khí như vậy, Vương sư huynh, không bằng chúng ta thu tất cả lại đi?” Một đệ tử Thất Sát nhìn Pháp khí phi kiếm rơi đầy đất, tham lam nuốt nước miếng nói.
“Có lợi không lấy, ông trời cũng không làm được. Ha ha, đến lượt huynh đệ chúng ta có một số tiền của phi nghĩa.” Vươnng Phúc vung tay lên, quát: “Có bao nhiêu thu bấy nhiêu!”
Thấy Vương Phúc lên tiếng, những đệ tử Thất Sát còn lại tản ra. Cả một đám khí thế bừng bừng thu nhặt phi kiến còn sót trong đại điện. Có khi còn phát hiện trên người thi thể có túi trữ vật, chúng liền đá văng thi thể đi, cầm thấy túi trữ vật cười ngây ngô, ngay cả nguy hiểm của thế giới dưới lòng đất cũng ném sau đầu.
Một đám đệ tử Thất Sát nháy mắt biến thành một đám thổ phỉ.
Trong góc đại điện, Lữ Tịch Thần vẫn luôn hôn mê chậm rãi tỉnh lại. Trước mặt nàng là một mảng tối tăm mờ mịt nhìn không rõ, bên tai lại đầy những âm thanh ầm ĩ.
Lữ Tịch Thần hiện ra thần sắc đau đớn. Cả người nàng đều đau nhức, nhất là miệng vết thương trên đùi phải, nóng rát đau đớn khó nhịn. Ngay cả sức miễn cưỡng chống dậy cũng không có, giống như một con cá đang chờ chết.
“Ồ! Có người còn sống!”
“Còn là một nữ tu. Hình như là người Hàn Ngọc Tông.”
“Đây không phải Thanh Châu Minh Ngọc sao? Người lên đài cuối cùng ở Thương Vân Tông chính là nàng.”
Vài tên đệ tử Thất Sát phát hiện Lữ Tịch Thần trong góc, sau đó càng thêm nhiều đệ tử Thất Sát xúm lại, bàn tán xôn xao.
Vương Phúc đi đến, nhìn đến Lữ Tịch Thần trọng thương thì trong mắt lập tức bay lên một ngọn lửa đen tối. Hắn ngồi xuống vỗ bả vai Lữ Tịch Thần. Lúc đưa tay cố ý sượt qua ngực đối phương.
Cảm nhận sự dịu dàng mềm nhẹ truyền đến từ tay, trong mắt Vương Phúc bắt đầu trở nên đỏ bừng.
“Thanh Châu Minh Ngọc có danh không nhỏ. Hôm nay nàng trọng thương gần chết, chúng ta cũng bất lực. Không bằng Vương sư huynh tiễn nàng đoạn đường cuối cùng, dù sao ở đây cũng không dễ chịu.” Một tên đệ tử Thất Sát mặt mũi lấm lét mở miệng nói. Nói xong còn chớp chớp lông mi, nhìn cực kì hèn mọn bỉ ổi.
“Cảm giác đau khổ cũng không dễ chịu, ta đây liền phát lòng tốt vậy.”
Vương Phúc nhe răng cười, sờ mắt cá chân mảnh khảnh của Lữ Tịch Thần, nói: “Mỹ nhân thế này chết thật phí, ta thấy nàng là âm khí quá thịnh khiến dương khí không đủ. Chờ ta giúp nàng khơi thông dương khí, nói không chừng nàng có thể sống lại.”
Vương Phúc nói. Mặt khác, các đệ tử Thất Sát cuối cùng đã hiểu rõ. Cả một đám hèn mọn bỉ ối mà hô to kêu nhỏ. Nếu là bình thường, một Thanh Châu Minh Ngọc đủ để bọn chúng sợ vãi ra quần, nhưng trước mặt là một Lữ Tịch Thần ngay cả nhúc nhích cũng không xong, chỉ có thể mặc người chém giết.
“Tiểu đệ dương khí cũng rất đủ. Sau khi Vương sư huynh khơi thông xong, nếu nàng còn cần thêm thì ta cũng tới phát lòng tốt, ha ha.”
“Vương sư huynh ăn thịt, chừa lại cho chúng ta chút canh là được. Dù Thanh Châu Minh Ngọc đã chết thì vẫn còn chút hơi ấm nha.”
Đại điện lờ mờ nhất thời trở thành nơi yêu ma cuồng loạn nhảy múa. Những đệ tử Thất Sát kia hiện ra ác ý, so với Yêu thú dưới lòng đất còn dữ tợn hơn một chút.
Lữ Tịch Thần tỉnh lại. Tuy trước mắt còn vô cùng mơ hồ nhưng có thể nghe rõ ràng. Cảm giác khủng bố cực lớn trong khoảnh khắc vây lấy nàng. Thà nàng bị Yêu thú giết chết cũng không muốn sự thanh bạch của mình bị hủy trong những tên cặn bã này.
Dốc sức liều mạng tụ tập sức lực toàn bộ cơ thể, Lữ Tịch Thần chỉ muốn giết sạch lũ khốn nạn xung quanh. Kết quả là ngón tay vô lực động vài cái, lực lượng vất cả tụ lại mà ngay cả giơ cánh tay lên cũng làm không xong.
Trong nháy mắt bị cảm giác tuyệt vọng lần nữa đánh úp lại, Lữ Tịch Thần có thể rõ ràng cảm giác được, có một bàn tay nhớp nháp đã leo lên vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Phốc!
“Vương sư huynh! Ngươi làm sao vậy Vương sư huynh?”
“Trùng yêu đi ra? Trùng yêu đi ra á!”
“Chạy mau! Nếu ngươi không đi sẽ mất mạng!”
Bên tai Lữ Tịch Thần tràn đầy tiếng kêu khóc và gào thét. Còn có đừng đợt phi kiếm trầm đục đâm vào thân người, rồi tiếng sấm sét nặng nề vờn quanh ở phía xa.
Rất nhanh, tiếng ồn ào huyên náo xung quanh trở nên càng ngày càng nhỏ. Trong khung cảnh lờ mờ, thiếu nữ cuối cùng đã nở nụ cười, cười đến cực kỳ thoải mái.
Có thể chết ở móng vuốt Trùng yêu, so với rơi vào tay lũ cặn bã kia còn tốt hơn gấp nhìn lần. Nét tươi cười hiện chính giữa gương mặt Lữ Tịch Thần, tràn đầy cảm giác giải thoát.
“Ngươi, ngươi không thể giết ta! Chúng ta đều là đệ tử tam tông!”
“Ngươi là đệ tử Thương Vân! Ngươi dám giết ta, Thất Sát Môn quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Tha... tha mạng!”
Âm thanh lần nữa xuất hiện, tất cả đều là hoảng sợ và cầu khẩn. Lữ Tịch Thần cảm thấy có chút khó hiểu, chẳng lẽ thứ đánh bay lũ cặn bã kia không phải trùng yêu mà là người Thương Vân Tông?
Cố gắng nâng mí mắt lên, trong tầm mắt mơ hồ của Lữ Tịch Thần là một bóng dáng hơi gầy đứng phía xa. Dưới chân hắn, một con trùng trắng núc ních cũng vênh váo tự đắc nâng cao thân trên giống như người.
Thấy bóng lưng quen thuộc, bỗng nhiên Lữ Tịch Thần muốn khóc. Ngay sau đó, nàng nghe được một câu nói lạnh lùng mà đời mình mình không thể quên được.
“Chúc Hỏa, nuốt bọn hắn.”