Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 686: Chương 686: Ác đấu ác




Nghe Chu thị nói nàng quá tàn ác, Liên Mạn Nhi miễn cưỡng cười lạnh. Muốn nói ác nhân, ở trong phòng này, dù thế nào bọn ta cũng chưa được xếp hạng đâu, Chu thị ngươi mới tuyệt đối đứng đầu bảng a.

Liên Mạn Nhi đã từng sâu sắc tự hỏi qua: Vì sao Chu thị luôn gây khó dễ Liên Thủ Tín và Trương thị? Tựa như tình tiết vụ án trong vòng điều tra, dưới tình huống không biết hung thủ gây án là ai, việc đầu tiên phải làm, đó là tìm hiểu rõ ràng người bị hại. Từ đặc điểm người bị hại, phương thức bị hại, mới có thể tiến hành hình dung hung thủ.

Coi mối quan hệ giữa phu thê Liên Thủ Tín, Trương thị và Chu thị là một án lệ để tiến hành phân tích, bởi đây là vấn đề có hình thức mang bản sắc địa phương nên cũng không có chính xác tên gọi khoa học để khái quát. Liên Mạn Nhi tự định nghĩa nó thành hội chứng bạo lực gia đình. Người gia hại là Chu thị, người bị hại là Liên Thủ Tín và Trương thị.

Trước tiên xem xét đặc điểm tính cách Liên Thủ Tín và Trương thị. Đặc điểm tính cách hai người này rất rõ ràng, đó chính là đều nhẹ dạ, thiện lương, trọng tình cảm, đồng thời bị cảm hóa sâu sắc ảnh hưởng của tư tưởng nho gia quê cha đất tổ, đặc biệt là tư tưởng kính lão, trọng mặt mũi. Hai người này có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp, nhất là bị khắc sâu tâm lý cần được người khác tán thành.

Mà thủ đoạn gây khó dễ hai người này của Chu thị đều nhằm vào những đặc điểm đó, từng chiêu từng chiêu đều túm chặt bảy tấc.Liên Thủ Tín và Trương thị không phải hiếu thuận, trọng mặt mũi sao? Chu thị liền xiêu vẹo chỉ trích bọn họ bất hiếu, đánh vào mặt mũi họ. Hai người này lại quá nhẹ dạ, thiện lương, trọng tình cảm. Một khi Chu thị áp dụng biện pháp tự mình hại mình, hai người lại không đành lòng nhìn. Mà không đành lòng thì Chu thị có thể dễ dàng chiến thắng rồi.

Bây giờ Chu thị đã trình diễn hết các kiểu kỹ năng của bà. Liên Mạn Nhi có thể bất vi sở động nhưng Trương thị vẫn bị ảnh hưởng. Chu thị mắt thấy đã thua trận này liền vu cáo Liên Mạn Nhi là ác nhân. Hẳn Chu thị chưa hề ý thức được bà mới kỳ thực là người ác nhất đi.

Không nói riêng gì hai người họ, Liên Mạn Nhi có thể khẳng định, chính bản thân nàng, Trương thị hoặc giả là Liên Chi Nhi cũng vậy, nếu như trước mặt có thai phụ ngã xuống, mặc kệ các nàng và thai phụ đó có quen biết không, hay là có cừu oán gì đó, các nàng cũng sẽ không lãnh huyết bỏ mặc. Nhưng Chu thị lại có thể, lúc đó Trương thị đang quằn quại đau đớn, lại đang mang trong bụng cháu trai ruột của bà. Sao Chu thị có thể tàn nhẫn đến như vậy?

Sau đó, trong lúc Trương thị đang thương tâm vì sẩy thai, Chu thị lại có thể lẽ thẳng khí hùng chứng tỏ rằng đây cũng không tính là chuyện gì to tác. Chu thị còn bày ra ví dụ của chính bà, nói bà cũng từng mất đi một đứa bé chỉ vừa được mấy tuổi mà cũng có sao đâu.

Liên Mạn Nhi biết lòng nàng không cứng rắn bằng Chu thị, cũng không máu lạnh bằng Chu thị.

Chu thị lúc nào cũng khí thế hung hăng mắng con cháu lòng lang dạ sói, ác nhân. Nhưng trên thực tế, bà chỉ giỏi đối phó người nhẹ dạ, hiền lành. Thật sự chống lại thủ đoạn của người ác độc, bà căn bản một điểm biện pháp cũng không có. Bà cũng không dám mắng người như vậy, bởi vì bà sợ sẽ chọc giận người ta, người ta hạ thủ ác độc với bà.

Có thể nhìn bề ngoài Chu thị già nua, mềm yếu, còn một nhà các nàng lại đang còn trẻ, cường tráng. Nhưng thực chất người một nhà các nàng mới là cô bé quàng khăn đỏ, đối diện với nữ nhân già nua như bà, bà mới chính là bà ngoại lang sói.

Bất kì người thiện lương nào giao hảo với người máu lạnh, lòng dạ sắt đá, chỉ biết lấn thiện sợ ác như thế vừa đáng buồn, vừa buồn cười cho họ. Đối mặt với Chu thị, Liên Mạn Nhi phải đội mặt nạ, lộ ra bộ mặt ác nhân giả dối. Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể ngăn chặn Chu thị, bảo vệ chính mình và người nhà.

Bà ngoại sói kêu gọi thảm thương, nói bên ngoài cuồng phong bão tuyết, bà chịu không nổi sẽ chết, mục đích là muốn cho cô bé quàng khăn đỏ mở cửa, để bà có thể vào nhà ăn tươi nuốt sống cô bé quàng khăn đỏ.

Bà ngoại sói trách cứ cô bé quàng khăn đỏ là ác nhân, trên thế gian này còn chuyện nào buồn cười hơn không?

Nhìn Chu thị xụi lơ trượt xuống, Liên Mạn Nhi nghĩ cũng đã đến giờ khắc quan trọng rồi, nàng liền nháy mắt với Trương thị.

“Lão thái thái, hôm nay con dâu hỏi ngài mấy câu, ngài tự vỗ lương tâm chính mình mà trả lời con dâu.” Trương thị ngồi thẳng người trên kháng nhìn Chu thị hỏi: “Con vào cửa mấy chục năm sanh con dưỡng cái, người nói con không chịu khó làm việc hay đối xử với người có chỗ nào không cung kính sao?”

Chu thị ngồi dưới đất, rũ mí mắt xuống, quan trọng hơn là môi cũng không đáp lời.

“Con dâu tự nhủ đã đối với người móc tim móc phổi, nhưng chính người lại chướng mắt con dâu. Cũng không phải người đối đứa con dâu nào cũng không tốt. Người đối với Cổ thị không phải rất tốt sao! Về sau con nghĩ lại cũng hiểu rất rõ, là vì cha Chi Nhi thành thật, không có tiền đồ, bà liền khinh thường người một nhà chúng con, đúng không?”

Chu thị như trước không nói lời nào.

” Người đặc biệt không muốn thấy mặt con dâu là bởi vì con dâu có hai chuyện đắc tội người. Chuyện thứ nhất, con dâu không nên thực tâm thực ý cho Tú Nhi bú sữa như vậy, có phải không?” Trương thị lại hỏi.

Chu thị mím môi, còn chưa muốn nói, bất quá hai tròng mắt đục ngầu đã giật giật.

“Xem xem lão thái thái thế nào vậy, sao lại không lên tiếng a?” Liên Mạn Nhi liền nói: “Nếu như chưa khỏi bệnh thì nhanh nhanh trở về đi, nhìn canh giờ này, cũng đã tới giờ uống thuốc rồi a.”

“Nương!” Liên Lan Nhi vội vàng đẩy Chu thị một cái.

Thân thể Chu thị run lên, bà đẩy Liên Lan Nhi ra rồi mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

“Mày không yên lòng, muốn khoe khoang mày hiền lành sao! Chính mày trêu chọc Tú Nhi để nó không tiếp nhận ta, dạy nó kêu mày là mẹ, còn không phải mày đâm thủng tim ta sao?” Chu thị chỉ trích.

Trên thế giới này sao lại có người nhỏ nhen, ngoan đố (tàn nhẫn, đồ kị), tráo ơn thành thù như vậy? Người như vậy còn đáng cho ai tôn kính?

” Bà mới đúng là chó cắn Lã Động Tân mà, thương thay cho một mảnh hảo tâm của ta a….” Trương thị lắc đầu thở dài, lại hỏi Chu thị: “Đây là một chuyện, còn một chuyện nữa, có phải do ta thấy Tam bá mẫu đáng thương, nên đôi khi giúp một tay, chuyện này cũng đắc tội bà, phải không?”

“Mày chính là không yên lòng.” Chu thị lẽ thẳng khí hùng nói: “Nó đáng thương sao?! Chỉ bằng dạng như nó, nếu là người khác, đã sớm nên đuổi khỏi cửa. Ta đối với nó thế nào? Không phải vẫn cho nó ăn, cho nó uống sao? Mày nói nó đáng thương, không phải mày nói ta quá hà khắc nó sao? Mày giúp nó, tranh luận với ta, còn không phải khoe khoang mày thiện lương, mày tâm tính tốt, để người ta đều nói ta xấu, ta không đúng.”

Trương thị bị làm cho tức đến cười ra tiếng, trong mắt sớm đã xuất hiện nước mắt lưng tròng.

“Lão thái thái, ta lại hỏi bà, ta đang mang bầu, khuê nữ bà đẩy ta té ngã. Ta cầu bà mời lang trung, bà lại không mời, bà…bà hại chết hài tử của ta, thiếu chút nữa đã hại chết luôn ta, bà cũng không làm sai sao? Bà tự vỗ lương tâm nói thật một câu đi, bà có cảm thấy hổ thẹn không? Bà không làm…chuyện có lỗi với ta sao?” Tính tình Trương thị nhu hòa nhưng lúc này cũng bị kích thích cho phát hỏa.

Chu thị lại cúi đầu, mím môi không nói lời nào.

“Lão thái thái, bà uy phong bá đạo lắm mà. Bà thế nào dám làm lại không dám chịu. Bà nhìn ta này, sao không trả lời ta? Bà không dám nhận sao?” Trương thị kích động đứng lên.

Lần này Liên Mạn Nhi không ngăn cản Trương thị.

“Ta… ta có gì không dám?” Chu thị như không chịu nổi người ta kích thích, lập tức ngẩng đầu lên nói.

“Bà cố ý không tìm lang trung. Bà mắt thấy ta chảy máu liền muốn để ta chết đi. Bà sợ ta sống sẽ nói ra khuê nữ bà đẩy ta đúng không? Bà hận ta, hận ta không thể chết đi, sợ ta sinh hài tử trong nhà lại thêm một miệng ăn đúng không?” Trương thị bước từng bước đến gần Chu thị ép hỏi.

Chu thị dẩu môi, cắn răng không nói lời nào.

Trương thị lại tiến tới hai bước, cúi người bắt được bả vai Chu thị, để Chu thị đối diện với nàng. Trương thị qua một đêm không được ngon giấc, vừa rồi còn khóc một lát, sau đó lại bị Chu thị chọc tức thiếu chút nữa thổ huyết. Lúc này mắt Trương thị đỏ bừng, cơ thịt trên mặt bởi vì tức giận và đau xót mà vặn vẹo méo mó.

“Không xong, mẹ lại bị Tiểu Bát nhập thân!” Liên Mạn Nhi nhảy xuống kháng, kinh hoảng kêu lên: “Tiểu Bát vẫn không đi đầu thai, nó muốn tìm lão thái thái báo thù a.”

Chu thị vốn có chút sợ hãi, nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, nhìn bộ dáng Trương thị quả thực so với bình thường tưởng như hai người khác nhau. Bà trong lòng có quỷ bởi vậy liền tin, run sợ đến hai mắt trắng dã, hai chân nhũn ra, liều mạng vùng vẫy né tránh lết về phía sau.

“Đừng bắt ta….đừng bắt ta…là Tú Nhi đẩy đó, không phải ta a….” Chu thị một bên tránh né, một bên run run rẩy rẩy gào thét.

Sống chết trước mắt mới là trọng yếu, mặc dù hiểu rõ đó là con gái cưng, cũng phải mang ra làm lá chắn a! Liên Mạn Nhi ở bên không khỏi âm thầm cảm thán. Tính tình tàn nhẫn và ích kỷ này của Chu thị, Liên Thủ Tín và Trương thị sao có thể là đối thủ.

“Đúng vậy! Là do bà không chịu mời lang trung, trên tay bà dính máu, dính mạng người, bà không chạy thoát được đâu.” Liên Mạn Nhi tiến tới ngấm ngầm nói.

“Tiểu Bát, đệ báo thù cho mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tỷ đã sai người đi lấy dao tới rồi.” Liên Mạn Nhi tựa như cố ý nói với Trương thị.

“Dao tới, dao tới rồi đây.” Nha đầu Tiểu Khánh cầm trong tay một vật lấp lánh hàn quang chạy tới.

“A…..” Chu thị hét thảm một tiếng, hai tay khua loạn lung tung trước mặt: “Đừng giết ta… đừng giết ta, ta có lỗi với ngươi, ta thắp hương cho ngươi, ta đốt tiền cho ngươi a….. ”

Một hai năm sau Chu thị quả thực trở nên thành kính hơn so với trước đây, vừa thắp hương vừa bái phật. Bởi vậy Liên Mạn Nhi biết trong lòng Chu thị quả thực sợ hãi.

“Bà giả bộ giả mù sa mưa sao, quản yêu ma cần dùng gì! Mẹ ta hỏi, bà thế nào lại không đáp? Muốn Tiểu Bát tha bà còn phải xem bà đối với mẹ ta thế nào đã?” Liên Mạn Nhi rèn sắt khi còn nóng nói.

Hai ngày này Chu thị luân phiên bị đả kích, thần kinh có mạnh mẽ hơn nữa cũng phải đến cực hạn. Nay bởi vì trong lòng hổ thẹn, có quỷ, bị Liên Mạn Nhi hù dọa như thế rốt cục cũng hoàn toàn sụp đổ.

Chu thị quỳ rạp trên mặt đất, hai tay chắp trước ngực, hướng Trương thị bái lạy.

“Đúng vậy, ta sai, ta thiếu nợ ngươi, ta có lòng không tốt a, ta gặp báo ứng, ta thay Tú Nhi chịu báo ứng.” Chu thị mềm oặt nằm úp sấp cầu khẩn nói.

“Liên Tú Nhi là Liên Tú Nhi, bà là bà. Do chính nàng làm, không có quan hệ gì với chúng ta. Các ngươi nợ mẹ ta, nợ Tiểu Bát nên phải trả!” Liên Mạn Nhi lạnh lùng nói.

“Ta còn… ta còn…” Chu thị run rẩy nói.

“Tiểu thư, người có ngửi thấy không, hình như có mùi gì đó?” Tiểu Khánh đứng bên người Liên Mạn Nhi hỏi.

“Đúng vậy! Thật có mùi a.” Liên Mạn Nhi liền nói, rồi kéo Trương thị tránh ra một chút.

“Ai u… là lão thái thái tè ra quần rồi.” Vợ Hàn Trung ở bên cạnh nói.

Tiếng vợ Hàn Trung vừa dứt, bốn phía bắt đầu vang lên tiếng cười nhạo.

Chu thị theo bản năng sờ đũng quần chính mình. Lão thái thái nhà nông mặc chính là kiểu quần cũ có đũng quần rộng thùng thình.

“Không, không có nước tiểu a.” Đưa tay chạm vào thấy khô ráo, Chu thị không nhịn được nói.

Câu này càng làm tiếng cười tứ phía vang lên.

Chu thị mê man ngẩng đầu, liền nhìn thấy từng khuôn mặt xa lạ tươi cười xung quanh, mà trước mặt, Trương thị và Liên Mạn Nhi cũng lộ ý cười. Lúc này Chu thị mới ý thức được bị đùa bỡn, hai mắt mờ mịt, hướng phía sau ngã xuống.

Đây không phải không xuống đài được nên lại giả bộ hôn mê sao.

“Lão thái thái có bệnh, đại tẩu, tẩu nhanh đỡ lão thái thái trở về đi.” Liên Mạn Nhi vội vàng nói.

“Mạn Nhi, cô còn có chuyện….” Liên Lan Nhi lại không chịu đi, nàng đỡ lấy Chu thị, nhìn Liên Mạn Nhi mở miệng nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.