Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 608: Chương 608: Cẩn thận thăm dò




Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi lúc đấy một người mới 16 tuổi, một người còn nhỏ hơn mới 10 tuổi. Hai cô nương nhỏ tuổi như vậy lại quanh năm dưỡng nuôi ở khuê phòng, ai có thể nghĩ tới các nàng có gan giết người? Hơn nữa lại còn giết hại chính đường muội ruột thịt của mình.

Nếu đổi lại là người khác cũng sẽ làm như Vương Ấu Hằng vậy.

“Hiện tại nghĩ lại thấy mà kinh sợ… Mạn Nhi, thực sự xin lỗi muội.” Vương Ấu Hằng nói, giọng nói tràn đầy áy náy.

Liên Mạn Nhi lắc đầu nói: “Ấu Hằng ca, huynh không có gì phải xin lỗi muội hết.”

Tuy Vương Ấu Hằng không cứu được Liên Mạn Nhi nguyên bản nhưng từ sau khi nàng bị thương có thể phục hồi tốt như vậy cũng là nhờ có Vương Ấu Hằng. Hơn nữa thời điểm nhà các nàng mới ra ở riêng, bắt đầu làm giàu, Vương Ấu Hằng đã ủng hộ và trợ giúp họ rất nhiều.

Hơn nữa…

“Ấu Hằng ca, kể cả khi đó huynh có trông thấy cái gì, nói với nhà chúng ta thì có thể làm gì được gì.” Liên Mạn Nhi thở dài, ánh mắt có chút tối nhạt.

Vương Ấu Hằng im lặng. Liên Thủ Tín, Trương thị cũng nói không nên lời.

Đúng vậy a. Cho dù lúc đó Vương Ấu Hằng nhìn thấy Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi đẩy Liên Mạn Nhi, hơn nữa liền nói cho người Liên gia biết, vậy có thể làm được gì? Kết quả hẳn cũng giống như lúc một nhà Liên Mạn Nhi lên thị trấn ngẫu nhiên nghe được tin tức, đã biết được chân tướng cái gọi là “con dâu nuôi từ bé”. Chẳng phải rồi vẫn không có gì khác sao? Liên lão gia tử chắc hẳn sẽ răn dạy Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi nhưng cuối cùng cũng sẽ muốn đem tin tức dấu kín, không thể làm hỏng chuyện xuất giá của Liên Hoa Nhi. Nói cách khác không thể làm hỏng tiền đồ của Liên Thủ Nhân.

Muốn cho Liên Mạn Nhi một cái công đạo vào lúc đó là chuyện không thể.

Liên Mạn Nhi nói: “Ấu Hằng ca, huynh nghe xong tin tức liền chạy từ thị trấn về đây. Muội và cả nhà muội đều rất cảm kích.”

“Cái này có đáng gì. Nói cảm kích là khách khí với huynh rồi.” Vương Ấu Hằng đáp, “Cũng may, Mạn Nhi muội phúc lớn mạng lớn, hôm nay đã vui vẻ sống.”

Liên Mạn Nhi cười nhẹ.

“Chẳng những chúng ta vui vẻ sống, mà đại ca còn đỗ tú tài, nhà chúng ta còn được cổng chào ngự ban, còn ngày ngày giàu có đi lên.”

Chính nhờ vậy, bây giờ Liên Mạn Nhi đã có thể cho Liên Mạn Nhi cũ một cái công đạo, mặc dù là một công đạo đến chậm.

Mọi người đối với việc Vương Ấu Hằng vội vã chạy tới đều cảm kích, bây giờ lại thấy tâm trạng Liên Mạn Nhi đã tốt hơn nhiều cũng đều vui vẻ lên.

Phòng bếp báo lại là đồ ăn đã chuẩn bị xong. Trương thị liền phần phó dọn cơm, mọi người tập trung về tiền sảnh ăn cơm.

Bởi vì có Vương Ấu Hằng đến, bữa cơm này lại nấu thêm một món, dùng nấm để hầm ra súp rồi thả cá viên vào bên trong nấu, lại dùng cái khay để bát đậu hủ xào huyết vịt, đậu hủ bì, ngó sen miếng, khoai tây miếng, và các loại miếng khác…, về phần những món đồ ăn hầm cách thủy khác và rau xào thì có sườn xào chua ngọt, cá quế hấp, thịt viên hầm củ cải trắng, hẹ xào, hẹ qua xào, ngoài ra còn có các loại như rau mầm cải mầm trộn, dầu vừng trộn với lá và cọng dưa muối, bày đầy một bàn nhiều vô số món.

Cả nhà Liên Mạn Nhi buổi sáng đều chưa ăn cơm, Vương Ấu Hằng cũng một mạch vội vã chạy từ thị trấn về đây, mọi người đều đói bụng, ăn cơm cũng ngon miệng hơn. Một bàn ăn hài hòa, vui vẻ.

Trong nhà vừa ăn xong cơm, đang muốn uống trà nói chuyện thì bên ngoài có người tới báo. Một tin báo là đã có người của huyện nha đến. Một tin khác báo lại là bên nhà cũ lại cho người sang gọi Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang đi qua.

Người báo tin của huyện nha đến là một đứa sai vặt chạy vào còn báo tin bên nhà cũ là do Tiểu Hỉ vụng trộm nói cho Liên Mạn Nhi biết, nói đã tới hai lần đều bị Hàn Trung kiếm cớ đuổi đi rồi.

Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, trong lòng thầm khen Hàn Trung biết làm việc.

Người bên huyện nha tới được dẫn đến tiền sảnh có Liên Thủ Tín và Ngũ lang, Vương Ấu Hằng, tiểu Thất chiêu đãi. Mấy mẹ con Trương thị, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi thì đi về hậu viện.

Liên Mạn Nhi vừa thay một thân xiêm y xong, tiểu Thất liền từ tiền viện về kể người huyện nha đã đi vào thôn, có Ngũ lang và Vương Ấu Hằng đi cùng, Liên Thủ Tín thì định đi nhà cũ.

Nhị Lang đến mấy lần đều bị đuổi về. Cuối cùng Liên lão gia tử sốt ruột không nhịn được truyền đến một câu nếu lần này Liên Thủ Tín còn không tới, Liên lão gia tử dù có phải để người ta cõng đi cũng phải đi sang đây tìm Liên Thủ Tín.

Liên lão gia tử đây là sốt ruột lắm rồi.

Liên Mạn Nhi nói: “Chúng ta cũng đi qua, nghe một chút xem ông nội muốn nói gì?”

Để lại Liên Chi Nhi ở nhà, Liên Thủ Tín an bài một chiếc xe mang theo Trương thị, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đi về nhà cũ.

Đi vào chính phòng đã thấy Liên lão gia tử và Chu thị đều đang ngồi trên giường gạch. Trên chân Liên lão gia tử đã đi vào đôi giày đi ra ngoài. Còn lại mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa thì đứng xung quanh.

Lại nói tiếp, Liên lão gia tử đã có thể đi lại từ mấy ngày hôm nay rồi nhưng vẫn một mực ở trong nhà. Hôm nay chuyện lớn xảy ra như vậy, ông cũng chỉ ở trong nhà nghe tin tức. Liên lão gia tử là một người yêu thể diện, ông sợ đi ra ngoài sẽ bị người ta chú ý, chỉ trỏ bàn tán, mất mặt.

Vừa vào phòng, Liên Thủ Tín cùng mấy mẹ con Trương thị chào hỏi Liên lão gia tử, Chu thị xong liền nói chuyện với Liên lão gia tử: “Cha, người có thể nói thể nói chuyện được rồi. Chuyện này thật tốt quá.”

“Haiz. Ai…” Liên lão gia tử thở dài hai tiếng, “Con nếu còn không sang, ta liền đi tìm con rồi. Haiz. Liên quan đến mạng người là chuyện lớn, một kích như vậy, ta liền… Ban đầu còn chút khó khăn, dần dần cũng sẽ tốt lên thôi.”

Liên Mạn Nhi nhớ tới hôm qua tiểu Thất đút bánh ngọt cho Liên lão gia tử ăn thế nào, Ngũ lang lo lắng muốn lên thị trấn mời đại phu cho Liên lão gia tử thế nào, Liên lão gia tử chỉ dùng âm thanh a a đáp lại, trong lòng không khỏi khó chịu, muốn nói Liên lão gia tử đôi câu nhưng nhìn Liên Thủ Tín liều mạng nháy mắt, Liên Mạn Nhi đành nhịn xuống không nói gì cả.

“Nói được là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Liên Thủ Tín tránh đi ánh mắt Liên lão gia tử, tự mình ngồi xuống ghế.

Còn Trương thị, Liên Mạn Nhi, tiểu Thất ngồi xuống giường, ở góc cách xa Chu thị, Liên lão gia tử một chút.

Liên lão gia tử vào thẳng vấn đề: “Lão tứ à, nha môn cho người đến rồi sao?”

Liên Thủ Tín đáp: “Dạ phải, đã đến rồi.”

“Chuyện này, người chết như đèn tắt. Con dâu cả, Anh Tử, đều là việc xấu trong nhà. Ai… Bây giờ nói cũng đã muộn, dân không làm lớn thì quan không truy xét, nếu không báo quan, thì tốt rồi.”

Xảy ra chuyện chết người lớn như vậy mà Liên lão gia tử còn muốn xử lý nội bộ gia đình.

Liên Thủ Tín nói: “Cha, chuyện này nha môn đã cho người tới rồi… Đây không phải chuyện nhỏ…”

Liên Thủ Tín vốn cũng không phải là người khéo nói chuyện, hôm nay biết đến chuyện của Liên Mạn Nhi, tâm trạng không tốt lại càng lười nói chuyện.

Liên Mạn Nhi nói: “Ông nội, án mạng xảy ra bên cạnh giếng, người trong thôn còn biết trước hơn chúng ta. Chúng ta không báo quan không được. Chuyện này không giống với chuyện xảy ra trong sân nhà mình. Nói gì thì nói, cái này luận đến hình luật, chuyện liên quan đến nhân mạng, làm không khéo còn liên lụy sâu rộng. Huynh cháu thật vất vả mới thi được cái tú tài.”

Liên lão gia tử nghe xong thì đỏ mặt lên.

“Chuyện này… Đây là ông lớn tuổi, lại qua mấy trận bệnh, cảm thấy chính mình cũng không bằng trước rồi, nên suy nghĩ không chu toàn.” Tay Liên lão gia tử cầm chén trà vô thức vuốt ve, “Tuy ông không nói ra nhưng chắc trong lòng các con đều rõ, bất kể chuyện gì cũng không thể để gây hại tới tiền đồ của Ngũ lang. Ngũ lang là người cực kỳ có tiền đồ của liên gia chúng ta… Ta là một lão đầu tử, trong lòng mong muốn nghĩ ngợi, cũng chỉ muốn mọi người trong nhà đều bình an, hòa hòa thuận thuận. Việc này nếu ầm ĩ đến nha môn, thì mất mặt vẫn là cả nhà Liên gia chúng ta.”

Dừng một chút, Liên lão gia tử nói: “Các con đã báo quan rồi. Làm như vậy là đúng. Làm đúng lắm.”

Liên lão gia tử nhìn sắc mặt Liên Thủ Tín nói: “Lão Tứ à. Hôm nay các con đã có cổng chào ngự ban, Ngũ lang thì có công danh tiền đồ, trong huyện cũng có nhân tình. Vậy có thể đem thi thể con dâu cả ở huyện nha về hay không? Còn Anh Tử nữa, dù sao vẫn là … Có thể miễn được tội không?”

“Cha, đây là án mạng đó. Có gì cũng phải theo quy củ nha môn, theo luật pháp. Anh Tử cũng đã thừa nhận là nàng ta đẩy Cổ thị mới khiến Cổ thị ngã chết. Vậy mà ý cha còn muốn bảo vệ Anh Tử không có việc gì?” Liên Thủ Tín hỏi Liên lão gia tử.

“Haiz. Ai…” Liền lão gia tử lại không ngớt thở dài, “Đi huyện nha, thì cái này, chuyện này rất đáng hổ thẹn a…”

Nhìn hai hàng lông mày Liên lão gia tử nhíu chặt, Liên Mạn Nhi liền biết rõ, Liên lão gia tử vẫn đang rầu rĩ. Chuyện này xảy ra vào nhà nào thì cũng không thể vui vẻ được.

Liên lão gia tử không nói tiếp, Liên Thủ Tín cũng không biết Liên lão gia tử muốn thế nào đành không nói gì. Trương thị, Liên Mạn Nhi, tiểu Thất lại càng không có gì để nói.

“Lão tứ à!” Sau nửa ngày, Liên lão gia tử thấy mọi người đều không nói gì lại nói tiếp: “Vừa rồi những chuyện cha nói… Thôi, đều theo ý của các con mà xử lý. Cha không nói gì nữa là được… Nhưng có thể cho một cái nhân tình hay không, những chuyện liên quan… Chuyện Anh Tử và Cổ thị là chuyện của Anh Tử và Cổ thị, còn chuyện khác có thể không nói tới nữa không?”

“Cha, ý của cha là?” Liên Thủ Tín vốn cúi đầu, nghe thấy Liên lão gia tử nói vậy liền ngẩng lên nhìn Liên lão gia tử với vẻ khó hiểu.

Liên lão gia tử làm bộ ho hai tiếng, trong lòng khó chịu, đứa con thứ tư này của ông thật quá trung thực, đây là Liên Thủ Tín thực không hiểu ông nói gì hay là giả ngu, vờ không hiểu? Nếu như nói là thật thà, thì tại sao ở riêng lâu như vậy rồi, hắn vẫn không học thêm được chút thông minh nào? Nếu như là giả ngu vậy thì phải khen một tiếng đứa con này giả vờ quá giống.

Đứa con này của ông là khờ thật hay giả ngốc, vấn đề này Liên lão gia tử đã nghĩ tới không chỉ một lần nhưng lần nào cũng chỉ đau đầu nhức óc mà không có kết quả gì.

Cuối cùng Liên lão gia tử đành phải nói: “Chính là về chuyện của Mạn Nhi. Còn có mấy chuyện bên Thái Thương. Mạn Nhi phúc lớn mạng lớn, hiện tại cuộc sống so với ai cũng đều tốt hơn. Mạn Nhi đứa nhỏ này lòng dạ rộng rãi, tâm tính cũng tốt, chắc chắn sau này phúc khí càng lớn. Con dâu trưởng cũng gặp báo ứng không may rồi. Hoa Nhi thì nghe nói thời gian này cũng trôi qua không tốt. Đóa Nhi đứa bé kia, cũng không ra hồn gì rồi…..Một nét bút không viết được hai chữ Liên, chuyện của bọn họ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thanh danh Liên gia cũng không thể lại ….Haiz…”

Liên Mạn Nhi lập tức liền hiểu, Liên lão gia tử nói những lời kia trước, rõ ràng là đánh một kích ảo giác thôi. Liên lão gia tử dù đã không còn sáng suốt như trước nhưng chắc chắn ông cũng hiểu rõ hai yêu cầu lúc trước không thể nào đáp ứng được. Ông biết rõ Liên Thủ Tín không có khả năng đồng ý nhưng lại cố ý nói ra vì muốn dựa vào tính tình hiền hậu của Liên Thủ Tín sẽ khó tránh khỏi có chút áy náy với Liên lão gia tử, từ đó nói gì cũng dễ hơn. Mục đích thực sự của ông còn ở phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.