Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 235: Chương 235: Lập kế hoạch điền trang




Edit: Ntsubasa04 Mua trên thực tế là phải mua, nhưng vẫn không nói lên cho thượng phòng, là vì nhà Liên Mạn Nhi mặc dù có chút tiền, nhưng là các nàng của cải ít.

Liên gia nhân khẩu nhiều, Liên lão gia tử tính xây một cái phòng khác ở trong viện, dự định cho Nhị lang cùng Tam lang ở. Về sau còn có Tứ lang cùng Lục lang, cũng phải cưới vợ, cũng phải có phòng ở. Liên Thủ Tín một nhà sáu người, chỉ có nửa sân, nếu lại dành phòng cho Ngũ Lang cùng Tiểu Thất ở, chỗ ở hiển nhiên không đủ dùng. Miếng đất bên cạnh miếu kia, vị trí không tồi, diện tích cũng cũng đủ lớn, cho hai con trai có cái phòng vậy là đủ rồi, không chỉ có hai con trai, chính là về sau phòng cho cháu nội, thì đất cũng đủ dùng, còn có thể có mảnh đất lớn trồng rau.

Nghĩ đến viễn cảnh tương lai, Liên Thủ Tín bị kích động, lập tức đi đến miếu cùng trụ trì nói mua bán.

“Cha, chuyện ta muốn xây nhà xí, khai đất trồng rau, chờ mua được rồi nói sau cũng không chậm.” Liên Mạn Nhi vội vàng nhắc nhở nói.

“Yên tâm, cha không ngốc. Việc này, bảo đảm hoàn thành.” Liên Thủ Tín nói.

“Cha, con đi theo cha.” Ngũ Lang cũng xuống kháng.

“Con cũng đi.” Tiểu Thất cũng nói.

“Đi.” Liên Thủ Tín thật cao hứng, đây là vì con cháu đặt mua bất động sản, mang hai con trai theo giúp đỡ, đây là chuyện đắc ý nhất trong cuộc đời, làm sao có thể không đồng ý được.

Chuyện mua đất tiến hành thực thuận lợi, trải qua đo đạc, trong miếu có một mẫu hai phân, bán cho Liên Thủ Tín chỉ cần bốn lượng bạc, rừng cây hỗn tạp có nửa mẫu, vô chủ có hai mẫu một phần, tính thêm vào phần kéo dài đến trong thôn, thì cũng chỉ mất bốn lượng bạc, mặt khác đất của hai hộ gia đình kia, tổng cộng là bảy phần cũng chỉ tốn thêm ba lượng năm tiền.

Tổng cộng, sở hữu bốn mẫu rưỡi, dùng mười hai lượng bạc năm tiền. Ở thời điểm viết khế đất, Liên Mạn Nhi muốn đem dải đất dọc theo bờ sông đều ghi vào, đám người Lý chính cũng nghĩ đến có trước có sau nên đáp ứng. Người môi giới vẫn mời Ngô Ngọc Quý, rất nhanh đã làm xong khế ước đỏ. Thời điểm Liên Thủ Tín cho hắn phí dụng, Ngô Ngọc Quý rất là nhún nhường một phen, cuối cùng đành bất đắc dĩ nhận lấy, cuối ngày không chỉ có đưa hạ lễ, còn đặt mua tiệc rượu mời một nhà Liên Mạn Nhi.

Sau hôm làm xong khế ước đỏ, một nhà Liên Mạn Nhi ở ngay tại trên đất nhà mình mới mua cẩn thận tuần tra một phen, các chỗ biên giới tăng thêm cột mốc, Liên Mạn Nhi còn cầm thước đo, ở mỗi nơi còn tận tình đo đạc, một bên cẩn thận ghi nhớ.

Cuối cùng, đứng ở trên một sườn núi, Liên Mạn Nhi nhìn quanh mọi nơi. Đất đã mua xong, nhưng là muốn xây thành điền trang lý tưởng trong cảm nhận còn một con đường rất dài phải đi. Trong tay tiền bạc có hạn, việc phải chi lại nhiều lắm, công trình điền trang chỉ có thể chia từng bước để hoàn thành. Cũng phải chia mấy tháng mới xong.

Về đến nhà, Liên Mạn Nhi lập tức tìm một tờ giấy lớn, Tiểu Thất mài mực, Liên Mạn Nhi lấy bút, ở trên giấy đem bản vẽ đại khái vẽ xuống.

Người một nhà đều vây lại đây, cùng nhau tham dự quy hoạch gia viên của mình.

Quan trọng nhất là cửa hàng điểm tâm mới, phải xây ở vị trí dễ thấy. Sau đó là nhà vệ sinh công cộng, phải xây ở chỗ cuối hướng gió. Cửa hàng cùng nhà vệ sinh xong thì vẽ một miếng đất định làm vườn rau, phòng ở Liên gia xây ở giữa, vì mảnh đất đó cao nhất.

Người một nhà thương lượng cuối cùng từ ở trên bản vẽ của Liên Mạn Nhi vòng mấy vòng, xem như xác định tổng thể quy hoạch bố trí.

Sau đó, là công trình đầu tiên cần hoàn thành, chính là xây một cái nhà vệ sinh công cộng. Vị trí nhà vệ sinh đã quyết định rồi, kế tiếp lại xác định diện tích.

“Đem chỗ có mấy cây thấp này đều chặt bỏ đi, sửa lớn chút.” Liên Mạn Nhi nói, “Về sau công trình trên núi xong rồi, khẳng định có không ít người đến dâng hương, du ngoạn. Cửa hàng điểm tâm nhà ta về sau cũng sẽ mở rộng. Ta liền cho nó từng bước đúng chỗ sửa lớn chút.”

Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.

” Chung quanh nhà vệ sinh lại trồng chút hoa cỏ gì đi, mấy cây thấp nào nhổ ra, ta cũng đừng bỏ đi mà đưa qua đây. Nhìn đẹp, cũng có thể khử mùi.” Liên Mạn Nhi cười nói. Đây là điểm tô cảnh đẹp tất yếu cho công trình, đương nhiên cũng đối với việc bảo trì khí hậu thập phần có lợi.

Trương thị cùng Liên Thủ Tín lại cho rằng đây là thiên tính của tiểu khuê nữ, gì cũng thích thêm ít đồ trang trí cho xinh đẹp.

Đúng là thời điểm nông nhàn, qua ngày hôm sau, Liên Thủ Tín tìm đủ nhân thủ, bắt đầu khởi công. Trừ bỏ một ít đồ trang trí dùng đá đỏ, những thứ khác như đất, đá, cát, đều có thể lấy vật liệu ở gần đây, chỉ cần ra nhân công, nên cũng không cần ra thêm tiền. Khoản đất trống xác định chỗ xây nhà vệ sinh, vốn còn có cái hố to, đã bị lợi dụng để mở rộng, ở phía trên cái hố đó xây nhà vệ sinh.

Do nhân tố khách quan quy định, chỉ có thể xây nhà xí tường đất, nhưng so với nhà vệ sinh của hộ nông dân người ta, nhìn sạch sẽ rất nhiều.

Bởi vì nhân công mời đều là người quen trong thôn, nên không cần tiền công, Liên gia chỉ cần mỗi ngày cung ba bữa cơm. Liên Thủ Tín tính tình phúc hậu, ở phương diện đồ ăn rất chịu tiêu tiền, công nhân đều ăn vô cùng vui vẻ, nên làm cũng có sức mạnh. Chỉ trong vài ngày thời gian, nhà vệ sinh liền xây xong.

Nhìn nhà vệ sinh mới xây, mọi người mỗi người một lời.

“Má ơi, so với phòng người ta ở còn đẹp hơn, đây không phải là đốt tiền sao?”

“Xem người ta chịu tiêu tiền, về sau cuộc sống của họ sẽ tốt hơn.”

“Liên gia lão Tứ không đơn giản, hãy chờ xem, về sau thôn này, thì gia đình mấy người này là đứng nhất.”

Mặc kệ mọi người nghị luận như thế nào, mọi người đều có bản tính tham mới mẻ, tò mò vật mới, nhà vệ sinh vừa xây xong. Còn có rất nhiều người trong thôn đến đi để “Lưu niệm” .

Chưa cần nói đến người qua lại trên đường cái, đương nhiên nhiều nhất vẫn là người trên núi

Vài ngày sau, mới mẻ trôi qua, nhưng nhà vệ sinh vẫn người đến người đi như trước. Trong đó đủ người trong thôn. Mặc kệ là khi nào thì, có người chịu khó, còn có người lười biếng. Những người này trong nhà cũng có nhà vệ sinh, nhưng là rửa sạch nhà vệ sinh cũng là việc phiền toái, mà đến nhà vệ sinh công cộng, vốn không có vấn đề rửa sạch.

Cứ như vậy, lại xuất hiện một vấn đề. Nhà vệ sinh sạch sẽ cần phải có người quét dọn, ngay từ vài ngày đầu đều là Liên Thủ Tín đi quét tước .

“Cha, mẹ, chúng ta mướn người đi.” Liên Mạn Nhi liền đề nghị. Liên Thủ Tín còn có chuyện quan trọng hơn, loại chuyện như quét tước nhà vệ sinh này, hoàn toàn có thể bỏ chút tiền thuê người đến làm.

Trải qua mấy tháng được rèn luyện, Liên Thủ Tín đối với chuyện thuê người làm việc này, ở trêm tâm lý đã hoàn toàn chấp nhận, hơn nữa có thể thao tác thực lão luyện.

Cuối cùng, Liên Thủ Tín ra mặt thuê một lão nhân năm mươi mấy tuổi họ Ngô trong thôn, Liên gia cung cấp cái chổi cùng dụng cụ dọn dẹp, còn nữa , mỗi ngày tiền công một văn tiền, ba bữa có rượu, thịt, Ngô lão nhân phụ trách sáng, trưa, tối ba lượt dọn dẹp nhà vệ sinh và phải cam đoan nhà vệ sinh sạch sẽ.

Chuyện nhà vệ sinh sau khi giải quyết xong, vẫn không rảnh rỗi, Trương thị liền đưa ra chuyện nàng tâm tâm niệm niệm – nuôi heo.

Nuôi heo, là việc mà hộ nông dân người ta làm ngoài trồng trọt, là chuyện quan trọng nhất cuộc sống. Nó cơ hồ chính là lương thực chính trừ bỏ lương thực ra, hộ nông dân người ta nhất định phải có phần chăn nuôi này. Hộ nông dân nếu không nuôi heo, vậy quả thực sẽ không phải là nông dân.

Trương thị làm bà chủ một nhà, trong tay có tiền, cái thứ nhất nghĩ đến chính là mua mấy con heo con về nuôi.

Liên gia nhà cũ tiền viện, cơ hồ là đối xứng.

Phía dưới Đông sương phòng là vườn rau, sau đó chính là chuồng heo. Ở giữa chuồng heo cùng tường đại môn, còn có một cái đường hẻm, có thể chất đống bó củi cùng tạp vật. Nhà Liên Mạn Nhi phân đến nửa sân phía tây này, cũng là bố cục như vậy. Nhưng mà vị trí chuồng heo, lại chất đống đều là bó củi cùng tạp vật.

“Đống củi kia chuyển ra đi, cũng nên phơi nắng rồi, sau đó dọn dẹp bên trong một chút, tường sửa chữa lại một chút, không phải là cái có sẵn chuồng heo sao?” Trương thị xem ra đã suy nghĩ thật lâu, đều có trù tính tốt rồi.” Máng ăn không có, đây cũng không khó, hai ngày trước ta viết thư cho cha ta nói muốn nuôi heo, cha ta gởi thư trở về nói, sẽ ở trên núi tìm một tảng đá lớn, làm một cái máng cho ta, chờ thời điểm cậu bọn nhỏ họp chợ, sẽ tìm người mang lại đây.”

“Ta đều nghĩ kỹ rồi, thời điểm ở riêng, phòng lớn chỉ cho chúng ta đồ ăn, những cái khác cũng không có. Ta nuôi heo, chính mình sẽ mua đồ vật. Nuôi mấy con heo này ta cũng có thể kiếm tiền, chúng ta không phải mở cửa hàng sao, mỗi ngày nước vo gạo, thức ăn thừa… có mất thứ đó mà ta không nuôi heo, thì chúng ta mới lỗ lã.” Trương thị lại nói: “… Năm rồi lúc không ở riêng, heo kia hơn phân nửa là ta cho ăn. Năm nay ta tự mình muốn nuôi mấy con…” Khẳng định so với Chu thị các nàng nuôi thì heo còn béo tốt hơn.

Đương nhiên, một câu cuối cùng này, Trương thị cũng hiểu là không nên nói ra miệng.

“Năm nay chúng ta đất nhiều, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất lại đi học, công việc cũng nhiều.” Liên Thủ Tín nói.

“Ta cũng không nuôi nhiều, ngày hôm qua nội bọn nhỏ không phải vừa bắt ba con heo nhỏ sao, ta cũng bắt ba con.” Trương thị nói.

Trương thị có vẻ thực nhiệt tình, Liên Thủ Tín không thể tạt nước lạnh dập tắt nhiệt tình của nàng.

“Cha, mẹ, lúc con cùng Tiểu Thất học xong, trên đường trở về, thì hái rau dại về. Lấy đồ ăn cho heo, cứ giao cho con cùng Tiểu Thất.” Ngũ Lang nói.

“Hai con lo học bài đi, mấy việc này, để chúng ta làm.” Trương thị nói.

“Mẹ à, lấy đồ ăn cũng không tốn nhiều sức, giống như chơi đùa thôi.” Ngũ Lang nói, “Con cùng Tiểu Thất thương lượng rồi, sách cho dù đọc tốt, nhưng cũng không thể học giống như đại bá ta và Kế Tổ ca như vậy, việc nhà nông cái gì cũng không thể làm, như vậy con không phải thành phế vật sao.”

“Nói nhỏ chút.” Trương thị đứng lên hướng ra phía ngoài xem.

“Mẹ, đây là ở trong cửa hàng mình mà, không có người nghe thấy đâu.” Liên Mạn Nhi liền cười.

Trương thị thế này mới một lần nữa ngồi xuống.

“Lời này ở trong lòng mình biết là được, cũng đừng nói ra.” Trương thị liền nói cho mấy đứa nhỏ, “Người khác thì không nói, nhưng nội các con nghe thấy được, khẳng định khó chịu.”

Mấy đứa nhỏ đều gật đầu.

“Nương, vậy chúng ta nhanh đi mua heo đi.” Liên Mạn Nhi nói, “Ngày mai hợp chợ sẽ đi mua?”

“Ta thấy cũng không cần hợp chợ.” Trương thị liền nhìn Liên Thủ Tín liếc mắt một cái, “Nhà Vương Thạch Lưu đầu thôn Đông có heo mẹ vừa sinh con vừa vặn muốn bán.”

“Ba con lợn con của thượng phòng không phải là mua của Vương Thạch Lưu sao?” Liên Thủ Tín nói.

“Ta thấy heo nhà hắn không tồi, ta cùng con dâu Vương Thạch Lưu nói, bảo nàng giữ cho ta ba con.” Trương thị nói.

“Nàng sớm đã xem trước?” Liên Thủ Tín nhìn Trương thị.

“Ừ.” Trương thị đơn giản thừa nhận, “Cha bọn nhỏ, còn phải để chàng lại đi xem, nếu thấy được, ta liền bắt heo con trở về.”

Thượng phòng từ chỗ Vương Thạch Lưu mua heo, Trương thị cũng nhìn trúng heo nhà Vương Thạch Lưu. Thượng phòng mua ba con, Trương thị cũng muốn nuôi ba con. Liên Mạn Nhi cười nhìn Trương thị, nàng chẳng lẽ muốn cùng Chu thị tranh đua?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.