Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 975: Chương 975: Mâu thuẫn




Nàng có chỗ nào không bằng La Tiểu Yến kia, nếu như trong cái nhà này, nàng nói cái gì là cái đó thì nàng nhất định có thể khiến cuộc sống trôi qua tốt hơn. Nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại không có địa vị. Dù Liên Kế Tổ nghe nàng nói nhưng lại chọn nhẹ sợ nặng, là người không thể gánh vác mọi chuyện.

Tưởng thị cúi đầu, hạ mi mắt, che giấu vẻ tăm tối trong mắt. Nàng nhớ tới Cổ thị đã qua đời, ban đầu nàng gả cho Liên Kế Tổ là do Cổ thị tích cực làm mối, nói vô số điều tốt đẹp trước mặt nàng. Mà nàng cũng nhìn trúng thân phận là thư sinh của Liên Kế Tổ, trong lòng thầm nghĩ đã có phụ thân là tú tài thì tiền đồ sau này của Liên Kế Tổ nhất định cũng không kém. Giống như Cổ thị nói với nàng, qua vài năm, nàng cũng sẽ thành vợ tú tài, sau sẽ là phu nhân Cử nhân, chờ Liên Kế Tổ làm quan cũng có thể kiếm cho nàng một chức cáo mệnh.

Có thể nói, lúc gả vào Liên gia, trong lòng nàng tràn đầy vui sướng, mong đợi. Nàng vô cùng cảm kích Cổ thị, bởi nàng biết, nếu không phải do Cổ thị kiên trì thì lấy thân phận nhà nàng, sao có thể gả cho nam nhân tốt như Liên Kế Tổ chứ. Đối với Liên Kế Tổ, nàng cũng tràn đầy tình cảm. Liên Kế Tổ không chỉ có thân phận là thư sinh cùng tiền đồ rộng mở mà còn có tính cách tốt, đối với nàng cũng luôn quan tâm chăm sóc.

Cứ như vậy, mỗi năm sống thật là thoải mái. Dù Liên Kế Tổ học hành không được xuất sắc như kì vọng của nàng thì nàng cũng không nóng nảy. Vốn là nàng cho rằng cuộc sống tốt đẹp như vậy có thể sống đời, hơn nữa càng sống càng tốt. Nhưng việc đời lại không được như vậy.

Tưởng thị nhắm hai mắt lại, hồi tưởng cuộc sống khổ sở mấy năm qua, trong lòng chua xót. Không có thân phận thư sinh, làm một nông dân bình thường, những thứ tốt đẹp kia của Liên Kế Tổ đều thành vô dụng. Hiện tại, trên phương diện nuôi sống cả nhà, Liên Kế Tổ còn không bằng kẻ đần độn là Nhị Lang.

Cuộc sống của người ta đều là khổ tận cam lai, nàng lại trái ngược. Điều này sao có thể khiến nàng không thương tâm, không khó sống chứ.

Nhưng chuyện đã vậy, nàng còn có thể làm sao. Nàng cũng không thể rời khỏi cái nhà này. Không vì gì khác mà vì chính mình, vì con của mình, dù nàng có chán ngán thất vọng thì vẫn phải tiến về phía trước.

Nếu như ngoài chuyện trồng trọt, Liên Kế Tổ có thể tìm thêm việc khác, mỗi tháng kiếm thêm chút tiền cố định cũng tốt. Nàng cũng sẽ không trải qua cuộc sống không bằng cả La Tiểu Yến.

Chuyện này nàng không thể không bàn bạc với Liên Kế Tổ. Nhưng….

Tưởng thị ngẩng đầu, nhìn Liên Kế Tổ một chút. Dù có thế nào, nàng vẫn phải thử khuyên Liên Kế Tổ một lần nữa.

“… Kế Tổ ca.” Trên mặt Tưởng thị tươi cười, dịu giọng, dùng cách gọi trong mấy năm tân hôn kia để gọi Liên Kế Tổ.

“Ơi.” Liên Kế Tổ nhìn Tưởng thị, cũng cười trả lời. Bây giờ Tưởng thị vẫn coi như còn trẻ. Dù hai năm qua điều kiện sống không bằng trước, bộ dáng tiều tụy đi không ít nhưng Tưởng thị biết ăn mặc, trong mắt Liên Kế Tổ, Tưởng thị dịu dàng điềm đạm như vậy vẫn rất xinh đẹp.

“Kế Tổ ca, nếu không thì nhân dịp Tứ thúc, Tứ thẩm quay về lần này, lại có chuyện của Ngũ Lang, cả nhà đang cao hứng, chúng ta tới nói chuyện với Tứ thúc, Tứ thẩm một chút, sắp xếp cho chàng một công việc, mỗi tháng kiếm thêm chút tiền, chúng ta cũng sẽ dư dả hơn, mua thêm được ít đồ.” Tưởng thị thấy không khí đúng lúc, liền rèn sắt khi còn nóng, cười nói.

“Nàng cho rằng ta không muốn sao.” Liên Kế Tổ thấy Tưởng thị lại nói đến chuyện này, liền cau mày: “Cũng không phải ta chưa từng nói, chẳng phải là Tứ thúc không đồng ý sao?”

Nói đến đây, chân mày của Liên Kế Tổ đột nhiên giãn ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

“Nàng nói rất đúng, nhân dịp Tứ thúc, Tứ thẩm đang vui vẻ, nàng đi qua nói một chút, không chừng lần này lại được! Đúng lúc nàng tặng những thứ đồ này qua, Tứ thẩm thấy nàng để tâm như vậy, trong lòng có bọn họ, nhất định sẽ vui mừng, chuyện này sẽ được!” Liên Kế Tổ nói xong liền giục Tưởng thị đem đồ sang cho Trương thị.

Nụ cười của Tưởng thị lại trở nên khổ sở.

“Ta khuyên chàng, đừng nghĩ đến việc làm ở phòng thu chi, làm quản sự gì đó. Trước kia chàng đi xin, Tứ thúc, Tứ thẩm không đồng ý, còn không phải là do chàng muốn làm những việc này!” Tưởng thị suy nghĩ một lúc, liền dịu giọng khuyên Liên Kế Tổ: “Dù Tứ thúc có công việc này thì cũng không thể cho chàng!”

“Lúc này có thể cho, nàng biết ăn nói, nàng qua đó nói khéo một chút.” Liên Kế Tổ liền nói: “Tứ thúc và Tứ thẩm đều mềm lòng, nàng mang Nữu Nữu qua, dịu dàng một chút, đáng thương một chút, lúc này cũng có tám chín phần thành công. Nàng nói giữ đất lại để ta và cha cày cấy, chẳng phải là để Tứ thúc nhìn sao. Ruộng ta cũng cày mấy năm rồi, cũng đủ rồi.”

“Chàng đã quên chuyện ngày trước rồi sao, chàng vẫn còn giấy vay nợ trong tay người ta.” Tưởng thị cũng nhíu mày nói. Liên Thủ Tín và Trương thị là người mềm lòng nhưng cũng thuộc trường phái đứng đắn. Hai người không thích loại người hết ăn lại nằm. Mà hết lần này tới lần khác, ấn tượng Liên Kế Tổ để lại cho họ lại là như vậy.

Hơn nữa, tuy nói bên kia là do Liên Thủ Tín và Trương thị quản gia nhưng người thực sự quyết định việc lớn là Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi.

Trong lòng Tưởng thị rất rõ ràng, với phẩm hạnh của Liên Kế Tổ, người ta tuyệt đối sẽ không cho hắn làm những việc như quản sự hay phòng thu chi. Ngày trước Liên Thủ Tín đã dứt khoát từ chối chính là chứng cứ rõ ràng nhất.

“Đó… Đó cũng là bao nhiêu năm trước rồi. Hơn nữa, việc đó có thể gây ra chuyện gì chứ!” Liên Kế Tổ sứng sốt một chút, sau đó lại bất mãn nói.

“Có thể gây ra gì ư, người ta sẽ không yên lòng về nhân phẩm của chàng!” Tưởng thị tức giận thốt lên.

“Ta…” Thoáng cái, sắc mặt Liên Kế Tổ đã đỏ bừng, ta ta hồi lâu mà không nói được gì.

“Theo ta thấy, trước kia là do tâm của chàng quá cao, Tứ thúc không thể đồng ý. Bây giờ đã qua mấy năm rồi, chắc trong lòng Tứ thúc cũng lung lay. Trước hết chúng ta đừng cao giá như vậy, cứ bắt đầu từ…. đơn giản một chút, từ từ rồi sẽ tiến lên. Nếu Tứ thúc thấy chàng làm tốt, chẳng lẽ lại không giúp chàng đổi sang việc tốt hơn sao?” Tưởng thị lại dịu giọng, thành khẩn nói.

“Nàng còn định để ta giống như lão Nhị, tới khách điếm làm việc vặt, làm hầu bàn sao?” Liên Kế Tổ có chút không vui nói.

“Dù có làm việc vặt, làm hầu bàn thì người ta cũng muốn chọn người tốt đi làm, không có người đứng ra bảo đảm, người ta còn không muốn nhận ấy chứ.” Tưởng thị liền nói: “Nhị thúc nó làm hầu bàn, làm việc vặt, nuôi sống được một nhà lớn nhỏ, người ta gây dựng được cuộc sống. Bây giờ ai nhắc tới người ta chẳng khen ngợi. Chàng nhìn xem, có ai bởi vì hắn làm hầu bàn mà xem nhẹ hắn đâu?”

Phần lớn người nông dân đều có tính tình chất phác, luôn tôn trọng và hâm mộ người bỏ công sức kiếm tiền, nuôi gia đình.

“Hắn là hắn, ta là ta. Hắn không biết được mấy chữ, ta đã từng đọc sách mấy năm.” Liên Kế Tổ giận tái mặt: “Những lời như vậy, sau này nàng đừng nói nữa.”

Nói xong, Liên Kế Tổ liền đứng dậy định đi ra ngoài.

Tưởng thị nhất thời xấu hổ, hít sâu vào mấy cái, nước mắt vẫn chảy xuống. Đây chính là Liên Kế Tổ, bình thường nhìn thì ôn hòa, không biết giận nhưng một khi đã quyết định cái gì thì dù ai khuyên cũng không nghe. Đáng giận hơn chính là, tới giờ hắn còn ôm khư khư thân phận thư sinh, tự nhận tài trí hơn người. Dùng lời của Liên Kế Tổ mà nói chính là, muốn hắn làm việc thì cũng phải có chỗ ngồi, trông coi quản lý người khác thì hắn mới làm.

Liên Kế Tổ thấy Tưởng thị khóc, liền đứng lại đó, do dự không lập tức đi ra ngoài.

“Bây giờ người ta có việc như vậy cũng không thể cho chàng. Chàng trước hết cứ chịu khổ hai năm, còn sợ sau này không có việc tốt mà làm hay sao.” Tưởng thị khóc, nhỏ giọng cầu xin Liên Kế Tổ: “Chuyện gì cũng phải làm từng bước một, sao chàng không chịu nghe người khác khuyên chứ…”

Liên Kế Tổ thấy Tưởng thị vẫn nói vậy, chút thương tiếc sinh ra bởi việc Tưởng thị rơi lệ liền hóa thành hư ảo, hắn hừ lạnh một tiếng, liền đi ra ngoài.

“Muốn đi thì một mình nàng đi đi.” Liên Kế Tổ nói một câu, đẩy cửa đi ra.

“Nếu ta là nam nhân thì đã sớm đi.” Tưởng thị nức nở nói, đợi một lát, thấy Liên Kế Tổ đã đi xa, cũng chỉ đành lau nước mắt. Nàng vẫn phải sống, không trông cậy được vào Liên Kế Tổ thì chỉ có thể tự dựa vào chính bản thân nàng.

Bên này Tưởng thị vừa thu dọn đồ đạc xong, đang nghĩ xem lát nữa nói với Chu thị thế nào để có thể đem đồ tới chỗ Trương thị thì nghe thấy tiếng khóc của Đại Nữu Nữu từ Đông phòng truyền đến, cùng với tiếng khóc là tiếng mắng chửi của Chu thị.

Chu thị đang chửi Đại Nữu Nữu, Tưởng thị vội đứng lên, đi tới Đông phòng.

Trong Đông phòng, Đại Nữu Nữu đứng ở cạnh giường, đang vừa khóc vừa lau nước mắt. Liên Nha Nhi đứng bên cạnh, vẻ mặt kinh sợ, nhìn Đại Nữu Nữu một cái, lại nhìn Chu thị một cái, chân tay luống cuống. Chu thị ngồi trên giường gạch, đang chỉ vào Đại Nữu Nữu mà mắng.

“… Tiểu xx, vương bát đản….” Những lời mắng chửi một câu so với một câu càng bẩn thỉu không ngừng phun ra từ trong miệng Chu thị.

Đại Nữu Nữu càng khóc càng đáng thương, Tưởng thị cũng đỏ mặt. Con gái của mình bị nhục mạ như vậy. Chu thị làm thế, thậm chí khiến nàng còn khó chịu hơn là Chu thị trực tiếp mắng nàng.

“Bà nội, bà ngừng lại nghỉ một chút đi.” Đè nén lửa giận trong lòng, Tưởng thị cố nặn ra nụ cười: “Có chuyện gì xảy ra rồi, sao Nữu Nữu lại chọc đến bà thế. Bà nói cho cháu, cháu sẽ đánh con bé.”

“Nha Nhi, muội ở đây cũng không khuyên bà một chút.” Tưởng thị oán giận Liên Nha Nhi, “Khiến bà tức giận thế này sẽ tốt sao?”

Liên Nha Nhi kém thông minh, ăn nói kém cỏi, thấy Tưởng thị đột nhiên oán giận nàng thì càng luống cuống, ấp úng, cũng không nói được gì.

Chu thị thấy Tưởng thị nói Liên Nha Nhi, liền ngừng mắng Đại Nữu Nữu.

“Không liên quan đến Nha Nhi. Nó không chọc giận ta.” Dù Chu thị không mắng nữa thì sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.

“Không phải vừa rồi vẫn rất vui vẻ sao.” Tưởng thị tiếp tục cười, Chu thị khó tính, dễ dàng trở mặt, Tưởng thị biết rõ tính tình của bà: “Bà à, bà đại nhân đại lượng, Đại Nữu Nữu không hiểu chuyện, bà cứ nói nó, dạy nó hiểu mới đúng. Bà đừng… đừng mắng con bé… con gái, da mặt mỏng. Nếu không, nếu bà không hết giận thì cứ tát con bé mấy cái cũng không sao. Chỉ là… đừng mắng con bé như vậy.”

“Cả cái nhà này, từ cha chồng đến Tứ thúc của ngươi, có ai không nghe ta mắng chửi mà lớn lên. Chỉ có nha đầu này là không thể mắng sao?” Chu thị thấy Tưởng thị nói năng uyển chuyển nhưng lại mơ hồ có ý oán giận bà không nên mắng Đại Nữu Nữu, lập tức không vui nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.