Edit: Lê Thanh
Vàng rất quý trọng, vì ngoài việc dùng làm trang sức nó còn có giá
trị trao đổi. Đồ trang sức làm bằng vàng ròng bình thường đều làm tinh
xảo hơn nên đắt một chút. Liên Mạn Nhi gọi tiểu nhị trong tiệm đưa hai
đôi kim Đinh Hương nhỏ nhất đến.
Hai đôi kim Đinh Hương kiểu dáng giống nhau, sức nặng hơi có chút sai biệt. Một đôi chào giá là bảy tiền hai phần bạc, một đôi khác chào giá
là bảy tiền ba phần bạc.
“Quá đắt.” Liên Chi Nhi lên tiếng. Một cái tí tẹo tiểu chút chít như thế mà so với cây kim trâm của Trương thị mua thì quá quý.
Liên Mạn Nhi cũng có chút ngoài ý muốn, vốn nàng nghĩ phải tiêu ít
tiền hơn Trương thị. Liên Mạn Nhi cầm lấy một cái kim Đinh Hương bỏ
trong lòng bàn tay, trọng lượng phi thường nhẹ. Bất quá dựa theo cách
tính một lượng vàng bằng mười lượng bạc, lại thêm phí tổn gia công, với
trọng lượng này giá như vậy vẫn là mềm. Nàng với Liên Chi Nhi tuổi còn
nhỏ, lại là đồ đeo trên lỗ tai, nhẹ nhàng một một chút mới phù hợp.
Kim Đinh Hương kiểu dáng đơn giản, nhưng chế tác tinh tế. Đáng giá mua, Liên Mạn Nhi trong lòng cân nhắc.
“Mạn Nhi, vẫn là đổi cái khác đi.” Liên Chi Nhi lôi kéo Liên Mạn Nhi nói.
“Tiểu cô nương, đây chính là vàng ròng đấy. Cái này do lão thợ thủ
công trong tiệm ta bỏ ra đại công phu mới làm được, giá này là rẻ nhất
rồi, một điểm thua thiệt cũng không có. Chúng ta là cửa hàng lâu năm,
già trẻ đều không dám lừa gạt. Các ngươi cũng là ở thôn phụ cận gần đây, chúng ta là quê nhà hương thân, ta nói thật, một đôi kim Đinh Hương này nếu bán trong đại cửa hàng trên thị trấn, phủ thành thì dám hướng ngươi muốn một lượng bạc đấy.” Tiểu nhị trong cửa hàng thấy hai vị tiểu thư,
một người muốn mua, một người chê đắt không muốn mua, sợ khách hàng đi
nên vội vàng nói ra, “Kim Đinh Hương giống thế này, trong cửa hàng ta
cũng chỉ có hai đôi này thôi, đúng là chuẩn bị cho hai tỷ. Năm mới mà
đeo lên thì phải xinh đẹp lắm.”
“Mạn Nhi, ta không nhiều tiền như vậy.” Liên Chi Nhi sợ Liên Mạn Nhi bị thuyết phục, lo lắng thấp giọng nói.
“Chi Nhi, Mạn Nhi, vừa ý được cái gì rồi?” Trương thị, Liên Thủ Tín mang theo Ngũ Lang cùng tiểu Thất đi tới.
“Tỷ, ta muốn mua.” Liên Mạn Nhi nói. Tuy nói đã nói sẽ xuất tiền từ
công trung, nhưng đôi kim Đinh Hương này có chút quý. “Tỷ, ta không đều dùng tiền công trung mà đem tiền của mình thêm vào mua. Được không?”
“Công trung cho hai ngươi một xâu tiền.” Trương thị nhìn kim Đinh
Hương cũng rất thích, liền nói, “Hai người các ngươi mỗi người được 500
văn, tiền còn lại chính các ngươi cái bỏ.”
Như vậy mỗi người các nàng chỉ cần góp thêm hơn hai trăm văn tiền nữa là có thể mua hai đôi kim Đinh Hương này. Nữ hài tử trẻ tuổi ai lại
không thích đồ trang sức vàng tươi xinh đẹp. Liên Chi Nhi con mắt cũng
sáng lên.
Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi những ngày qua làm việc trong cửa
hàng, tiền công kiếm được đều đều tích lũy không tiêu đồng nào. Hiện
tại không sai biệt lắm có khoảng 100 văn tiền, vừa rồi lại được lấy 50
văn từ Liên Thủ Tín.
“Vậy còn thiếu 150 văn nữa.” Liên Chi Nhi nói.
“Lại để cho ta cùng tỷ ta ứng trước một tháng tiền công, được không?” Liên Mạn Nhi thương lượng cùng người một nhà.
“Tiền công của nương cũng phải tiêu chứ.” Trương thị lên tiếng (ngoại trừ bình thường cho tiểu Thất, tiền công của Trương thị cũng đưa cho
Liên Mạn Nhi tích lũy). “Như vậy đi, 150 văn này 150, nương cho các
ngươi 100 văn, còn lại 50 văn sẽ trừ trong tiền công tháng sau của hai
ngươi.”
“Tốt a.” Liên Mạn Nhi lập tức nói.
“Nương. Vậy tiền công của ngươi cũng tiêu hết rồi.” Liên Chi Nhi nói
với Trương thị. Tiền công một tháng của Trương thị cũng chỉ có 150 văn,
bỏ ra 100 văn này cùng với bình thường vụn vặt hay cho tiểu Thất, còn
lại cũng chẳng bao nhiêu nữa.
“Ta cũng không cần tiêu tiền làm gì.” Trương thị nói rồi liếc nhìn
Liên Thủ Tín. Dù sao nàng so Liên Thủ Tín vẫn mạnh hơn nhiều. Tiền công
của Liên Thủ Tín sớm đã chi hết, chỉ sợ còn ứng trước không ít. Không
biết tiền công sang năm của Liên Thủ Tín còn có chút nào hay không!
Liên Mạn Nhi vô cùng cao hứng lấy tiền từ trong túi ra đưa cho tiểu
nhị. Tiểu nhị thu tiền xong, lại lấy ra hai cái hộp nho nhỏ, đem hai đôi kim Đinh Hương bỏ vào rồi đưa cho Liên Mạn Nhi.
“Tiểu cô nương, đồ đạc cất vào cho tốt, hôm nay hội chợ đông người.
Còn muốn mua cái gì cứ vào cửa hàng chúng ta, đảm bảo thoả mãn.” Hiển
nhiên, tiểu nhị này hi vọng Liên Mạn Nhi các nàng trở thành khách quen
của cửa hàng.
Ra cửa hàng đồ trang sức, người một nhà liền hướng hội chợ đi đến.
Cách thật xa đã nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đùng không dứt. Đợi đi
tới gần mới phát hiện, nguyên lai hai bên cổng chợ đều là sạp hàng bán pháo. Vì để biểu hiện với mọi người pháo nhà mình vang dội nhất, chủ
sạp hàng một hồi lại đốt một ít pháo, mấy sạp hàng cùng một chỗ nên
tiếng pháo nổ liên tiếp, phi thường náo nhiệt.
“Cẩn thận một chút.” Trương thị đem Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất dẫn
theo bên cạnh mình. Theo nàng thấy pháo nổ rất nguy hiểm, nếu hơi có
chút sai lầm bị pháo nổ trúng thì không biết phải làm sao. “Hài tử cha
hắn, nếu không ta vào từ cổng khác đi.”
“Nương, công khác cũng như thế này.” Ngũ Lang liền cười nói.
Mỗi khi đến lễ mừng năm mới, những sạp hàng bán pháo đều vượt lên
trước chiếm chỗ ở cổng chợ, làm như sợ mọi người tìm không thấy bọn hắn vậy.
“Cha, ta mua pháo đi.” Tiểu Thất một chút cũng không sợ hãi, từ trong ngực Trương thị giãy giụa đi ra, lôi kéo Liên Thủ Tín nói.
Cho rằng pháo nguy hiểm, hận không thể để cho bọn nhỏ cách thật xa
xa, nhưng lại không thể ngăn cản bọn nhỏ mua chơi. Hàng năm cứ mang tâm
tình lo lắng xoắn xuýt như vậy, bậc cha mẹ xem bọn nhỏ đốt pháo pháo mà
bồn chồn không thôi.
Trương thị không muốn tới gần sạp hàng bán pháo, nhưng có Liên Thủ Tín cùng hai đứa con trai nên chỉ có thể theo ở phía sau.
Cũng may Liên Thủ Tín mua đồ thống khoái, thuần thục mua xong một túi pháo, người một nhà lại tiếp tục đi vào trong chợ.
“Nhà bà ngoại cho ta hai con gà mái, giờ ta mua thêm con gà trống.” Dừng lại trước dãy hàng bán gà với trứng gà, Liên Mạn Nhi đề nghị.
“Được.” Trương thị gật đầu.
Cuối cùng, người một nhà chọn một con gà trống đỏ thẫm cân nặng ước chừng bốn cân, còn thêm 30 quả trứng gà.
“Năm nay lại được một cái chổi lông gà a.” Liên Thủ Tín cúi đầu nhìn nhìn con gà trống to trong tay.
“Mấy cái lông đuôi cho ta, ta làm quả cầu chơi.” Liên Mạn Nhi nói.
Con gà trống này có lông đuôi màu hồng, lam, vàng, mỗi một cái lông tựa
hồ còn lóe sáng. Chọn con gà này không chỉ vì nó nặng, một nguyên nhân
khác là vì lông nó rất sạch sẽ xinh đẹp.
Người một nhà dạo một vòng chợ, mỗi người trên tay đều cầm đồ rồi mới từ trong chợ đi ra. Bọn họ có đẩy theo xe ba gác đến đây, trước lúc vào cửa hàng đồ trang sức đã gửi trong chỗ cửa hàng người quen rồi. Ra
chợ, bọn hắn lấy xe ba gác ra, đem mua đồ vật bỏ lên. Còn có ít đồ muốn mua ở mấy cửa hiệu sát đường, cho nên bọn hắn chỉ đẩy xe chậm rãi đi
qua.
“Kẹo đường ta sẽ mua ở Phú Đạt đi.” Liên Thủ Tín nói, “Hai ngày trước Nhị Lang còn nói với ta, nói là nếu ta thiếu cái gì thì vào cửa hàng
của cha vợ hắn mua.”
Liên Thủ Tín nói chuyện liền nở nụ cười, Nhị Lang trưởng thành rồi, còn biết giúp cha vợ kéo sinh ý.
“Hắn không nói ta cũng phải làm thế.” Trương thị cũng cười nói.
Đi Phú Đạt có chút xa, bất quá tiệm tạp hóa Phú Đạt là của nhà mẹ đẻ
Triệu Tú Nga mở, hộ nông dân coi trọng nhân tình, bình thường mua đồ
đều chiếu cố cửa hàng có quen biết. Mua ở nhà ai mà chẳng phải là mua,
tiền này để cho thân bằng hảo hữu kiếm được còn tốt hơn là cho người
khác kiếm. Hơn nữa bọn hắn càng tín nhiệm người quen, bạn bè người thân
sẽ không lừa gạt bọn hắn.
Đến tiệm tạp hóa Phú Đạt, Liên Chi Nhi và Ngũ Lang trông xe, Liên Mạn Nhi với tiểu Thất đi theo Liên Thủ Tín cùng Trương thị tiến vào cửa
hàng.
Sắp sang năm mới, người trong cửa hàng so với bình thường đông hơn.
Liên Mạn Nhi vừa vào cửa liền hướng trong quầy xem, Triệu Văn cha của
Triệu Tú Nga cùng đại ca Triệu Phú Quý, còn có hai tiểu nhị đều ở. Nương Triệu Tú Nga đang đi vào phòng trong, nhấc màn cửa lên, Liên Mạn Nhi
liền nhìn thấy Triệu Tú Nga.
Nương Triệu Tú Nga tiến vào buồng trong, màn cửa rơi xuống, Triệu Tú Nga không trông thấy Liên Mạn Nhi.
Khuê nữ gả gần, lại không ở cùng bà bà thật là có lợi a, có thể tùy thời về nhà mẹ đẻ, Liên Mạn Nhi nghĩ.
Triệu Văn cùng Triệu Phú Quý ngẩng đầu nhìn thấy Liên Thủ Tín đến, vội vàng cười mời vào.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị đi qua hàn huyên vài câu, nói muốn mua một cân đường đỏ, một cân đường trắng.
“Phú Quý, ngươi lấy cho Tứ thúc đi. Chọn loại tốt nhất, mỗi loại lấy hai cân.” Trương Văn nói với Triệu Phú Quý nói.
Triệu Phú Quý đáp ứng một tiếng, liền đi lấy kẹo đường.
“Không cần nhiều như vậy, mỗi loại một cân thôi. Lấy từng ấy biết bao giờ mới ăn hết được. Ta chỉ là hộ nông dân, cái này cũng là đồ quý
giá.” Liên Thủ Tín nhanh chóng khoát tay nói.
“Đó là nhà người ta, lão đệ ngươi có phòng ở có cửa hàng, vẫn còn nói những lời này sao được.” Triệu Văn cười nói, “Cái này không cần ngươi
trả tiền, lão ca ca cho ngươi.”
“Thực không cần nhiều như vậy.” Liên Thủ Tín nói.
“Ai còn không biết nhà chúng ta của cải mỏng.” Trương thị lên tiếng,
“Lão Triệu đại ca, ngươi nhìn chúng ta đi. Ngươi nói vậy là ta và huynh
đệ ngươi đều cao hứng rồi, nếu đại gia hỏa đều nói nhà chúng ta có phúc
thì sau này cháu ngươi cưới được vợ tốt.”
Triệu Phú Quý đã gói xong đường kẹo đưa qua. Một bao đường đỏ hai
cân, một bao đường trắng hai cân. Nếu muốn trả lại còn phải đem bao mở
ra.
“Cái này…” Liên Thủ Tín không có lập tức tiếp lấy.
“Lão đệ ngươi cầm đi, không cần tiền, coi như ta cho các ngươi là
được.” Triệu Văn liền đem hai bao đường cứng rắn nhét vào tay Liên Thủ
Tín.
Đường đỏ cùng đường trắng đều là vật phẩm tinh quý. Tiền mua một cân
đường có thể mua hai cân gạo, có hộ nông dân một lần chỉ mua có một
lượng hai lượng. Liên Thủ Tín một lần mỗi loại muốn mua một cân đã là có tâm tư chiếu cố sinh ý cho Triệu gia rồi.
“Không dùng hết nhiều như vậy… Sao lại có thể không trả tiền chứ.” Liên Thủ Tín ấp úng nói.
Liên Mạn Nhi nhìn nhìn, liền lấy số tiền của bốn cân đường từ trong túi tiền ra đếm, nhếch mũi chân, đặt ở trên quầy.
“Đi, vậy thì mua bốn cân.” Liên Thủ Tín đem đường cầm lấy.
“Sao lại còn trả tiền, không phải đã nói sao, không cần tiền.” Triệu
Văn lên tiếng, đem tiền đẩy về cho Liên Thủ Tín cùng Trương thị.
Trương thị tự nhiên không thể nhận tiền lại được.
“Lão Triệu đại ca ngươi bận bịu, chúng ta đi trước đây.” Không muốn ở trong cửa hàng lâu, Liên Thủ Tín, Trương thị mang theo Liên Mạn Nhi
cùng tiểu Thất liền đi ra ngoài.
Triệu Văn từ trong quầy đi ra, tiễn bọn họ tới cửa, trên mặt một mực tươi cười nhiệt tình.
“Cửa hàng của ta cái gì cũng có, muốn mua cái gì thì cứ đến đây,
chúng ta cũng không phải ngoại nhân, ta không thể kiếm lời từ các ngươi
được.” Đứng ở cửa ra vào, Triệu Văn lớn tiếng mà.
t-si�[1]Z30[1]X����amily:”Palatino Linotype”,”serif”‘>Đầu tiên
người một nhà Liên Mạn Nhi tiến đến cửa hàng đồ trang sức, đây cũng là
một nhà lâu đời. Bất quá dù sao cũng chỉ là ở thị trấn, quy mô so với
những cửa hàng bạc ở địa phương lớn như huyện thành, phủ thành nhỏ hơn
rất nhiều. Trên quầy bày một ít đồ trang sức, nếu như không thích những
cái này, còn có thể đặt tiệm làm theo yêu cầu. Có thể cầm vàng bạc của
chính mình để làm, cửa hàng chỉ lấy phí gia công, hoặc cũng có thể dùng
vàng bạc trong cửa hàng.
“Mẹ, mẹ nhìn xem thích cái nào?” Liên Mạn Nhi lôi kéo Trương thị xem cây trâm trước.
“Đều rất tốt, tùy tiện mua cái nào đều được.” Trương thị nhìn nhìn,
Liên Mạn Nhi chỉ cho nàng xem cây trâm rẻ nhất cũng cần năm sáu lượng
bạc.
“Cha, đến giúp mẹ chọn một cái đi. Mẹ, mẹ đừng sợ nhiều tiền, đồ mua cho mẹ cha sẽ không đau lòng.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Bên cạnh có khách nhân nghe thấy Liên Mạn Nhi nói như vậy, đều cười
nghiêng đầu lại xem bọn hắn, kết quả lão phu thê Liên Thủ Tín cùng
Trương thị lập tức đều đỏ mặt.
Trương thị muốn chọn tố trâm, bởi vì rẻ. Liên Mạn Nhi lại không đồng
ý, cảm thấy cây trâm đương nhiên phải mua cái xinh đẹp. Nàng chọn lấy
một cây ngân trâm lưu kim phượng vĩ, nặng bốn tiền. Lưu kim với phượng
vĩ đều rất tinh xảo, chào giá là năm lượng bạc. Trương thị cũng rất
thích, chỉ là có chút tiếc tiền.
Chọn xong cho Trương thị, Liên Chi Nhi nắm tay Liên Mạn Nhi, một bên
xem đồ trang sức trong quầy, một bên thương lượng xem muốn mua cái gì.
Liên Chi Nhi có tính tiết kiệm, cảm thấy trong nhà tuy đã kiếm được ít
tiền nhưng thời gian qua mới sống khá giả được một chút, các nàng không
thể tiêu tiền như nước được.
“Mạn Nhi, hai ta mỗi người mua một đôi ngân Đinh Hương a.” Liên Chi Nhi thương lượng với Liên Mạn Nhi.
Một đôi ngân Đinh Hương nhỏ nhất, kiểu dáng đơn giản nhất, rẻ nhất, bất quá mới bốn mươi văn tiền.
Liên Mạn Nhi không có cùng cách nhìn, vàng bạc đều là tài sản quan
trọng, mua tốt một chút, bình thường có thể làm trang trí, lúc có việc
còn có thể ứng phó nhu cầu bức thiết.
“Tỷ, chúng ta mỗi người mua một đôi Đinh Hương, bất quá đừng mua bạc, ta mua vàng đi.” Liên Mạn Nhi nói.