Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 396: Chương 396: Trung thu




Liên Mạn Nhi vui mừng khôn xiết, vừa rồi nhìn thái độ của Trầm Lục, nàng còn tưởng rằng tối thiểu Trầm Lục chỉ đáp ứng 50% yêu cầu của nàng. Dù sao, muốn đẩy mạnh phát triển cây ngô, nói miệng chỉ sợ không được, làm khẩu phần lương thực, làm quân lương, làm thức ăn gia súc cho chiến mã, hoặc là làm các món ăn tinh tế, những thứ này phải có người tiên phong. Mà một khi cây ngô được mở rộng, hạt giống là tối quan trọng nhất. Muốn mở rộng ở đâu, mở rộng như thế nào, đừng nói Liên Mạn Nhi nàng, ngay cả là Trầm Lục, đều chưa hẳn có quyền lực cao nhất để quyết định.

Liên Mạn Nhi thậm chí chuẩn bị tư tưởng, Trầm Lục cái gì cũng đều không lưu lại cho nàng đấy.

Kết quả Trầm Lục không chỉ hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của nàng, còn đáp ứng thêm lưu lại 300 cân hạt ngô lương thực cho nàng.

Trở lại bên trong cửu hàng, Trầm Lục phân phó người thu thập mọi thứ. Trương Thiên Hộ ở bên kia chuyển ngô lên xe ngựa, không cần Trầm Lục phân phó đáp ứng lưu lại ngô cho Liên Mạn Nhi như thế nào, Trương Thiên Hộ đều để lại số ngô mà Thẩm Lục đã nói cho Liên Mạn Nhi. Mặt khác, Trương Thiên Hộ còn mang thêm mấy xe chở thân cây ngô.

Sắc trời không còn sớm, Trầm Lục mang người vội vàng mà thẳng bước đi, thậm chí Trầm Khiêm cũng chỉ kịp cùng Liên Mạn Nhi nói hai câu, đã bị bọn sai vặt ôm lên xe ngựa.

Mọi người đi rồi, một nhà Liên Mạn Nhi lại trở lại sân phơi lần nữa.

“Hơn một vạn cân, những năm trồng hoa màu này đây là lần thứ nhất ta nhìn thấy nhiều lương thực như vậy. Đây là sản lượng của hai mươi mẫu đất đấy.” Liên Thủ Tín cảm khái.

“Cũng không phải, giống ngô này, thật đúng là là đồ tốt, ta nghĩ so với hạt kê còn ngon hơn.” Trương thị nói.

Nhìn chỗ trống do ngô bị mang đi, trong lòng mọi người có chút vui mừng, cũng hơi có chút vắng vẻ đấy. Vui mừng là vì cây ngô có sản lượng cao. Vắng vẻ vì nhiều ngô như vậy, thoáng cái đều đã bị mang đi.

Nhưng cảm giác vắng vẻ này, cũng chỉ là tạm thời. Trầm Lục trước khi đi, cũng không nói gì thêm. Nhưng bất luận là Liên Mạn Nhi hay là đám người Liên Thủ Tín, Trương thị đều tin tưởng, Trầm Lục sẽ không lấy không đồ đạc của bọn họ.

Cho dù có lấy không, mặc dù các nàng có chút đau lòng, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng sẽ không cảm thấy Trầm Lục làm quá phận.

“Hạt giống ngô này là người ta cho ta đấy. Tháng nóng nhất trong mùa hè chúng ta cũng bán ngô rồi, tiền này ta kiếm cũng đủ rồi.” Liên Thủ Tín chất phác, dễ dàng thấy đủ, “Nếu lúc này, Lục gia không cho chúng ta một chút nào, chúng ta cũng không có gì để nói. Lục gia cho chúng ta 300 cân ngô lương thực, một ngàn cân làm giống. Lục gia đối xử với chúng ta không có gì phải chê trách rồi.”

Liên Thủ Tín chỉ có cảm kích thật sâu với Trầm Lục.

“Nhưng không chỉ có mỗi chuyện này.” Trương thị gật đầu theo, “Chúng ta và Lục gia người ta vốn không quen biết. Thiên địa khác biệt đấy, chỉ chuyện này thôi, chúng ta cũng được lợi không ít từ họ.”

“Đúng.” Liên Thủ Tín gật đầu.

Liên Mạn Nhi chỉ mỉm cười. Trầm Lục đối xử với mọi người dường như rất nghiêm khắc, nhưng sau khi tiếp xúc mấy lần, Liên Mạn Nhi phát giác, Trầm Lục là người thưởng phạt phân minh. Ngươi vì hắn làm việc, đồ đạc ngươi đáng được hưởng, không cần ngươi đòi, chính hắn sẽ cho ngươi, mà còn cho rất hào phóng nữa.

Hiện tại Trầm Lục mang ngô đi, tuy chưa cho Liên gia cái gì, nhưng chắc chắn sau này sẽ cho.

Điều này đúng là Trầm Lục có kỷ luật nghiêm minh, để cho thủ hạ tận tâm làm việc cho hắn, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến những quan viên dù không phải do hắn trực tiếp quản lí cũng tôn sùng kính sợ hắn.

Mà Trương thị và Liên Thủ Tín đôi vợ chồng có tính cách chất phác, biết rõ phải đặc biệt cảm ơn, gặp được người thị phi rõ ràng như Trầm Lục chính là phúc khí của họ. Mà ở Liên gia, loại tính cách này của họ khiến cho họ trở thành hai cái bánh bao lớn.

Đương nhiên, đó đã là chuyện quá khứ rồi.

… …

Nhà Liên Mạn Nhi có sáu miệng ăn, chỉ có Trương thị và Liên Thủ Tín là hai lao động chính, năm nay bọn họ trồng hơn năm mươi mẫu, nhưng ngày mùa thu hoạch, bọn họ so với năm trước khi chưa ra ở riêng, nhiều người trồng 30 mẫu đất còn dễ dàng hơn nhiều.

Vốn là hai mươi mẫu đất trồng ngô, đều thu thập xong rồi, chỉ còn phơi hạt ngô thêm một nắng nữa, phơi nắng tốt rồi sẽ thu vào kho thóc.

Về phần hạt kê, cao lương, đậu phộng, cây đậu các loại còn phải phơi nắng thêm một thời gian ngắn nữa, mới có thể tuốt hạt, quạt thóc các loại, rồi mới cất vào nhà kho.

“Những chuyện lặt vặt này, năm nay cũng không cần mấy mẹ con làm rồi, đến lúc đó, ta mướn ba người làm công nhật, ta cùng với bọn hắn làm việc, chỉ cần thời gian mấy ngày thì tất cả đều ổn.” Liên Thủ Tín tính toán như vậy, hiển nhiên lời Ngô ngọc Quý và Vương thị đã đả động đến lòng của hắn.

“Vậy cũng được.” Trương thị cũng gật đầu biểu thị đồng ý.

Bên trong cửa hàng cũng nên có một người lớn chăm sóc, Liên Thủ Tín muốn dẫn theo mấy người làm công nhật làm việc nhà nông, nàng phải ở lại cửa hàng. Hiện tại với điều kiện trong nhà, thuê mấy người làm công nhật, các nàng hoàn toàn có thể chi trả tiền công rồi, để cho mấy đứa trẻ thoải mái, nàng làm mẹ, trong lòng cũng nguyện ý.

Mắt thấy sắp mười lăm tháng tám tết Trung thu, những chuyện lặt vặt này, Liên Thủ Tín tính toán đợi qua tiết này mới bắt đầu làm.

Hai ngày trước Ngô Gia Hưng đã đưa quà tặng cho ngày lễ này rồi .

Lần này quà tặng ngày lễ của Ngô gia giống nhau là một chồng hộp bánh Trung thu thượng đẳng, đó là đặc sản của Liêu Đông phủ gồm năm loại nhân, mứt táo, nhân bánh từ bột đậu tây mỗi thứ một cân, còn có từ cửa hàng bán thực phẩm của miền nam mua bánh bánh Trung thu nhân hạt sen, nhân lạp xưởng cũng giống như vậy tất cả một cân, tổng cộng năm cân.

Thứ hai là xích đầu, một mảnh vải lụa màu vàng, một mảnh vải lụa hoa màu hồng, một mảnh gấm màu xanh lam, ở chân mảnh vải lam đều dệt hoa hồng.

Mặt khác, còn có rượu Thiệu Hưng rượu 2 hũ, gạo tẻ mười cân, bột mì trắng thượng đẳng mười cân.

Nhà Liên Mạn Nhi đã đặt việc thu hoạch vụ thu sang một bên, người một nhà bắt đầu chuẩn bị qua Trung thu.

Tết Trung thu, là ngày lễ truyền thống để một nhà đoàn tụ. Tết Trung thu này là tết Trung thu đầu tiên nhà Liên Mạn Nhi đón kể từ khi ra ở riêng, hơn nữa là trong những ngày thu hoạch vụ mùa như thế này.

“Trung thu năm nay nhà chúng ta phải tổ chức thật lớn mới được.” Trương thị là người đầu tiên nói.

Liên Thủ Tín cười gật đầu.

Nói ăn tết lớn đương nhiên là làm thật nhiều đồ ăn ngon, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất không dị nghị gì.

Nhưng chuyện ăn uống nhà mình tạm thời để tính toán sau, đầu tiên phải chuẩn bị chính là quà tặng cho mọi người.

Nhà Liên Mạn Nhi hiện tại kết giao với nhiều nhà, có nhà trong những ngày lễ như thế này chỉ tặng quà cho có hai nhà thôi.

“Nhà ông ngoại thì chúng ta nên tặng những quà gì?” Liên Thủ Tín đi đầu nói. Trương Thanh Sơn là trưởng bối, hơn nữa lại đặc biệt yêu thương nhà bọn họ, Liên Thủ Tín cảm kích với cha vợ là phát ra từ tâm đấy.

“Biếu nhà ông ngoại thì nên biếu những đồ có lợi ích thực tế a. Gạo và bột mì trắng thì như thế nào?” Liên Mạn Nhi nói.

Hộ nông dân, lễ tới lễ đi, lợi ích thực tế là chính a, mà đây lại còn là nhà thông gia a.

“Vậy thì tặng mười cân gạo, mười cân bột mì trắng.” Trương thị nói.

“Thêm cả hai gói lá trà, ta mua cho Lỗ tiên sinh loại lá trà kia, ta thấy ông ngoại bọn trẻ rất thích uống đấy. Ngoài ra còn thêm hai vò rượu, vừa vặn thành bốn loại quà.” Liên Thủ Tín nói, “Những ngày này ta rất bận, sợ là không đi đến đó được, để cho người mang lễ đến, như thế có được không?”

“Được, tất cả nghe theo ngươi.” Trương thị hé miệng cười nói.

“Đây là cho nhà ông ngoại, thế còn lễ cho nhà Gia Hưng ca, chúng ta đáp lễ lại như thế nào ?” Liên Mạn Nhi ngồi ở bên cạnh bàn, vừa cầm bút ghi chép trên giấy, vừa hỏi.

“Nhà Gia Hưng đưa lễ lần này, so với tiết Đoan Ngọ lại tăng thêm. Lần trước ta còn nói với mẹ Gia Hưng, quà tặng trong ngày lễ cứ như vậy là được rồi, chúng ta lại là thân thích thật sự, tâm ý là được, so với cái gì cũng tốt hơn.” Trương thị khẽ thở dài, nói ra.

Tuy là thở dài, nhưng là thần thái và ngữ khí đều không giấu được sự vui vẻ. Không phải là do những lễ kia, mà là vì tâm ý sau những vật đó, Ngô gia rất coi trọng Liên Chi Nhi, coi trọng cửa hôn sự này.

“Mẹ, quà đáp lễ!” Nhìn Trương thị có chút thất thần, Liên Mạn Nhi cười nhắc nhở.

“Đúng, đáp lễ.” Trương thị ngẫm nghĩ một hồi, “Chi nhi không phải là làm cho Gia Hưng hai đôi giày, một bộ xiêm y đấy ư, cho vào làm quà đáp lễ a.”

“Lại cho hai móng giò hầm.” Liên Thủ Tín nói.

“Ân, cũng tính là quà đáp lễ a.” Liên Mạn Nhi ghi chép, “Con thấy Vũ chưởng quỹ từ thị trấn mang trái lựu cho chúng ta ăn cũng ngon lắm, cũng lấy làm quà đáp lễ.”

“Đúng, trái lựu, cái này hay.” Trương thị cười gật đầu, “Ngoài ra, chúng ta lại một rổ trứng vịt muối ngon, đứa bé Gia Hưng kia rất thích ăn trứng vịt muối nhà chúng ta.”

Liên Chi Nhi một mực không nói chuyện, nghe Trương thị nói đến đây, cúi đầu xuống, sắc mặt hơi có chút đỏ lên.

Chủ yếu là quyết định quà cho hai nhà đã làm xong, việc còn lại đồ thưởng cho bọn tiểu nhị trong cửa hàng.

“Thịt heo hai cân, bánh Trung thu một cân, rượu trắng hai cân.” Liên Thủ Tín nói.

“Cha, rượu trắng cũng chỉ có lão Vệ yêu thích thôi. Nếu người nào không thích thì cho mọi người tự chọn một trong hai rượu trắng hoặc ba thước vải thô đen,.” Liên Mạn Nhi nói.

Vải thô đen, đối với hộ nông dân là đồ cực tốt. Ba thước vải thô có thể làm kiện quần áo khoác bền chắc cho trẻ con, càng có thể làm cho một nhà lớn nhỏ mỗi người một đôi giày.

“Được đấy, Mạn Nhi suy nghĩ chu đáo hơn cha rồi.” Liên Thủ Tín cười nói.

Sau khi thương lượng mọi việc ổn thỏa rồi, cuối cùng, mới là an bài ăn tết của chính gia đình Liên Mạn Nhi.

“… Cá chép một con, phải mua con lớn nhất đấy, nhà chúng ta nhiều người. Thịt ba chỉ hai cân, làm thịt kho tàu, xương sườn cần…” Người một nhà ngươi một lời ta một câu, Liên Mạn Nhi ghi danh sách càng ngày càng dài.

“Cha, mẹ, nhà Diệp nhi mới phân ra cái gì cũng không có. Nhà bọn họ có ba người, nhà ta cũng mời các nàng đón tết Trung thu cùng chúng ta chứ.” Liên Mạn Nhi vừa cầm bút viết những gì cần mua vừa nói.

“Chuyện này còn cần con nói, đã sớm có ý định như vậy rồi.” Trương thị cười nói.

“Tết Trung thu này chúng ta làm ở khu nhà cũ a.” Liên Thủ Tín do dự nửa ngày mới nói ra đề nghị.

Trương thị cùng mấy đứa con lúc đầu đều trầm mặc, sau đó cùng gật đầu. Trong lòng mọi người đều tinh tường, đây là ngày lễ cuối cùng bọn họ làm ở khu nhà cũ.

Bởi vì ngày tết trùng với ngày mùa thu hoạch, tết Trung thu của các hộ nông dân thường so những ngày lễ khác thì giản tiện hơn. Bữa cơm đoàn viên vẫn được an bài vào buổi trưa.

Triệu thị và Liên Diệp Nhi ở gian ngoài, đi theo đám người Liên Mạn Nhi cùng một chỗ bận rộn làm đồ ăn. Mấy người đều là bước chân nhẹ nhàng, thỉnh thoảng bộc phát ra một trận cười vui.

Cá chép dấm đường, thịt kho tàu hầm nấm. Tất cả chén lớn nhỏ được sắp xếp trên bàn, Liên Mạn Nhi còn tự mình xuống bếp làm món khoai lang thái sợi.

Người hai nhà ngồi xuống, trước mặt mỗi người đều đặt một chung rượu nho nhỏ. Liên Mạn Nhi cầm chai rượu đế, Liên Diệp Nhi cầm chai rượu nho, lần lượt rót rượu.

“Hôm nay, tất cả mọi người đều được uống một chung.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.