Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 895: Chương 895: Vú em và cậu út.




Liên Mạn Nhi nhìn Ngô Gia Hưng một cái, lại cười cười nhìn Liên Chi Nhi. Liên Chi Nhi đối với con mình đương nhiên là hết sức yêu thương chăm sóc, mà Ngô Gia Hưng càng là một “ vú em” trẻ vô cùng có trách nhiệm. Chỉ cần hắn ở nhà, thì việc chăm sóc Đại Bảo hắn đều cướp lấy để làm. Tỷ như thay quần áo, chơi, dỗ ngủ, thậm chí là tã bẩn, hắn cũng vui vẻ đi giặt. Mặc dù trong nhà có nha đầu, bà tử những chuyện như vậy không cần hắn phải động tay.

Đại Bảo mỗi khi ra ngoài sẽ mang theo một giỏ chuyên đựng đồ dùng của bé. Chỉ cần Ngô Gia Hưng đi theo, thì hắn nhất định sẽ cầm cái giỏ đó, giống như hôm nay tiểu Mai và tiểu Lan chỉ phụ trách cầm bao quần áo của Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi.

Tóm lại, chỉ cần đồ có liên quan đến Đại Bảo, Ngô Gia Hưng đều vui vẻ cầm, cho dù mọi người khen Đại Bảo sau lưng hắn, thì người làm cha như hắn cũng thấy vui vẻ ngọt ngào.

“ Mạn Nhi, đừng bế bé nữa.” Liên Chi Nhi cười nói với Liên Mạn Nhi, “ Đừng thấy bé nhỏ, thực ra bé rất nặng. Chúng ta cứ bế bé sẽ thành thói quen, không rời được người …. Cứ để bé nằm trên giường một chút đi.”

“ Không sao, cứ để muội bế, không nặng đâu.” Liên Mạn Nhi vừa ôm Đại Bảo vừa nói.

“ Không rời được người thì có sao đâu.” Trương thị nghe Liên Chi Nhi nói cũng nghiêng đầu nói: “ Chúng ta nhiều người, còn sợ không có người bế hắn sao. Đại Bảo muốn bế thì cứ bế thôi.”

Trương thị như vậy hoàn toàn là một bà ngoại cưng chiều cháu vô nguyên tắc. Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi liếc nhau cười.

“ Đợi Ngũ lang thành thân, sinh cháu không biết lúc đó nương sẽ cưng chiều hắn đến mức nào đâu.” Liên Chi Nhi nói nhỏ với Liên Mạn Nhi.

“ Có thể tưởng tượng được.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu.

Ôm Đại Bảo chơi hồi lâu, nàng đặt bé lên giường, kê gối cho bé nằm, lấy trống bỏi ra trêu chọc bé. Hai đôi mắt bé đen lay láy chuyển động theo chiếc trống, cười khanh khách, tay khua loạn muốn bắt lấy cái trống.

Trong nhất thời tiếng trống bỏi kêu, tiếng Đại Bảo cười cùng với tiếng chuông đeo ở chân hắn tạo thành một mảng âm thanh vui tai.

Liên Chi Nhi bảo nha đầu đem giỏ tới, bên trong có một ít trái cây, một vò rượu Kim Hoa nhỏ, và một ít điểm tâm tinh xảo, còn có hai đôi giày mới nàng làm cho Liên Thủ Tín và Trương thị, hà bao cho Liên Mạn Nhi, túi đựng bút cho Ngũ lang, tiểu Thất, tiểu Long, tiểu Hổ.

“ Nhà chúng ta ở gần nhau, mỗi lần về nhà là tặng đồ. Sắp đến Trung Thu rồi.” Trương thị nói, ý của nàng là đến Trung Thu Liên Chi Nhi sẽ đưa lễ đến nên bây giờ không cần đưa những thứ này.

Hai nhà ở gần nhau, mỗi lần Liên Chi Nhi về nhà sẽ mang theo một ít lễ vật. Có nhiều lúc lễ là do Ngô Vương thị và Ngô Gia Hưng ở phía sau chuẩn bị.

Dĩ nhiên nhà Liên Mạn Nhi cũng đưa qua đó không ít, có đồ gì tươi mới, tôm cá, đồ chơi, đồ ăn ở huyện thành phủ thành đều đưa qua một phần cho Liên Chi Nhi.

Đây gọi là ta đối với người tốt một chút, người sẽ đối với ta càng tốt hơn, dùng tấm lòng để đổi tấm lòng.

“ Đây cũng đâu phải đồ quý hiếm gì đâu nương, Trung Thu thì có lễ của Trung Thu mà.”

Chi Nhi nói như vậy Trương thị cũng không dây dưa đề tài này nữa, hai mẹ con lại nói chút chuyện phiếm.

“ Gia Ngọc tỷ gần đây có viết thư về không, Tết tỷ ấy có thể về nhà ở mấy ngày được không ạ?” Liên Mạn Nhi vừa chơi với Đại Bảo vừa hỏi Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng.

Đầu năm nay , Ngô Gia Ngọc xuất giá, hôn sự của Ngô Gia Ngọc là do Ngô Ngọc Qúy và Ngô Vương thị đã định cho nàng từ sớm, chính là người họ Lý cùng thôn với Ngô Vương thị, cùng với nhà mẹ đẻ của Ngô Vương thị cũng xem là họ hàng thân thích, Lý gia cũng là một nhà phú hộ, hai nhà đã thương lượng xong hôn lễ của Ngô Gia Hưng, thì sẽ gả Ngô Gia Ngọc qua.

Lúc Ngô Gia Ngọc xuất giá, Đại Bảo vừa mới ra đời, hơn nữa chính là thời điểm bé mềm mại, đáng yêu. Ngô Gia Ngọc xuất giá vô cùng không nỡ xa đứa cháu này.

Ngô gia cho Ngô Gia Ngọc đồ cưới cũng rất nhiều, Ngô Vương thị đem trang sức bà để dành cho Ngô Gia Ngọc làm của hồi môn, không biết có phải là do có cháu rồi nên suy nghĩ cũng có chút thay đổi. Ngô Vương thị cho Ngô Gia Ngọc đồ trang sức không nhiều lắm, như đã nói với Chi Nhi là một phần ba.

Ngô Gia Ngọc cũng không tranh giành nhưng Liên Chi Nhi thấy băn khoăn nên đã chọn một ít đồ trang sức của mình cho Ngô Gia Ngọc làm quà cưới.

Ngô Gia Ngọc tự nhiên là rất cảm kích Liên Chi Nhi, Ngô Ngọc Qúy, Ngô Vương thị cùng Ngô Gia Hưng trong lòng vừa vui mừng vừa cảm động.

“ …. Ngày hôm qua muội ấy còn viết thư đến nói là để xem xem Tết có thể về ở hai ngày được không.” Ngô Gia Hưng cười nói, “ Rượu Kim Hoa này là do muội muội ủ, sai người mang về hai vò, để lại cho cha con một vò, còn lại con đưa qua cho nhạc phụ nếm thử, nói cũng không tệ.”

“ Tỷ cũng nhớ Gia Ngọc.” Liên Chi Nhi nói, “ Mối hôn sự này của Gia Ngọc rất tốt chỉ là ở xa quá, chúng ta không thể thường xuyên gặp mặt.”

Liên Chi Nhi và Ngô Gia Ngọc quan hệ rất tốt, cái này mọi người đều biết. Chi Nhi khiêm nhường, Gia Ngọc ôn hòa, hai người cho tới bây giờ cũng chưa từng nặng lời với nhau.

Trương thị không nói gì, chỉ là trong lòng cảm thấy tràn đầy may mắn. Không so sánh thì thôi, càng so bà càng cảm thấy mối hôn sự của Chi Nhi thật là tốt.

Nói một hồi, Trương thị lại ôm Đại Bảo, Liên Diệp Nhi cũng lại chơi với Đại Bảo, lúc này thấy cũng không còn sớm nên Liên Diệp Nhi cáo từ trở về. Liên Diệp Nhi đi không bao lâu thì Liên Thủ Tín về.

Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng ra đón, hành lễ với hắn.

Liên Thủ Tín mặt mũi vui mừng, nhanh chân chạy vào với Đại Bảo.

“ …. Chàng đi rửa tay chân mặt mũi, thay quần áo trước đi.” Trương thị ngăn Liên Thủ Tín tới gần Đại Bảo.

Đại Bảo nhận ra Liên Thủ Tín, miệng thổi phì phì bọt khí, giơ hai tay về phía hắn.

“ Cháu ngoan ….” Liên Thủ Tín cười ha ha, đi thay đồ sau đó trở lại ôm Đại Bảo, “ Mấy ngày không gặp, cháu ta lại mập lên rồi này …mập là tốt …ha ha…”

Liên Thủ Tín cọ râu của hắn vào mặt Đại Bảo làm cho bé cười khanh khách.

“ Buổi trưa đừng về, ở lại ăn cơm đi.” Trương thị cùng Liên Chi Nhi thương lượng, “ Gia Hưng không phải nói trưa nay cha chồng của con không về, mẹ chồng của con cũng bị nhà bên kia giữ lại ăn cơm sao?”

“ Dạ, trưa nay con không về.” Chi Nhi cười gật đầu.

Trương thị vui mừng bảo nhà bếp làm một mâm cơm thịnh soạn, còn cố ý làm toàn những món Chi Nhi và Ngô Gia Hưng thích ăn.

“ …. Chuẩn bị thêm mấy món nhắm rượu, Gia Hưng hôm nay rảnh, cùng ta uống mấy chén.” Liên Thủ Tín nói.

“ Đúng lúc Gia Hưng cho chàng một vò, buổi trưa hai người uống thử cái đó đi.” Trương thị nói.

Gần trưa, tiểu Thất, tiểu Hổ, tiểu Long đi học về. Tiểu Thất từ bên ngoài đã biết Ngô Gia Hưng và Chi Nhi đem Đại Bảo đến, nên chạy một mạch vào. Lúc này Đại Bảo đang được Trương thị ôm, bé nghe tiếng của tiểu Thất, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, miệng ê a gọi.

“ Cậu … cậu …. cậu út …..”

Tiểu Thất từ ngoài chạy vào nghe Đại Bảo gọi hắn thì vô cùng vui sướng.

“ Đại Bảo ….” Tiểu Thất nhảy đến trước mặt Trương thị, nhìn Đại Bảo cười.

“ Út … cậu ….” Trong đôi mắt đen nhánh của Đại Bảo toàn ý cười, thân thể nhỏ bé cố gắng hướng về phía tiểu Thất.

“ Hai đứa các con là thân nhất.” Trương thị cười đưa Đại Bảo cho tiểu Thất ôm, dặn hắn cẩn thận.

Đại Bảo ở trong lòng tiểu Thất, kéo cổ hắn, thoa nước miếng lên mặt hắn, hai cậu cháu cười ha ha vô cùng vui vẻ.

Sau đó tiểu Long tiểu Hổ đi vào, trong phòng nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Đại Bảo được tiểu Thất ôm đang vui rạo rực thì đột nhiên mặt bé lộ vẻ kỳ quái, tiểu Thất thấy ngực mình nóng lên.

“ Ôi … Đại Bảo hình như là …. tè rồi.” Tiểu Thất miệng giật giật nói.

“ Đúng, là tè.” Tiểu Long, tiểu Hổ nhìn thấy cười ha ha nói.

“ Mau ôm đến đây.” Trương thị vừa nói, vừa kêu tiểu Long, tiểu Hổ, “ Các cháu làm cậu không được cười bé, không thấy bé chu miệng ra rồi sao ?”

Liên Mạn Nhi nhìn bé, không phải chứ, vốn là đi tiểu không có chuyện gì lớn nhưng vì tiểu Long, tiểu Hổ cười nên thằng nhóc này thấy ủy khuất đây.

Tiểu Thất đưa bé cho Chi Nhi, lại nhìn áo của mình thấy ướt một mảng lớn.

“ Ha ha,” Liên Mạn Nhi cười nói, “ Hình như Đại Bảo thích tè trên người tiểu Thất đó, đây là lần thứ mấy rồi?”

“ Lần thứ ba rồi.” Tiểu Thất bất đắc dĩ nói.

“ Đại Bảo với cậu nhỏ của hắn là tình cảm nhất.” Trương thị cười bảo tiểu Thất đi thay đồ.

“ … chờ mấy ngày nữa tỷ có thời gian sẽ may áo mới cho đệ.” Liên Chi Nhi lúc này đã thành thục dùng khăn ấm lau rửa, thay tã sạch cho Đại Bảo rồi.

Toàn bộ quá trình đều có Ngô Gia Hưng ở bên cạnh giúp đỡ, sau đó còn muốn cầm tã bẩn đi giặt.

“ Mau để xuống, để cho người hầu giặt.” Trương thị vội ngăn hắn.

Đại Bảo đi tiểu xong lại đói bụng, Chi Nhi tuy đã làm mẹ nhưng vẫn giữ tính hay xấu hổ, ôm Đại Bảo vào trong phòng của Mạn Nhi cho hắn bú sữa, Liên Mạn Nhi định đi cùng, tiểu Thất đã thay áo xong trở lại.

“ Cha, con nói cha nghe một chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.