Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 892: Chương 892: Xả tang




Trung thu, khí trời trong xanh, Liên Mạn Nhi dậy rất sớm, rửa mặt xong, nha đầu Cát Tường lấy hai bộ áo váy trong tủ ra hỏi Liên Mạn Nhi muốn mặc bộ nào. Liên Mạn Nhi chọn một bộ sắc màu thu hương.

Đầu năm nay, nhà Liên Mạn Nhi xuất tiền ra làm giỗ đầu cho Liên lão gia tử, cũng không mời người ngoài, chỉ có mấy người họ Liên cùng nhau ăn một bữa cơm. Sau đó, Trương thị, Liên Mạn Nhi, Ngũ lang, tiểu Thất chính thức cởi bỏ tang phục.

Liên Thủ Tín và các anh em phải để tang cho Liên lão gia tử ba năm, mà Trương thị, Liên Mạn Nhi thì chỉ cần để tang một năm thôi. Ra hiếu kỳ, Liên Mạn Nhi có thể mặc quần áo có màu sắc, đeo trang sức vàng ngọc.

Liên Mạn Nhi thay đồ xong, chậm rãi đi ra ngoài, đứng ở hành lang ngắm cảnh trong viện, trêu chọc hai con chim họa mi ở trong lồng treo ngoài hành lang.

Cây lựu ở dưới hành lang đã kết trái đỏ rực, trên giàn trăm hoa đua nở, phía dưới là mấy chậu cây ớt, cây táo đậm chất nhà nông cũng kết đầy trái.

Lại là một mùa bội thu, Liên Mạn Nhi không khỏi mỉm cười.

Xa xa có tiếng bước chân, Liên Mạn Nhi ngẩng đầu lên thấy Liên Thủ Tín từ bên ngoài đi vào.

“ Cha, sớm như vậy cha đã ra đồng rồi sao?”

Lien Thủ Tín mặc một bộ quần áo màu xanh, trên đế giày màu xanh nhạt của hắn có dính một chút bùn đất.

“ Không có gì, cha chỉ đi xem sân phơi, thuận đường tùy tiện đi nhìn một chút thôi.” Liên Thủ Tín nói.

Hoa màu đã thu hoạch xong, hai ngày nay tranh thủ trời tốt, mang đi phơi và sàn thóc. Về phần rơm rạ trong đất, cũng không cần nhổ lên gấp, đợi mấy ngày nữa, rơm rạ khô rồi nhổ lên đem về, cũng dễ chất đống.

Hiện nay ở huyện thành Cẩm Dương, trừ mấy trăm mẫu đất ruộng ở thôn Tam Thập Lý còn có điền trang ở La gia thôn, trong thời gian hai năm, nhà Liên Mạn Nhi lại mua thêm hai điền trang nữa. Bởi vì điền trang và các loại sản nghiệp nhiều, lại nói mấy năm trước cũng bồi dưỡng được rất nhiều người trung thành, biết làm việc, nên mỗi điền trang phái xuống một trang đầu ( người đứng đầu trang ) để lo liệu mọi chuyện.

Các ruộng đất, ao cá, hồ sen ở thôn Tam Thập Lý đều có hai quản sự trông coi, chịu trách nhiệm.

Một quản sự giống như các trang đầu ở mấy điền trang khác, về phần quản sự vườn nho, sẽ trông coi luôn việc chế tạo rượu nho.

Mấy người này đương nhiên là ký khế ước chung thân, nhà Liên Mạn Nhi cho bọn họ đãi ngộ cũng không tệ.

Bởi vì mọi việc đều được an bài hợp lý nên Liên Thủ Tín thật ra cũng không cần xuống ruộng trông coi, nhưng vì bản tính người nông dân trong hắn không hề thay đổi, tình cảm đối với ruộng đất hoa màu không hề bởi vì cuộc sống trở nên khá giả mà phai nhạt đi, không chỉ có đất đai mà mỗi lúc thu hoạch cũng thường đi xem. Mọi người dù có ngăn cản nhưng hắn vẫn muốn làm chút việc này kia như vậy mới thấy thoải mái trong người.

Hắn luôn nói bất kể lúc nào, ruộng đất, hoa màu này cũng là nền móng của gia đình. Thực ra, ở thời đại này, những người có suy nghĩ như hắn rất nhiều, nếu không cũng không có nhiều nhà trước cửa luôn treo câu đối giống nhau, là hai chữ vừa làm ruộng vừa đi học.

Ruộng đất và hoa màu là căn cơ của gia đình bọn họ, hay là căn cơ của giang sơn xã tắc, của toàn bộ bách tính trong thiên hạ.

Cũng có người thấy Liên Thủ Tín xuống ruộng làm việc, thì không hiểu lắm, cảm thấy thân phận cũng như gia cảnh hiện giờ của hắn, hoàn toàn không cần phải làm mấy việc nặng nhọc này, lúc này hắn sẽ nói việc làm ruộng và việc học như nhau, đều là công việc thượng đẳng.

“ Người ta vạn tuế gia mỗi năm vẫn dắt theo hoàng hậu nương nương cùng xuống ruộng làm việc kìa.”

Liên Mạn Nhi nghe Liên Thủ Tín nói vậy, sau lưng luôn vụng trộm cười, sở dĩ Liên Thủ Tín nói như vậy là vì đầu xuân khi Lỗ tiên sinh gửi thư cho nhà các nàng nói đến cảnh Hoàng đế và Hoàng hậu dẫn theo bách quan trồng dâu tằm, LiênThủ Tín nghe tiểu Thất đọc sách xong, sau đó gặp người khuyên hắn, mỗi lần hắn đều nói mấy lời đó.

Hòang hậu hiện nay chính là Trầm Cẩn. Sau khi vào cung một năm thì chính thức sắc phong làm Hoàng hậu.

“ Chàng nhanh vào nhà rửa tay đi rồi ăn sáng.” Trương thị từ trong phòng đi ra, cười nhìn Liên Thủ Tín nói.

“ Ta sẽ rửa bên ngoài” Liên Thủ Tín đứng ở trong sân, nhìn bốn phía. Bốn mùa trong năm, mùa thu hoạch trời trong mây trắng, không khí trong lành, cũng là mùa hắn yêu thích nhất.

“ Vậy chàng ở ngoài rửa đi “ Trương thị bảo tiểu nha đầu bưng một chậu nước ra, nhìn Liên Thủ Tín rửa mặt rửa tay.

“ Chàng rửa chân luôn đi, ta lấy giày khác cho chàng thay.” Trương thị nhìn thấy giày của Liên Thủ Tín dính bùn nên lấy giày khác cho Liên Thủ Tín thay, sau đó lại hỏi Liên Thủ Tín, “ Lúc chàng đi vào có nhìn thấy bọn tiểu Thất không?”

“ Thấy.” Liên Thủ Tín nói, “ Ta đứng ngoài cửa sổ thư phòng nhìn thấy bọn hắn đang học bài, Khúc tiên sinh cũng ở đó.”

Đang nói chuyện thì nghe tiếng bước chân, tiếp theo đó là tiểu Thất, dắt theo tiểu Long, tiểu Hổ quẹo qua bức tường xây làm bình phong đi vào.

Nụ cười trên mặt Trương thị lập tức tươi lên mấy phần.

“ Đói rồi phải không, học cả một buổi sáng rồi, nhanh vào trong ăn sáng.”

Tiểu Thất dắt tiểu Hổ, tiểu Long đến trước mặt Liên Thủ Tín và Trương thị cung kính hành lễ, vấn an, sau đó lại chào hỏi Liên Mạn Nhi. Hai năm qua tiểu Thất đã cao hơn một chút, trên người trên mặt tuy vẫn còn nét trẻ con nhưng cũng có thể nhìn ra vẻ một thiếu niên tuấn tú rồi.

Bởi vì thủ hiếu cho Liên lão gia tử nên năm ngoái tiểu Thất không có thi Đồng sinh, mà ở nhà học thêm một năm, đầu năm nay mới tham gia thi.

Trước khi thi Lỗ tiên sinh, Sở tiên sinh, Khúc tiên sinh đã ra đề cho hắn thi thử, mấy vị tiên sinh rất xem trọng hắn. Liên Thủ Tín và Trương thị cũng rất kỳ vọng, kết quả tiểu Thất không phụ sự mong đợi của mọi người, tiểu Thất thi Đồng sinh ở huyện thành Cẩm Dương xếp thứ hai.

Xếp thứ nhất là một thanh niên lớn hơn tiểu Thất mười tuổi.

Liên Thủ Tín và Trương thị cười không khép miệng lại được, trong lòng các vị tiên sinh cũng âm thầm vui mừng. Tiểu Thất thi tốt như vậy là do hắn tự bản thân cố gắng rất nhiều, mặt khác cũng là do hắn có được tiên sinh tận tâm dạy dỗ. Mà có thể dạy được một học trò tốt như vậy cũng là phần thưởng mà các vị tiên sinh mong muốn nhất.

Các vị tiên sinh vui mừng và càng yêu cầu cao hơn đối với hắn.

Hai năm nay, tiểu Thất không chỉ tiến bộ về học vấn, bởi vì được Lỗ tiên sinh đích thân dạy bảo, nói chuyện hành động dần dần có phong thái đại gia. Chỉ là tính tình không thay đổi nhiều, lúc ở cùng với người nhà, vẫn rất hoạt bát, không giống như Ngũ lang luôn đứng đắn nghiêm chỉnh. Liên Mạn Nhi nghĩ tiểu Thất tính tình phóng khoáng, thoải mái có lẽ là do hắn là con út trong nhà.

Cả nhà vào phòng, Trương thị phân phó dọn thức ăn lên. Mọi người rửa tay rồi ngồi trên giường ăn cơm.

Tuy là ăn sáng nhưng thức ăn rất phong phú, cháo cùng các loại thức ăn đều bày đầy bàn. Liên Thủ Tín cầm đũa gắp thức ăn, mọi người lúc này mới bắt đầu động đũa.

Tiểu Thất, tiểu Long, tiểu Hổ đang tuổi lớn, trên bàn ăn tuy có quy củ nhưng không câu nệ, Trương thị luôn để ý gắp thức ăn cho bọn trẻ, nhìn bọn hắn ăn ngon lành, Trương thị mặt mũi tươi cười như ăn phải mật.

Liên Thủ Tín ăn ít cháo sau đó chọn những cái bánh bao hơi đen ăn.

“ Ngon, ngon.” Liên Thủ Tín ăn hai miếng là hết hơn phân nửa cái bánh bao, vừa ăn vừa khen ngon.

Loại bánh bao này là dùng lúa mì vụ xuân xay thành bột mà làm, cảm giác và mùi vị khi ăn không bằng bánh làm bằng lúa mì vụ đông đang bốc hơi trên khay bên cạnh. Nhưng Liên Thủ Tín vẫn cứ thích ăn nó.

Liên Mạn Nhi chỉ cười không nói gì.

“ Chàng ăn thì ăn đi, làm gì mà như đứa con nít vậy?” Trương thị ở bên cạnh cười nói.

Liên Thủ Tín không nói, chỉ mỉm cười tiếp tục ăn.

Tiểu Thất bây giờ là Lẫm sinh, mỗi tháng đều được lãnh gạo, gặp lúc Tết còn có cá, thịt. Bởi vì huyện Cẩm Dương chủ yếu có lúa mì vụ đông và lúa mì vụ xuân nên lương thực phát cho bọn hắn cũng đổi thành lúa mì.

Nhà Liên Mạn Nhi bây giờ tất nhiên là không thiếu thứ này, nhưng mỗi lần phát Liên Thủ Tín đều sẽ tự mình đi lãnh, lãnh về còn dặn dò đầu bếp phải làm cho cả nhà ăn.

Ăn sáng xong, dọn bàn xuống, lúc này vẫn còn chưa tới giờ đi học, nên mọi người ngồi lại tán gẫu với nhau.

Có tiểu Thất làm gương nên tiểu Long, tiểu Hổ học hành cũng rất chăm chỉ, không giống như lúc ban đầu mới đến trốn học, nghịch phá nữa. Tất nhiên cũng phải khen Khúc tiên sinh nghiêm khắc, và cả cây thước trong tay ông ấy nữa.

Nhớ lại lúc tiểu Long, tiểu Hổ bị Khúc tiên sinh đánh, gào khóc thảm thiết làm Liên Mạn Nhi nhịn không được cười.

Tiểu Thất thấy Liên Mạn Nhi cười thì sáp lại.

“ Tỷ, tên Triệu Hoán Thần trong trường hôm qua nói với đệ, hắn bắt được một con Hoàng điểu, rất đẹp, hót cũng hay, đệ kêu hắn hôm nay đem đến, nếu mà được, đệ sẽ dùng một cây bút đổi với hắn.” Tiểu Thất cười hì hì nói với Liên Mạn Nhi.

Hoàng điểu cũng là chim Hoàng oanh, lông sặc sỡ, hót rất hay.

“ Mạn Nhi tỷ, bọn đệ sẽ làm cho tỷ cái lồng thật đẹp, đảm bảo đẹp hơn so với cái trước kia.” Tiểu Long và tiểu Hổ cướp lời nói.

“ Được.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu.

“ Mạn Nhi tỷ, tỷ có thích dế không, bọn đệ cũng bắt được.” Tiểu Long và tiểu Hổ lại nói.

“ Được rồi, đừng có lúc nào cũng đem Mạn Nhi tỷ của các con ra làm bình phong, con chim kia còn được, nàng sao có thể giống các con chơi đá dế? Các con lo học đi, có phải là mấy hôm nay nhớ roi của tiên sinh rồi không.” Trương thị cố ý làm mặt dữ nói.

Tiểu Long, tiểu Hổ làm mặt quỷ, không nói nữa.

Lát sau, đến giờ đi học, bọn hắn vội đứng lên.

“ Học chăm chỉ vào, đừng có chọc giận tiên sinh đó.” Liên Mạn Nhi dặn dò.

Ba đứa trẻ đáp ứng sau đó mới ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.