Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 56: Chương 56: Yến tiệc ở riêng




Edit: Rabbitdethuong Một đoàn người từ bên ngoài đi tới, đi đầu một lão giả cao lớn, mặc một thân xiêm y màu xanh, ôm hai tay, sải bước đi vào trong. Một nữ nhân khuôn mặt trắng nõn tuổi chừng bốn mươi, được một con dâu chải búi tóc cùng một cô nương trẻ tuổi dìu đi ở phía sau. Tiếp theo cửa lớn mở rộng ra, một hán tử khuôn mặt có bảy tám phần tương tượng với lão giả đi phía trước đánh xe ngựa vào.

Bọn người Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín vội vàng từ trong phòng đi ra, nghênh đón.

“Thân gia!”

“Lão ca ca.”

Liên lão gia tử cùng lão giả chào hỏi lẫn nhau, Liên Thủ Tín cũng bước lên phía trước cúi thấp người vái chào lão giả.

“Nhạc phụ!”

Thì ra đây chính là phụ thân của Trương thị Trương Thanh Sơn, đi theo phía sau là nương của Trương thị gọi là Lý thị, đại tẩu Vương thị, cháu gái Trương Thái Vân, đánh xe chính là đại ca Trương thị Trương Khánh Niên

Nhà mẹ đẻ của Trương thị cách Tam Thập Lý doanh tử khoảng năm mươi dặm, là một cái làng lớn nhất trong núi, gọi là Thiêu Oan Truân. Trương gia cũng có hơn mười mẫu đất, trên núi còn có hơn vài chục mẫu làm vườn trái cây, tính ra cũng là một phú hộ. Hai lão nhân chỉ có hai nhi tử, hai khuê nữ, hai nhi tử đã thành gia lập thất, khuê nữ chính là nương của Liên Mạn Nhi làm dâu ở Tam Thập Lý doanh tử.

Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều vội vàng gọi một tiếng ông ngoại, bà ngoại, cậu lớn, mợ lớn, chị họ. Liên lão gia tử mời Trương Thanh Sơn tiến vào phòng trên, Lý thị mang theo con dâu cùng tôn nữ trước hết đi Tây Sương phòng thăm Trương thị. Liên Thủ Tín mang theo Ngũ Lang giúp Trương Khánh Niên cởi gia súc, cho gia súc ăn cỏ cùng uống nước, lại vác đồ vào trong phòng.

Mấy người trong thôn được mời đến đang ở trong phòng trên thấy người bên nhà mẹ Trương thị đến, liền biết rõ chuyện ở riêng phải lùi lại. Thậm chí xuất hiện biến hóa, liền cáo từ đi ra.

“… Ta có mang theo một vò tử thiêu đao tử. Một hồi huynh đệ chúng ta uống cho thống khoái.” Trương Thanh Sơn ngăn lại nói.

Ở bên trong có người gọi lão ca ca, có người gọi đại thúc, cũng không chịu lưu lại, vẫn như cũ cáo từ đi ra ngoài.

Liên lão gia tử mời Trương Thanh Sơn ngồi xuống giường gạch, Trương Thanh Sơn móc ra tẩu thuốc, bỏ thuốc lá vào, chậm rãi bắt đầu hút.

“Lão ca ca, hai nhà chúng ta cách nhau cũng không tính là Sơn Nam biển Bắc, có chuyện gì. Cũng nên gửi thư cho ta biết.” Trương Thanh Sơn chậm rãi nói.

Liên Thủ Tín từ bên ngoài tiến vào, vội vàng thừa nhận đều là lỗi của hắn.

Trương Thanh Sơn quét mắt liếc nhìn Liên Thủ Tín, cũng không nói gì, trên mặt Liên lão gia tử cũng có chút ửng hồng. Ông biết chuyện của Liên gia chỉ sợ là Trương Thanh Sơn đều đã nghe nói.

“Là ta không quản giáo tốt. Mùa thu hoạch bận quá, không có tốt…” Liên lão gia tử có ý đồ giải thích một chút.

“Lão ca ca, hai ta làm sao quen biết ngươi còn nhớ rõ không…” Trương Thanh Sơn chặn đứng lời nói của Liên lão gia tử. Nói đến chuyện lúc trước của hai người .

Thời điểm Trương Thanh Sơn tuổi trẻ, đi ra ngoài theo bọn người bào đan bang (*), đã làm rất nhiều việc kiếm sống, kể cả đi đến vùng thảo nguyên lớn ở phía bắc buôn bán ngựa, đi Trường Giang ở phía nam buôn bán tơ lụa vải bố, thậm chí còn buôn bán muối lậu. Lúc đó Liên lão gia tử vẫn còn làm chưởng quầy ở một cửa hàng trong huyện. Thường xuyên qua lại, hai người liền quen biết.

“Ta là yêu mến mới kết thân. Lão ca ca là người phúc hậu thật thà, lúc trước làm chưởng quầy, thật sự là già trẻ không gạt. Lão ca ca, ta kính nể nhân phẩm của ngươi, người Liên gia an phận đứng đắn, khuê nữ ta làm con dâu ngươi, bảo đảm không sai được…”

Trương Thanh Sơn cũng không đề cập tới chuyện của Trương thị, chỉ cùng Liên lão gia tử lao vào kể lại những chuyện lúc tuổi trẻ của hai người. Liên lão gia tử vừa xấu hổ, lại cảm kích, hai người càng nói càng là thân thiết.

Ở trong Tây Sương phòng, thì là một tình cảnh khác.

Lý thị cùng nương Trương thị hai người vừa thấy mặt đã ôm đầu khóc rống, Vương thị cùng Trương Thái Vân ở một bên khuyên, nhưng mà nghe được Liên Mạn Nhi mê man ba ngày, thiếu chút nữa chết rồi, Trương thị mất hài tử, lại như thế nào nhặt về một cái mạng, cũng đều lau nước mắt.

“Ngươi là hài tử ngốc a, ngươi thế nào lại không biết gửi thư về nhà, nếu không phải ca của ngươi đi đến chỗ hợp chợ, đụng phải người trong làng các ngươi, nghe nói việc này, nương cái gì cũng không biết.” Lý thị đau lòng mà quở trách Trương thị, “Ngươi làm cho nương đau lòng chết, ngươi có biết không.”

Trương thị liền khóc, “Nương, con chính là sợ nương lo lắng a…”

Trương thị sĩ diện, ở trước mặt nhà mẹ đẻ từ trước cho tới bây giờ chỉ nói mình sống tốt như thế nào, chịu khổ một câu cũng không nói, đương nhiên cũng có sợ Trương Thanh Sơn cùng Lý thị lo lắng cho nàng.

“Muội tử, ngươi xảy ra chuyện, không nói cho phụ mẫu, cũng nên tìm cách nhờ người nói cho ta cùng ca của ngươi biết.” Vương thị lớn giọng, “Cô nương Trương gia ta không phải có thể mặc cho người khi dễ như vậy, truyền ra ngoài mặt mũi của Vương Ngọc Phượng ta không có chỗ đặt. Muội tử, ngươi kể ra hết đi, tẩu tử sẽ trút giận thay ngươi.”

Vương thị vén tay áo lên.

Trương thị vội vàng nói không cần.

“Ta hiện tại rất tốt, thiệt thòi kia ta nhận. Không để ý người khác, nhưng còn có phụ thân bọn nhỏ, nếu náo lên, hắn bị kẹp ở giữa sẽ khó xử.” Trương thị nói, “Hôm nay đang thương lượng ở riêng, tách ra thì tốt rồi.”

“Tính tình của ngươi vẫn giống như lúc còn ở nhà.” Vương thị nói, “Gặp được người tốt đó là hòa hòa mỹ mỹ, gặp được người không tốt, lại là tự chịu thiệt.”

“Đều do nương, chung quy là do ta dạy con phải dịu dàng hiếu thuận, hết lòng đối xử, cho rằng nhà hắn là người tốt a, kết quả cho con chịu thiệt như thế.” Lý thị tự trách nói.

“Nương, nương đừng nói như vậy. Là con quá không biết thay đổi, hiện tại con đã suy nghĩ cẩn thận rồi, về sau sẽ tốt hơn.” Trương thị vội nói.

Nói một hồ, Lý thị ôm Liên Mạn Nhi vào trong ngực, sau đó lại khóc cho tiểu ngoại tôn chưa gặp mặt. Nhắc tới tiểu hài tử kia, Trương thị lại khóc lên.

“Nương, muội tử đang dưỡng thân thể, ta mang đồ cho muội tử xem.” Vương thị vội vàng ngắt lời.

“Hai con gà mái trong giỏ, còn có một rổ trứng gà, đều là cho ngươi bổ thân thể, đừng luyến tiếc rồi không nỡ ăn.” Lý thị đối với Trương thị nói.

Lý thị bảo Vương thị mang đồ đến, đều ôm qua, lấy ra từng cái nói cho Trương thị. Ngoại trừ hai con gà mái, một rổ trứng gà, còn có một túi gạo cùng một túi bột mì, một dây thịt heo năm tầng, hai xâu nấm khô lớn, một bao mộc nhĩ, một rổ mận chín, một rổ vịt lê, hai bao đường đỏ, hai bao điểm tâm, còn có một xấp vải bố.

“Nương, vườn trái cây nhà ta cũng đến mùa thu hoạch rồi, đây đúng là thời điểm bận rôn, vì con, mà nhiều người đến thăm như vậy. Còn mang những thứ này…” Trương thị có chút áy náy.

“Đã thu hoạch ở ngoài đồng không sai biệt lắm, trái cây trên núi còn phải đợi hai ngày. Nhị đệ cùng em dâu, còn có mấy hài tử ở nhà, không có gì lo lắng. Đồ đạc cũng không nhiều…” Vương thị nói.

“Biết rõ thứ tốt nhà của ngươi cũng không tới phiên ngươi ăn, sợ thân thể ngươi suy yếu.” Lý thị nói.

Trương Hái Vân nhìn con gà treo trên xà nhà ở gian ngoài, còn có gạo tẻ cùng bột mì ở góc phòng, trong cái sọt có hai quả trứng gà, liền chỉ cho Lý thị cùng Vương thị xem.

Mấy người bọn họ sắc mặt mới dễ nhìn một ít.

“Lần này bà ta đuối lý chột dạ, mới chịu lấy mấy thứ này ra cho con…”

“May mắn mà có mấy hài tử…” Trương thị đem chuyện Liên Mạn Nhi như thế nào mời Thạch thái y đến cứu mạng cho nàng, rồi giúp nàng chuẩn bị đồ ăn ngon bồi bổ thân thể.”Mấy hài tử đều hiểu chuyện, Chi Nhi cùng Ngũ Lang mỗi ngày ra đồng giúp phụ thân bọn nó làm việc, ta chỉ nằm trên giường gạch, ăn uống đều là Mạn Nhi lo liệu. Còn có tiểu Thất cùng ta nói chuyện…”

“Mạn Nhi đã biết làm cơm rồi hả?”

“Cháu nhìn mẹ làm. Liền học được.” Liên Mạn Nhi nói.

“Ta lúc đầu còn lo lắng, không nghĩ tới nàng làm được đồ ăn, cũng đều ăn rất ngon.” Trương thị có chút tự hào mà nói.

“Xảo Nương không có sinh nha đầu đần. Lúc ngươi ở nhà cái gì cũng đều biết, Thái vân nếu như bằng một nửa nàng là tốt rồi.” Vương thị nói.

Lúc này chỉ nghe thấy ở trong phòng trên, Liên lão gia tử bảo Chu thị chuẩn bị đồ ăn.

“Phòng trên phải làm cơm, phụ thân bảo đem thịt qua.” Trương Khánh Niên tiến đến nói.

“Cầm qua đi.” Lý thị gật đầu nói, “Ta cũng đi qua, tìm bà thông gia nói chuyện.”

Mọi người đều hướng phòng trên đi. Chu thị cùng Lý thị gặp nhau. Không thiếu được nói vài câu khách khí.

“Bà cũng thấy đó ta còn phải nấu cơm, thân gia vào trong phòng ngồi đi. Ta kêu cháu dâu đến nói chuyện với ngươi.” Chu thị nói.

Liên Mạn Nhi nghĩ đến Lý thị có chuyện muốn nói với Chu thị, liền đối với Chu thị nói, “Nội, nội cùng bà ngoại vào trong phòng nghỉ ngơi nói chuyện a, đồ ăn để cháu cùng tỷ làm là được rồi.”

“Như vậy không được.” Chu thị nói, bà thật ra là có chút chột dạ, cũng không nguyện ý đối mặt với mấy người Lý thị.

“Có cái gì không được, lại không có người ngoài, bọn nhỏ làm cái gì thì ăn cái đó, cũng không có ai kén chọn.” Đám lão gia trong Đông phòng đang nói chuyện, bất tiện, Vương thị nữa dìu nữa kéo Chu thị đi Tây phòng. Liên Tú Nhi cùng Tưởng thị sợ Chu thị chịu thiệt, cũng vội vàng đi theo.

Liên Mạn Nhi cùng với Liên Chi Nhi thương lượng làm món gì.

“Bà ngoại đến thăm mẹ, đây chính là đại sự, đồ ăn phải phong phú một chút.” Liên Mạn Nhi nói.

Đầu tiên là rau trộn, liền chuẩn bị tỏi giã cùng dưa leo, trộn chung với đậu hũ, cà rốt, cải xanh, nêm cho có vị chua cay, còn có da lợn mới mua, cũng trộn chung với tỏi giã cùng dầu, mặt khác gọi Ngũ Lang ở phòng trên đi lấy một bó đậu phộng xuống, đem hạt đậu phộng bóc vỏ, chiên rồi rắc muối lên. Tổng cộng là bốn món rau trộn.(còn gọi là món nguội)

Sau đó chính là món ăn nóng, một món rau hẹ xào trứng, thịt xào dưa leo nấm mèo, ớt xanh xào đậu hủ cùng với thịt, làm tiếp một món cà hộp chiên, chính là băm thịt, dùng bột mì, muối, tiêu gia vị làm nhân bánh, chọn quả cà non lớn làm thành cà hộp, đặt vào chảo chiên cho chín, sau đó lại làm món đậu giác xào chua ngọt, cuối cùng lại dùng khoai tây cùng thịt ba chỉ (còn gọi là thịt ba rọi vừa có mỡ vừa có nạc) làm món thịt kho tàu.

Bốn món rau trộn, sáu món ăn nóng, Liên Mạn Nhi cảm thấy như vậy là đủ rồi, còn gọi Liên Diệp nhi hỗ trợ nhóm lửa, hai người Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi chuẩn bị xào rau.

Trong Đông phòng, Liên lão gia tử không biết cùng nói với Trương Thanh Sơn cái gì , liền đuổi Liên Thủ Lễ ra ngoài, lại mời mấy người vốn đang ở trong phòng mời trở lại, nói là lần này ở riêng cũng không có nhiều chuyện lắm, thừa dịp trước khi ăn cơm, sẽ đem chuyện phân ra nói rõ.

Thời điểm Ngô Ngọc Xương đến, còn ôm hai con cá chép.

Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, bữa cơm này yêu cầu cao một chút mới được, vừa rồi đồ ăn dự tính cũng không xê xích gì nhiều, chỉ là số lượng phải tăng, mặt khác thì hai con cá này, chiên một chút, có lẽ như vậy đủ rồi. Người nông thôn mời khách trên bàn tiệc có cá có thịt, còn có đồ xào, có thể tính là bàn tiệc hạng sang.

Các nam nhân ở đông phòng bàn chuyện ở riêng, nhìn thấy mấy người Liên Mạn Nhi đang bận việc, chỉ cho là mấy người hài tử giúp Chu thị một tay. Bên kia mấy nữ quyến Chu thị, còn không biết nhanh như vậy đã có người mời bọn họ, bởi vậy chỉ có Trương Thái Vân là đi ra nhìn một cái, muốn giúp đỡ, Liên Mạn Nhi thấy nàng mặc y phục mới, thì đẩy nàng trở lại trong phòng.

Bởi vậy, mọi người cũng không biết, đồ ăn mời khách chỉ có Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi chuẩn bị.

“Mạn Nhi, hai ta làm đồ ăn, có thể làm sao?” Liên Chi Nhi không quá tự tin.

“Thế nào không được, tỷ làm đồ ăn cũng không thua gì nội và mẹ.”

“Cà hộp, bánh bí đỏ cùng bánh khoai tây, tỷ chưa làm qua, có thể ăn ngon sao?”

“Yên tâm đi, khẳng định ăn ngon.” Liên Mạn Nhi nói.

“Mạn Nhi, sao muội biết làm cái này?”

“Hai ngày này nấu cơm cho mẹ. Không có việc gì thì suy nghĩ ra.” Liên Mạn Nhi nói.

“Dùng nhiều dầu như vậy, không biết nội sẽ đau lòng như thế nào.” Liên Mạn Nhi cùng Liên Tú Nhi trước rang đậu phọng. Lại đang chiên cà hộp.

“Dùng nhiều dầu không sợ, chỉ cần một hồi trên bàn cơm chủ nhà cùng khách nhân đều có mặt mũi khen chúng ta là được.” Liên Mạn Nhi nói.

Liên Chi Nhi nhẹ gật đầu, người nông thôn, đồ mình ăn tận lực tiết kiệm, nhưng đồ ăn đãi khách, thì một chút cũng không qua loa được.

Trong tây phòng, Chu thị nghe thấy tiếng dầu nổ bên ngoài, ngửi được mùi thơm ngào ngạt. Trong lòng có chút sốt ruột, nhưng lại không thể đi ra.

Lý thị một mực giữ lấy Chu thị, một bên lau nước mắt, một bên nói chuyện với bà.

“… Sính lễ các ngươi cho. Đều được mang về. Tính cả của hồi môn, cũng là đầy rương đầy tủ, không thể thua kém ai. Hiện nay. Trong tủ của khuê nữ ta trống rỗng, trên đầu trơn bóng, hai cây trâm cuối cùng cũng dùng để xem bệnh cho hài tử, hài tử của nàng chẳng lẽ không phải hài tử Liên gia…”

“Mạn Nhi xem bệnh mới dùng bao nhiêu tiền, hai cây ngân trâm kia, không phải đều là đại thái (dì cả) mua cái gì dưỡng vinh hoàn rồi.” Vương thị ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.

Mặt Chu thị nóng lên, cái mông ở trên giường gạch không được tự nhiên mà dịch chuyển. Liên Tú Nhi cùng Tưởng thị chỉ có thể ở bên cạnh mà ngượng ngùng.

“Lão tỷ tỷ. Những năm này, chúng ta không có làm chuyện gì thực có lỗi với ngươi a. Khuê nữ ta mang thai lần đầu, ngươi cũng ở cữ, không có người chiếu cố ngươi. Là ta mang thân già này đến hầu hạ, khuê nữ ta còn dựa vào ta, nhưng ta chiếu cố hầu hạ ngươi trước a. Lão tỷ tỷ, ngươi ở cữ là ta hầu hạ nha. Chúng ta là cùng thế hệ, ta không nợ ngươi, ta hầu hạ ngươi như vậy là vì cái gì, không phải là vì để ngươi có thể nhớ rõ tình cảm này, đối đãi tốt với khuê nữ hiền lành của ta à. Tã lót của Tú nhi nhà ngươi, máu quần của thân gia ngươi đều là ta giặt rửa a. Tâm nhãn khuê nữ ta quá thành thực, vì dành sữa cho Tú nhi ngươi, mà quăng Chi nhi sang một bên. Chúng ta móc ruột móc gan đối đãi với ngươi như vậy, lão tỷ tỷ, lòng ngươi đều là thịt, ngươi thế nào có thể nhẫn tâm đem khuê nữ ta giày xéo…”

Lý thị nói đều là sự thật, Chu thị không cách nào cãi lại.

“Ai cần các ngươi hầu hạ?” Liên Tú Nhi sung máu nghiêm mặt nói.

“Ai ôi! ngươi còn già mồm cải lý?” Vương thị trừng mắt.

Tưởng thị vội vàng giật giật Liên Tú Nhi không cho nàng nói chuyện, Tưởng thị cũng không chịu mở miệng, chỉ là cười trừ.

“Tú nhi a, ngươi là uống sữa của Tứ tẩu ngươi hơn một năm, nương ngươi buộc ngươi dứt sữa, ngươi còn buộc tứ tẩu ngươi bắt Chi nhi dứt sữa. Tứ tẩu ngươi đối đãi ngươi, so với Chi nhi còn tốt hơn. Mỗi lần về nhà cha mẹ, không có khi nào không nói về ngươi, nói ngươi lại cao lớn, béo lên rồi. Tú nhi, ngươi thế nào lại hạ thủ được, ngươi không thấy lương tâm cắn rứt à.”

Chu thị không còn lời nào để nói, mặt thối ra, dứt khoát vỗ tay đánh chưởng lên tiếng khóc lớn lên.

“Ta không có người nhà mẹ ah…”

Đây là người không phân rõ phải trái, bắt đầu chơi đểu rồi. Cũng không biết bà không có nhà thân sinh, cùng khi dễ Trương thị có quan hệ gì.

“Nương, phụ thân mời người qua đó, bàn chuyện ở riêng.” Liên Thủ Nghĩa từ đông phòng tới, vén rèm đối với Chu thị nói.

Chu thị lập tức ngừng khóc, từ trên giường gạch xuống, hướng đông phòng đi. Mấy người Lý thị cũng vội vàng đi qua, bởi vì trong lòng đều nhớ chuyện ở riêng, ở gian ngoài nhìn thấy Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi đang xào rau, ai cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng.

Trong đông phòng, Liên lão gia tử hỏi ý kiến của Trương Thanh Sơn về việc ở riêng.

“Lão ca ca, việc nhà của ngươi, ta không xen vào.” Trương Thanh Sơn hít một hơi thuốc lá nói, lại hướng về phía Lý thị, “Mẹ con các ngươi cũng không được xen vào, đều nghe lão ca ca đây.”

Lý thị tự nhiên không nói lời nào, Chu thị ở bên cạnh sắc mặt thay đổi liên tục, bà cảm thấy ý tứ của Trương Thanh Sơn là không muốn bà xen vào lung tung.

Gia sản Liên gia không có bao nhiêu, đều bày tại bên ngoài, lại chỉ có một nhà Liên Thủ Tín phân ra, bởi vậy rất nhanh liền phân rõ ràng.

Phòng ở hiện tại thì của Liên Thủ Tín, tất cả đồ dùng trong phòng đều được bài trí ra, tính luôn nửa cái sân nhỏ ở phía tây đều để cho Liên Thủ Tín, mặt khác còn cho thêm sáu mẫu đất ở dưới chân núi phía nam.

“Nồi chén bồn chậu, cũng cho bọn họ đủ, công cụ đồng áng, cũng chia cho bọn họ hai bộ, hoa màu thu hoạch năm nay, vẫn là làm chung. Đợi lương thực đánh ra, dựa theo đầu người, mỗi người một cân, phân cho bọn họ khẩu phần lương thực một năm.” Liên lão gia tử nói.

Tất cả mọi người gật đầu.

“Những năm này, các khoản thu nhập trong nhà, cũng không có tích góp gì. Tiền bạc trên ,sẽ không cho bọn họ.” Liên lão gia tử lại nói, “Lần này chi phí mời thái y, nên đi lễ, là cả nhà Liên gia thiếu nợ người ta, hai ngày này ta sẽ mang theo lão Tứ đi trấn trên, đến Tế Sinh đường. Còn có Thạch thái y kia, đều thăm đáp lễ thăm đáp lễ.”

Ý tứ của Liên lão gia tử, bảy mươi lượng kia là nợ chung. Liên Mạn Nhi vội vàng tranh thủ thời gian, ghé vào cửa nghe thấy được, liền khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chu thị mím môi, bảy mươi lượng bạc, cơ hồ là đưa tất cả tiền dư trong tay ra. Bà không muốn, nhưng nghĩ tới lời Liên Mạn Nhi nói với bà, nhìn nhìn thái độ của mấy người Trương Thanh Sơn, Lý thị, Vương thị hôm nay, bà rốt cục nhẫn nhịn không nói gì.

“Còn có chính là heo gà trong nhà…” Liên lão gia tử tiếp tục nói.

Đã rút bảy mươi lượng bạc, nếu như lại đem gà cùng heo chia cho một nhà lão Tứ. Vậy làm sao có thể . Chu thị đau lòng, bất qua chỉ ho khan một tiếng.

“Đại thái cuống họng không tốt, vừa rồi cả buổi đều không có thấy phát tác.” Vương thị nói, “Thái vân ah. Múc cho đại nãi ngươi một gáo nước lạnh đến.”

“Không cần. Không cần.” Chu thị vội nói.

“Những heo và gà này, thê tử lão Tứ cùng mấy người hài tử đều chăm sóc không ít. Lễ mừng năm mới cũng không còn mấy tháng nữa là tới rồi, liền… Chẳng chia được đi. Thời điểm mổ heo đón năm mới, chia thịt heo cho bọn họ.” Liên lão gia tử nói.

“Được, phụ thân, đều nghe theo ngài. Chúng ta cũng không có tiền gì, ngoại trừ lương thực, cũng chỉ trông cậy vào mấy con heo này. Tiền đi trấn trên đáp lễ. Thì lấy tiền bán heo mới mổ mừng năm mới đi, cũng có thể bổ sung thêm một ít.” Liên Thủ Tín nói. Hắn không có nói gà. Trong lòng của hắn biết rõ, những điều này đều là điểm chí mạng của Chu thị, Trương thị đã ăn hết hai con, hắn cảm thấy đã đủ rồi, không muốn thêm.

“Tứ đệ là người phúc hậu .” Ngô Ngọc Xương cười nói.

Mấy người Vương lão đầu ở bên trong đều gật đầu theo, chuyện ở riêng này cứ như thế quyết định, ghi công văn không cần người khác, Liên lão gia tử tự mình viết, viết xong, trước cho Trương Thanh Sơn xem qua, lại cho mấy người ở bên trong nhìn qua, rồi mới gọi mấy nhi tử ra, tất cả mọi người ấn thủ (lăn dấu tay) lên trên công văn.

“Ta còn có một câu, những năm này vì cung cấp cho lão đại thi công danh, trong nhà đều bó chặt dây lưng quần (tiết kiệm). Một nhà Lão Tứ, cũng góp sức không ít. Hiện tại tuy rằng tách ra ngoài, nhưng vẫn là nhi tử của ta, là huynh đệ lão đại. Nếu Lão đại có một ngày, hết khổ, không thể quên lão Tứ. Lời này của ta, mọi người chứng giám. Lão đại, ý ngươi thế nào?” Đem công văn cất kỹ, Liên lão gia tử đột nhiên nói.

“Phụ thân, người cứ yên tâm đi, ta và lão Tứ, chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ.” Liên Thủ Nhân nói.

“Một bút không thể viết ra được hai chữ Liên.”

“Tuy rằng ở riêng thì vẫn là người một nhà, còn phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Cứ như vậy cười nói, chuyện ở riêng xem như hết thảy đều kết thúc. Liên Mạn Nhi ở bên ngoài đều nghe vào trong lỗ tai, nàng thực sự không phải là người tính toán chi li, có thể phân ra cũng rất tốt, có thể phân thành như vậy, cũng coi là kết quả vừa lòng.

Bàn chuyện xong, Liên lão gia tử hỏi đồ ăn đã làm xong chưa, lúc này mới nhìn rõ Chu thị, Liên Tú Nhi cùng Tưởng thị đều ngồi trong phòng.

“Ai nấu cơm vậy?” Liên lão gia tử hỏi.

Chu thị đột nhiên tỉnh ngủ, vội vàng chạy ra ngoài xem.

Liên Mạn Nhi vén màn cửa tiến đến, “Gia, đồ ăn đều đã làm xong, hiện tại bày cơm không?”

Liên lão gia tử thế mới biết là Liên Mạn Nhi ở bên ngoài tay cầm muôi làm đồ ăn, trong lòng có chút oán trách Chu thị, thế nhưng việc đã đến nước này, cũng không thể nói cái gì, chỉ nói có thể bày cơm.

Đợi bàn ăn được bày ra, hai người Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi bưng đồ ăn lên, bốn món rau trộn, một món cá chép chua ngọt, còn có năm món ăn nóng, một dĩa bánh rán lớn, một nửa là bánh hoàng cam, một nửa là bánh tuyết trắng, món chính là cơm trắng, bánh bao chay, đồ ăn được trang trí rất đẹp, lòng Liên lão gia tử hơi buông xuống một ít, đợi nếm tất cả món ăn qua một lần, không chỉ lòng toàn bộ bỏ vào trong bụng, tươi cười cũng hiện lên khóe mắt.

“Đều dùng bữa, dùng bữa, trong nhà không chuẩn bị gì nhiều, đừng chê cười.” Liên lão gia tử mời.

Bữa ăn này vẫn như trước được chia làm hai bàn. Liên lão gia tử, Trương Thanh Sơn, Trương Khánh Niên, đang ở bên trong, Vương lão hán, Ngô Ngọc xương, còn gọi là bốn nhi tử cùng đại Tôn tử Liên Kế Tổ cùng ngồi một bàn. Một bàn khác chiêu đãi nữ khách, Lý thị, Vương thị cùng Trương Thái Vân, Chu thị, Liên Tú Nhi cùng Tưởng thị tiếp khách, Trương Thanh Sơn cùng Lý thị muốn cất nhắc ngoại tôn, ngoại tôn nữ mình, một đứa gọi là Ngũ Lang bên trên bàn, một đứa là tiểu Thất ôm trong ngực, Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi đã làm xong đồ ăn, cũng bị Lý thị kêu đến cùng nhau ăn cơm.

Liên Mạn Nhi ăn hết hai phần, mặt khác cầm cái chén trên bàn, mỗi món ăn đều lấy cho Trương thị một ít, đem cho Trương thị ăn.

Mọi người ở bên trong ăn tất cả các món, đều không ngớt lời tán dương đồ ăn làm ngon.

“Chính là đầu bếp của các tửu lâu ở trấn trên, làm ra cũng không khác cái này lắm.”

“Một bàn này là lão tẩu làm a?” Mọi gười ở bên trong liền hỏi.

Mọi người trên bàn ăn đều quay qua nhìn Chu thị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.