Âm Thầm
Kiếp trước cô biết Tô Cảnh Thần rất yêu mình, nguyện chết cùng mình, những tưởng kiếp này bản thân có thể cố gắng một chút sẽ thuận lợi cho mối quan hệ của hai người. Nhưng không, cô và hắn có một bức tường cản trở là Lưu Tuyết Nhiên, bức tường này rất vững chãi, khiến quan hệ của hắn và cô trong một ngày hôm nay đã hỏng bét.
Phải rồi, hắn yêu cô đâu phải biểu thị cho hắn chỉ yêu một mình cô, hắn bên cạnh còn có Lưu Tuyết Nhiên lớn lên cùng hắn, hắn liệu ít nhiều cũng động tâm, có khi còn yêu thương cô ta hơn cả cô.
Mắt cô lại chua xót ứa nước, nhưng cô không muốn khóc, cố nhắm mắt nén nước mắt vào trong.
Khi Lục Hách đưa cô vào trong xe, cô liền nhắm mắt mệt mỏi mà ngủ thật sâu.
Đến khi cô tỉnh lại đã là buổi tối, cô hoảng hốt khi thấy một bên tay của mình bị xích lại, sợi dây xích thép rất chắc chắn, dài chỉ ba mét, căn bản cô không đi đâu được.
Tình cảnh này sau quen quá, hệt như kiếp trước, cô bị hắn bắt về khi trốn theo Tu Tử Văn, hắn cũng sẽ xích cô như xích chó thế này, mặc kệ cô sống chết ở đây, lúc ấy thâm tâm cô vô cùng hận hắn.
Nhưng tình cảnh hiện giờ lạ thay, cô không hề hận hắn, cô chỉ thấy đau lòng vô cùng. Nhớ lại cảnh tượng hắn ôm Lưu Tuyết Nhiên tại khách sạn sáng nay, ôn nhu dỗ dành cô ta, từng khoảnh khắc đó muốn bóp chết trái tim cô, quặn đau dữ dội.
Từ lúc nào cô lại để ý đến hắn như vậy? Sau khi trọng sinh biết được hắn vì cô mà chết cùng cô, cô cảm động, rung động với hắn nhưng không quá mãnh liệt, chỉ muốn kiếp này hoàn thành tình yêu này như bù đắp cho hắn. Thế mà không không ngờ, dần dần người đàn ông kia từ lúc nào lún sâu vào tim cô. Cho cô hiểu cảm giác gì là đau lòng khi thấy người mình yêu bên người phụ nữ khác, nó còn kinh khủng hơn cái hôm cô chứng kiến Tu Tử Văn và Nhu Linh San quấn quýt điên cuồng với nhau trong khách sạn, lúc ấy cô tức giận phần lớn vì bản thân bị lừa dối trong suốt thời gian đó.
Cô ngây ngốc ngồi nhìn bầu trời đêm đen kịch bên ngoài, trong đầu trống rỗng, đến nổi Trân Nhi từ bên ngoài mở cửa vào trong, cô cũng chẳng biết.
Trân Nhi nhìn cô thất thần trên giường, tay trái bị còng dây xích mà thấy thương xót thay. Lúc trước Tô Cảnh Thần mới tuyển cô vào nhà làm người hầu riêng cho Tô Thanh Anh, Trân Nhi lúc đó thật không thích cô, bởi cái tính cách cứng đầu, đanh đá của cô khi đối mặt với Tô Cảnh Thần, sinh ra cho cô ấy không có ấn tượng tốt về cô. Nhưng sau cái đêm Tô Cảnh Thần cứu Tô Thanh Anh khỏi tên đàn ông muốn làm nhục cô ấy, Trân Nhi để ý tính cách của cô thay đổi ôn hòa đến lạ, ban đầu còn nghĩ rằng Tô Thanh Anh là đang diễn kịch dụ Tô Cảnh Thần, nhưng dần cô ấy cảm thấy đó là tính cách thật sự của cô.
“Tiểu thư, tiểu thư!”
Trân Nhi phải gọi mấy tiếng, cô mới hoàn hồn rời mắt khỏi màn đêm, nhìn đến cô ấy. Trân Nhi đứng trước mặt Tô Thanh Anh mỉm cười.
“Tiểu thư, cô đừng sợ, thiếu gia chỉ vì giận quá nên mới quyết định vậy thôi. Cô đói rồi phải không? Để em đi lấy thức ăn.”
“Không cần đâu!”
Tô Thanh Anh ngăn lại, cô không muốn vì mình mà người khác phải chịu thiệt hại, bộ dạng tức giận lúc sáng đó cho cô biết hắn sẽ không tha thứ cho cô dễ dàng.
“Tiểu thư, thiếu gia sẽ không chấp nhất đâu, thiếu gia chỉ vì giận…”
“Tôi không đói, em ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Nhưng mà…”
Trân Nhi chần chừ một chút, sau cùng bỏ cuộc. Lại thấy vết bầm tím in mờ mờ năm dấu tay trên mặt Tô Thanh Anh, còn có vết bầm tím trên cổ cô, chắc rằng người làm ra dùng lực rất mạnh. Tô Cảnh Thần sao lại ra tay nặng đến vậy?
Cô ấy khẩn trương tiến đến bên tủ lấy hộp cứu thương ra, vừa nói:
“Để em thoa thuốc cho cô, để vậy chắc đau lắm!”
Tô Thanh Anh cất mắt nhìn Trân Nhi, đáy mắt hiện lên chút cảm động, nhưng miệng lại vô tình từ chối:
“Tôi bảo không sao cả, em ra ngoài đi, tôi cần nghỉ ngơi. Nhớ đừng đem bất cứ đồ ăn gì cho tôi có biết chưa.”
Trân Nhi vô cùng khó xử, đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm muốn xác định câu trả lời của Tô Thanh Anh thì miễn cường gật đầu.
“Không có chuyện gì nữa vậy em đi đây, tiểu thư hãy nghỉ ngơi cho khỏe.”
Đi được mấy bước, Trân Nhi lại đứng bất động, quay người lại nhìn Tô Thanh Anh bằng ánh mắt bồn chồn, không kìm nén được hỏi một câu:
“Tiểu thư, vì sao cô lại làm vậy với Lưu tiểu thư?”
Trong ấn tượng của Trân Nhi dù là Tô Thanh Anh của trước đây cũng không thể tàn độc, lập kế hoạch để một cô gái bị cưỡng bức tập thể thế này.
Tô Thanh Anh chỉ nhàn nhạt nhếch môi, nói một câu không tường tận, mang theo sự khó hiểu.
“Không cắn cô ta, để cô ta cắn ngược lại tôi chắc? Trân Nhi, cô phải biết nếu cứ ngây ngô ngồi yên mặc người ta bày trò sẽ chết lúc nào không hay đó.”
Còn có oán thù kiếp trước cô còn ôm, nhất định có ngày, cô phải bắt Lưu Tuyết Nhiên trả giá còn hơn như vậy.
Trân Nhi ngẫm nghĩ một chút, cau mày rời khỏi phòng, căn phòng lại tiếp tục trở về yên lặng cô độc, tàn nhẫn để Tô Thanh Anh đối diện với bốn bức tường trống không.
Tưởng rằng đêm nay Tô Cảnh Thần không về nhưng không ngờ đến hai giờ sáng hắn lại chạy về Tô Gia không ai hay biết, một mạch đi thẳng lên phòng của cô.
Hắn đứng ngần một lúc ở ngoài cửa mới nắm tay cầm đẩy nhẹ bước vào trong. Hắn nhìn cô gái nằm trên giường đang quay lưng lại phía hắn. Cái còng dây xích kia dán chặt vào tay cô, hắn lờ mờ nhìn ra cổ tay cô hằn đậm dấu đỏ. Tô Cảnh Thần ôn tồn đi đến gần hơn.
Hắn ngắm nhìn dung nhan của cô khi ngủ say thấy cô không được thoải mái như bình thường, trên khuôn mày hơi cau lại khó chịu, hắn còn để ý thấy vết sẫm màu của chiếc gối ngay mắt cô, sờ nhẹ vào cảm nhận được ươn ướt. Đôi mắt cô hơi sưng, gò má bên phải của cô in hằn năm dấu tay đỏ mờ mờ, cổ cô cũng in năm dấu tay tím đến sẫm màu nâu đen, là dấu tay của hắn. Bầm đến đen như vậy… chắc là rất đau.
Tô Cảnh Thần cảm nhận lòng ngực đau đớn như có ai hung hăng bóp lấy, hơi thở của hắn đứt quãng, sờ lên da mặt mỏng manh bầm tím. 1
Trong cơn ngủ say, hình như cô cảm nhận được cơn đau, hơi cau mi mắt, ngực hắn lại bị chấn động, phập phồng liên tục.
Hắn lấy hộp cứu thương trong ngăn tủ ra, lấy tăm bông thấm thuốc vào, nhẹ nhàng bôi lên làn da mặt và cổ bầm tím của cô.
Thoa xong, hắn cất hộp thuốc lại vào tủ, yên lặng nhìn cô tầm nửa tiếng đồng hồ, sau đó nặng nề đứng dậy rời đi, xuống nhà lấy xe chạy mất hút.