Trọng Sinh Tinh Tế Anh Hùng Mẫu Thân Truyện

Chương 39: Chương 39: Báo ứng




Mạng tốt và mạng xấu khác nhau ở chỗ nào!? Mạng tốt, cho dù là ngồi ở trong nhà, cũng có vận may từ trên trời rơi xuống, trốn cũng trốn không thoát! Còn mạng không tốt thì sao, không từ thủ đoạn, dùng hết sức mình, nhưng cũng chỉ là mây bay với giàu sang, đến khi phát giác tất cả mọi thứ mà mình theo đuổi đã có trong tay thì, cũng là lúc phú quý trở thành tai họa ngập đầu, muốn chạy cũng không khỏi nắng!

Trong một quân đội ngoại ô ở một thành phố nào đó của tinh cầu chủ Landis.

Trung úy Reichet cởi ra quân trang trên người, anh đã thu thập gần hết các đồ dùng ít ỏi của mình trong kí túc xa, mấy ngày trước, anh đã đưa đơn xin xuất ngũ với cấp trên, hôm nay đã có chỉ thị xuống, anh đã không còn là thành viên trong quân đội nữa, ngày hôm nay anh phải rời khỏi nơi mà mình đã cố gắng rất lâu rồi.

Một tuần trước, án kiện 20 năm trước của gia tộc Rochester đã được xét xử xong, không ngoài dự đoán, vụ án năm đó quả thật là oan giả án sai, khiến cho Sở Tư pháp mất hết mặt mũi, vì để vãn hồi địa vị của Sở Tư pháp trong lòng người dân, bọn họ đã nói đó là giao dịch cá nhân giữa Bộ trưởng Sở Tư pháp và gia chủ Imansi, qua mặt cả Sở Tư pháp, còn người dân có tin hay không thì lại là chuyện khác.

Nói đi nói lại cũng đã trả lại sự trong sạch cho gia tộc Rochester.

Vì thế, tất cả mọi tài sản năm đó của gia tộc Rochester đều được vật hoàn cố chủ, khôi phục lại danh hào thế gia của gia tộc Rochester, vì để bù đặp lại những thiệt hại và ủy khuất trong suốt mấy năm nay, toàn bộ tài sản và đất đai thuộc về gia tộc Imansi đều đứng tên Rochester, hậu nhân của gia tộc Imansi về sau không có gì cả.

Nhưng người của gia tộc Rochester đều chết hết cả rồi, chỉ còn lại hai đứa con của đứa con gái độc nhất gia chủ Rochester, môt người là con trai lớn Reichet đã đổi họ lại thành Rochester, còn một người là đứa nhỏ dân thường không biết tung tích, về sau phú quý đều rơi trên người Reichet.

Lúc đầu Reichet đã từ chối phần tài sản kếch sù này, những việc làm trong những năm này của anh, căn bản không có tư cách kế thừa phần tài sản này, nhưng tin tức đến từ thành Doris, đã làm anh thay đổi chủ ý, vì người mà anh muốn bảo vệ, anh quyết định sẽ kế thừa nó, cùng với trách nhiệm sau lưng nó.

Từ trước tới giờ anh chưa từng làm chuyện gì vì em trai mình, mà có thể nói rằng em trai anh đã gián tiếp cứu anh một mạng, anh đã mất đi tất cả người thân, chỉ còn lại một đứa em trai duy nhất mà thôi.

Cho nên người thân duy nhất của anh! Anh nhất định sẽ trở thành một cái đinh ốc được khảm trong hệ thống chính trị của Viện trưởng lão, anh sẽ cố gắng để trở nên trọng yếu, vào thời khắc quan trọng thì một chiếc đinh ốc cũng có thể làm cho toàn bộ hệ thống tê liệt.

Em trai! Em nhất định phải sống thật hạnh phúc!

“Cốc cốc cốc….!”

Lúc Reichet đang bận rộn, thì sau lung vang lên tiếng gõ cửa, anh ngừng lại, quay đầu nhìn xem.

“Julian!”

Julian Astin, là người thừa kế của gia tộc quân sự thế gia Astin, cha y làm người nghiêm cẩn, vì để Julian có thể thuận lợi thừa kế gia nghiệp, liền đem y vào trong quân đội rèn luyện vài năm, Reichet là một trong những số ít những người bạn biết được thân phận thật sự của y.

“Cậu thật sự phải rời khỏi đây sao, không có một chút luyến tiếc nào!” Julian nghiêng người, tựa vào cánh cửa hỏi.

“Ừ!” Vừa nói vừa nhìn khắp phòng, “Có thể từ lúc đầu mình đã không thuộc về nơi này!”

Julian nhìn Reichet một hồi, rồi thở dài.

“Reichet, cậu thay đổi rồi!”

Học được khẩu thị tâm phi rồi.

“Mình sao lại không thay đổi cho được! Sự ngây thơ hồ đồ của quá khứ gần như đã hại chết những người mà mình thương yêu!”

“Đó không phải là lỗi của cậu!”

“Không, là lỗi của mình, 20 năm nay mình có vô số cơ hội để biết rõ chân tướng, nhưng mình lại lựa chọn tin tưởng những người không có trái tim kia, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ qua lời nói của bọn có hợp lí hay không, có đúng hay không, chưa hề mảy may nghi ngờ bọn họ, cuối cùng đánh mất người mẹ thương mình, để em trai mình phải chịu nhiều cực khổ!” Trong ngữ khí của Reichet tràn đầy tự trách và thống kổ.

Julian biết, đây chính là chướng ngại trong long Reichet.

“Tìm được em trai cậu chưa?”

“Ân! Tìm được rồi, nó bây giờ sống rất tốt, chỉ là thân phận hơi đặc biệt!”

Nhắc đến Hàn Hiểu, Reichet lại xuất hiện sự dịu dàng.

Julian cho rằng đặc biệt ở đây là chỉ thân phận thường dân, cho nên không có nghi ngờ gì nói: “ Cái này thật ra cũng không sao, lấy thân phận hiện giờ của cậu, trả lại tên cho cậu ấy, thì cũng chỉ là một câu nói thôi!”

Reichet cười gật đầu.

“Julian, cậu giả bộ đến tập huấn để tiễn mình, trở về thế nào cũng bị cha cậu mắng cho coi!”

Thật ra đơn xin xuất ngũ của Reichet làm rất vội vàng, người ta phê duyệt cũng rất nhanh chóng, đa số mọi người còn chưa biết, anh cũng không muốn kinh động đến mọi người, gần đây do phúc thẩm lại vụ án Rochester, anh cũng xem như là người nổi tiếng rồi, nhưng Julian thì lại khác, cậu ấy là bạn tốt nhất cùa anh.

“Quan tâm ông ta làm gì! Nhưng mà lần này mình tới, ngoại trừ để tiễn cậu, còn có một việc xin cậu giúp đỡ!” Julian vẫn luôn không câu nệ tiểu tiết mà nói xong cũng phải gãi đầu.

“Chuyện gì vậy!?”

“Đừng hỏi chuyện gì, cậu đồng ý với mình đi đã!”

“Được rồi! Chỉ cần không làm trái nguyên tắc và trong khả năng của mình, mình đồng ý với cậu!”

“Cậu yên tâm! Chuyện này tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của cậu, em họ mình, Greta Shakma, cậu còn nhớ không?” Julian nghe thấy hứa hẹn của Reichet, hai mắt liền bắt đầu phát sáng.

“Ừ! Nhớ, con gái duy nhất của thế gia chính trị thượng lưu Shakma, mình từng gặp mặt cô ấy một lần!” Trong đầu Reichet xuất hiện một gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhưng đầy tinh quái.

“Mình nói ra chuyện này, huynh đệ, cậu nhất định phải giữ bình tĩnh nha! Em họ của mình nói, con bé thích cậu rồi!”

“………., nếu như mình nhớ không lầm thì, vị tiểu thư nhà cậu năm nay mới 25 tuổi đi!”

“Đúng vậy! Nó mới có 25 à, nhưng mà nó nói cái người nam nhân tốt, thật thà, lương thiện, lại yêu nước thương dân như cậu, dường như đã tuyệt chủng hết rồi, đợi nó thành niên, không biết cậu sớm đã bị con yêu tinh nào đó cướp mất đi rồi, cho nên nó quyết định phải- ra tay sớm, cái này….. cậu thấy sao, khi nào cậu rảnh thì cùng con bé đi ăn bữa cơm, bồi dưỡng tình cảm!”

Reichet: “…………..”

Trạm phi thuyền Đế Đô vẫn giống như lúc xưa đông người qua kẻ lại, Reichet trực tiếp đón một chiếc xe huyền phù ngay tại cửa của trạm phi thuyền, đến khách sạn tạm thời dàn xếp ổn thỏa, sau đó đi thẳng đến sở Tư pháp.

Đến đại sảnh Sở Tư pháp, anh trực tiếp đi thẳng tới quầy cố vấn, nói thật anh không hiểu lắm về quy trình cụ thể về việc thừa kế tài sản ở Sở Tư pháp, nhưng mà đây cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì, con người ta có cái miệng không phải sao!”

“Reichet. Rochester!”

Âm thanh xa lạ ở phía sau làm cho Reichet đã đi tới trước quầy cố vấn sửng sốt, quay đầu lại nhìn đối phương.

“Thật trùng hợp, tôi khó lắm mới tới đại sảnh một lần, thế mà lại gặp được cậu!”

Người nói có một mái tóc xoăn đen thả ở sau lưng, ngũ quan tinh xảo, chân mày khiêu gợi, khóe miệng còn mang theo chút ý cười của người đàn ông xấu, đồ mặc nhìn thì rất đơn giản, nhưng Reichet là lớn lên từ thế gia, vừa nhìn là biết bất phàm rồi, đặc biệt là, Bộ trưởng Sở tư pháp đang đang yên tỉnh ngaon ngoãn đứng sau lưng anh ta.

Đây là một quý tộc, hơn nữa còn là một quý tộc thượng lưu!

“Ngài………ngài là………..!”

“Haha! Tôi quên tự giới thiệu rồi, tôi là Atlas Wals!”

“Wa….Wals trưởng lão!”

Reichet căng thẳng đến nỗi chân tay luống cuống, nhất thời quên mất anh đã rời khỏi quân đội rồi, vội vàng hành quân lễ với Wals.

“Không cần đa lễ, tôi nghĩ sau này cơ hội chúng ta gặp mặt ngày càng nhiều, sau khi bước vào giới chính trị, cậu có nghĩ qua mình sẽ theo vị trưởng lão nào không?”

“Ân! Năm đó ông nội tôi là bộ hạ dưới trướng của Morley trưởng lão, cho nên tôi quyết định sẽ đi theo Morley trưởng lão!”

Nghe vậy, đôi mắt của Wals càng sâu thêm, nụ cười càng thêm sáng lạn.

“Vậy à! Vậy thì tôi nên chúc mừng Morley rồi, có thể nhìn ra được, cậu là một người rất có năng lực.” sau đó ánh mắt quét sang quầy tư vấn sau lưng Reichet, “Sao vậy, cậu gặp phải khó khăn gì sao?”

Reichet gãi đầu, “Cũng không có gì, chỉ là tôi không hiểu lắm về quy trình cụ thể để thừa kế tài sản ở Sở tư pháp, cho nên đến đây nghe tư vấn một chút.”

“À! Thì ra là vậy! Joe !”

“Vâng!” Bộ trưởng Sở Tư pháp đứng ở sau lưng Wals trả lời.

“Tìm một người, giúp gia chủ Rochester làm hết các thủ tục đi!’

“Vâng!” Bộ trưởng Cục Tư pháp quay đầu lại, nói với cô gái phía sau: “Midor, cô tự mình giúp gia chủ Rochester nhanh chóng làm thủ tục đi”

Cô gái tên Midor đáp một tiếng vâng, rồi đi tới bên cạnh Reichet.

Reichet ngại ngùng cảm ơn Wals trưởng lão và Bộ trưởng, Wals vẫy tay nói, “Đi đi!”

Reichet cám ơn một lần nữa rồi xoay người đi cùng Midor rời khỏi đại sảnh, trong nháy mắt khi xoay người đi, ánh mắt chợt lóe lên một cỗ lạnh lùng.

Trùng hợp!? Trên thế giới này lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp đến như vậy! Reichet ngây thơ sáng lạn của năm đó đã chết rồi.

Trong đại sảnh, Wals trưởng lão không có lập tức rời đi, y nhìn bóng lưng của Reichet, nói: “Joe, sau này nhất định phải quan hệ qua lại với gia tộc Rochester, cho dù thật sự không được thì cũng đừng kết oán với cậu ấy, nếu không thì ông sẽ trở thành gia tộc Imansi thứ 2 đấy, nhớ rõ gia tộc Rochester đã xưa không bằng nay rồi!”

Lòng Bộ trưởng Sở tư pháp rét lạnh, lập tức cung kính trả lời: “Vâng! Tôi đã rõ rồi ạ!”

Wals trưởng lão vừa lòng gật đầu, sau đó y xoa xoa cằm.

Reichet Rochester này thật sự là một người thú vị! Rõ ràng biết chuyện năm đó, Morley trưởng lão cũng không phải không biết gì cả, nhưng lại bỏ qua, mà bây giờ, lại tiếp tục ra sức cho Morley trưởng lão, vậy nghĩa là sao!

“Quả nhiên là một người rất thú vị…….”

Có người của Sở tư pháp đi cùng, thủ tục thừa kế được giải quyết rất nhanh chóng, chưa tới nửa tiếng đồng hồ, tất cả mọi thứ của gia tộc Rochester và gia tộc Imansi đều là tài sản dưới danh nghĩa của Reichet, sau khi anh cảm ơn Midor liền rời khỏi Sở tư pháp.

Trạm tiếp theo, phòng giam tội phạm nghiêm trọng của Đế Đô.

Pháp luật Đế Đô quy định, thăm tù hoặc gửi đồ cho phạm nhân phạm tội nặng thì đều phải tiến hành kiểm soát và gửi đơn xin phép, nhưng Reichet vừa mới đưa ra yêu cầu đối với nhà giam thì đối phương lập tức đồng ý, thậm chí còn không kiểm tra theo thông lệ.

Reichet không khỏi cảm thán quyền lực vĩ đại, hèn chi gia chủ Imansi vì cái loại quyền lực này mà đánh mất lương tâm của mình!

Anh an ổn ngồi trong phòng thăm, chờ đợi, phía trước là kính trong suốt đặc biệt, không có ảnh hưởng đến âm thanh truyền qua lại, nhưng là để cho phạm nhân và người thăm tù không có một tiếp xúc thân thể nào.

Cửa đối diện được mở ra, gia chủ Imansi đi vào.

Cửa vừa mở ra, gia chủ Imansi nhìn thấy là Reichet, liền mất khống chế xông đến chỗ anh.

“Ai? Nói cho ta biết là ai hại ta, là ai…..”

Ông ta còn chưa hét xong, thì quản giáo ở phía sau đã bắt ông ta lại, nổi giận nói: “Im lặng!”

Sau đó liền bắt gia chủ Imansi ngồi xuống bàn bên cạnh kính cách li, rồi khách khí nói với Reichet: “Rochester tiên sinh, ngài có 20 phút để thăm tù, mời ngài nắm chắc thời gian!”

Sau khi được Reichet cảm ơn, liền rời khỏi phòng thăm tù.

Lúc này gia chủ Imansi dường như đã biến thành một người khác, đầu tóc rối bù lộn xộn, ánh mắt và gò má lõn sâu vào, xương cũng lồi ra, uể oải không có tinh thần làm người ta rất khó tưởng tượng được một tháng trước ông ta còn sáng sủa, dã tâm bừng bừng tìm mọi cách mang gia tộc của bản thân đứng trên đỉnh cao.

Reichet nhìn gia chủ Imansi như vậy, đột nhiên phát hiện, sau khi đánh mất sự sùng bái và kì vọng của một đứa trẻ đối với cha mình, thì cảm tình và kí ức của anh với người cha này ít đến đáng thương.

Sau khi bị cai ngục nhắc nhở, tinh thần của gia chủ Imansi cũng đã ổn định lại.

“Reichet, con vẫn còn nhớ người cha này sao!”

“Cha!? Ngài quên rồi sao! Chúng ta sớm đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, họ hiện giờ của tôi là Rochester, gia chủ đương nhiệm của gia tộc Rochester.”

Với kết cục này, gia chủ Imansi dường như không ngạc nhiên cho lắm.

“Cho dù con đã sửa lại tên họ,thì cũng không thể nào làm thay đổi dòng máu của ta trong người con!”

Reichet nghe vậy cười lạnh.

“Đúng vậy! Giống như trong suốt bao nhiêu năm nay ông cũng chưa bao giờ quên huyết mạch Rochester trong người tôi!”

“Ngươi…..”

Gia chủ Imansi trong nhất thời bị á khẩu.

“Mấy chục năm nay, ông vẫn luôn mong tôi đi chết, tôi vốn cũng không muốn đến gặp ông, nhưng phu nhân nói với tôi, không thể để cho ông chết mà cũng không biết, vì sao mình lại có ngày hôm nay.”

“Ngươi…..ngươi quả nhiên biết là ai đã hại ta, nói cho ta biết rốt cuộc là ai?”

“Nếu như tôi nói là mẹ tôi, ông tin không!?”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể!”

“Quả thật là không thể!” Ngữ khí của Reichet cũng lạnh dần, “Bởi vì bà đã qua đời 8 năm trước! nhưng mà ông cũng đừng quên, tôi vẫn còn một đứa em trai, thằng bé bây giờ sống rất tốt.”

“Nó thì làm được cái gì, một đứa tiện dân!” Imansi khinh thường nói

Reichet nở một nụ cười châm chọc với ông ta, Imansi cả kinh, một mảnh bất an xuất hiện trong lòng Imansi.

“A, Imansi tiên sinh tôn kính của tôi, ông vậy mà lại quên mất rồi, phu nhân trong thành Doris cũng có xuất thân là dân thường!”

Nhất thời gia chủ Imansi giống như bị sét đánh, ngẩn người tại chỗ, đôi môi mở ra đóng lại nhưng không phát ra được một chữ, trong nháy mắt hối hận tràn lên trong người ông.

Nhìn bộ dáng gia chủ Imansi như vậy, Reichet ngửa mặt lên trời dười lớn.

“Hahaha! Mỉa mai lắm phải không! Vì quyền lực ông dùng tất cả mọi thủ đoạn bẩn thỉu, hèn hạ vô liêm sỉ đi lừa gạt người khác, mà kết quả thì sao! Ông đem tài quý quyền lực hung hăng đạp dưới dân, một cước đá ra ngoài, ông nói thử xem mình có mắc cười không!”

“Là…là nó, là nó hủy hết gia tộc Imansi.” Thanh âm của gia chủ Imansi còn mang theo chút run rẩy.

“Phải, cậu ấy mong nửa đời sau của mình, ông an ổn ở trong nhà giam mà ăn năn sám hối, chuộc tội với những lỗi lầm mà ông đã gây ra đi!”

“Không….không….các con không thể làm như vậy, ta là cha của các con….”

“Cha….!” Reichet châm chọc nhắt lời của Imansi, “Imansi tiên sinh, tôi nghĩ chắc ông nhầm rồi! Chúng tôi sao lại là con của ông được, làm gì có người cha nào đối xử với con của mình giống như ông, tôi nghĩ chỉ có hai đứa nhỏ do Maka Quist sinh ra mới là con của ông thôi!”

Nhắc đến Maka Quist, Reichet hiện ra một nụ cười ác độc.

“Imansi tiên sinh, có một chuyện hình như ông vẫn chưa biết! Khi ông vào tù được 3 ngày, chân ái của ông phu nhân Maka đã đưa ra đơn xin li hôn vời Sở Tư pháp, sau đó cầm một chút tiền còn sót lại của nhà Imansi, mang theo tiểu nhi tử dị nhân cùng với người tình của bà ta cao chạy xa bay.”

Gia chủ Imansi mở to mắt, vẻ mặt không tin nổi.

“Không, ngươi lừa ta, Maka sẽ không làm như vậy, cô ấy thật tâm yêu ta, ngươi lừa ta!”

“Yêu ông!?” Reichet cười nhạt, “Lúc ông có tiền có quyền, bà ta đương nhiên yêu ông, còn bây giờ ông vào ngục rồi, tình yêu của bà ta với ông cũng hết rồi!”

“Ngươi nói bậy, năm đó khi bà ấy ở với ta, ta vẫn chỉ là một thế gia trung hạ lưu không biết tên tuổi.”

“A! Nhưng ông cũng quên mất năm đó bà ta đã gả cho người thừa kế thế gia trung thượng lưu à.”

Gia chủ Imansi liền trầm mặc, vẻ mặt kiên định bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Nhìn biểu tình trên mặt gia chủ Imansi, anh lại hung hăng chem thêm một nhát dao.

“Sao, sao ông không hỏi phu nhân thân yêu của ông, sao lại chỉ mang theo tiểu nhi tử của bà ta, còn đứa lớn thì lại vứt qua một bên!” Sau đó cười nhạt nói ra đáp án, “ Đó chỉ là vì đứa lớn là con do ông và bà ta tư thông mà ra, còn đứa nhỏ thì lại là do bà ta và người tình tuấn mỹ của bà ta thông dâm sinh ra!”

Nghe thấy lời của anh, tinh thần của gia hủ Imansi triệt để mất khống chế, ông ta nhảy lên, đôi tay bắt đầu liều mạng đập vào kính trong suốt, miệng không ngừng hét lên.

“Không….không thể nào, ngươi lừa ta, ngươi lừa ta…..”

Đời này của gia chủ Imansi, có lỗi với cha vợ đã cất nhất ông ta, có lỗi với người vợ kết tóc yêu ông ta tin tưởng ông ta, lại càng có lỗi với hai đứa con do nguyên phối sinh ra, nhưng ông ta chưa từng có lỗi với Maka, ông yêu bà ta, thương bà ta, hầu như đều đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của bà, vì để nhị nhi tử có thể thừa kế địa vị, ông ta đã buông thả trưởng từ, đem vợ lớn và con trai nhỏ của mình biến làm thường dân, thậm chí ông còn muốn để trưởng tử tự nhiên mà chết đi, bà ta đã trở thành người mà ông tin tưởng nhất, vậy mà không ngờ bà ta lại….! gia chủ Imansi lúc này đã sụp đổ hoàn toàn rồi!

Báo ứng, đây đều là báo ứng!

Bên kia cửa kính, Reichetvẫn yên tĩnh ngồi đó, lạnh lùng nhìn gia chủ Imansi giống như muốn phát điên, dữ tợn đập vào cửa kính, sau cùng ông ta đập đủ rồi, hết sức rồi, rầm một tiếng, suy sụp ngồi xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tiện nhân, tiện nhân…..” Tinh thần bắt đầu bất bình thường rồi.

Lúc này quản giáo đi vào.

“Thật xin lỗi Rochester tiên sinh, 20 phút đã hết rồi.”

Reichet cười nói, “Không sao, những gì cần nói tôi cũng đã nói hết cả rồi”, sau đó nhướng mày, “Nhưng mà tôi thấy hình như tinh thần của gia chủ Imansi có chút vấn đề.”

Quản giáo nhìn gia chủ Imansi ở một bên, quả thật có gì đó không bình thường, nhưng mà y cũng không thấy kì lạ, nhà giam này hầu như đều giam giữ những kẻ quyền cao chức trọng, phạm lỗi tày đình, chênh lệch cực lớn như vậy khiến cho bọn họ phát điên lên cũng không phải số ít.

“Như vậy à! Xin ngài yên tâm, trở về tôi sẽ đem ông ta vào bệnh viện của ngục giam, để bác sĩ kiểm tra.” Quản giáo mang theo cung kính nói.

“Vậy thì làm phiền rồi!”

“Ngài khách sáo rồi, đây là việc trong chức trách của chúng tôi.” Nói xong liền nói với gia chủ Imansi, “Tới giờ rồi, nên trở về thôi.”

Nhưng dường như gia chủ Imansi không có nghe thấy, thế là quản giáo kéo ông ta đi.

Nhờ cái kéo này, mà gia chủ Imansi đột nhiên tỉnh mộng, ông dùng hết sức hất tay quản giáo ra, nhào tới người trước mắt.

“Reichet, Reichet, cha biết lỗi rồi, con tha thứ cho cha đi! Con đi nói với em trai con, để bọn họ thả cha ra đi, cha sẽ bồi thường cho các con, cha sẽ càng thương yêu các con, cha thật sự biết lỗi rồi, Reichet, Reichet…..”

Trong tiếng kêu gào của gia chủ Imansi, ông ta bị giáo quản cưỡng ép kéo ra ngoài.

Một mình Reichet yên tĩnh ngồi đó, trong lòng đều là sự thê lương.

Nhìn đi! Đây chính là cha anh, là phụ thân đại nhân mà anh sùng bái từ nhỏ, một tên cặn bã mặt dày vô liêm sỉ!

Anh đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng thăm tù.

Đi ra tới cổng nhà giam, Reichet thở ra một hơi, nhấc chân rời đi đón một chiếc xe huyền phù, anh không có thời gian để đau buồn, anh còn rất nhiều chuyện phải làm, lúc này anh phát hiện, cách anh mấy bước, con trai lớn của Maka, Immer Imansi đang đi tới đây.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người nhất thời đều sửng sốt, nhưng mà Reichet phản ứng nhanh, anh xem như đối phương không tồn tại, giống như gặp phải một người không quen biết, chỉ là người qua đường mà thôi.

Nhưng mà đối phương không nghĩ như vậy.

“Reichet Imansi, ngươi đứng lại cho ta!” Immer xông tới trước mặt Reichet, chặn đường anh.

Reichet ngừng bước chân, mặt vô biểu tình hỏi: “ Cậu có chuyện gì sao?”

“Reichet, ngươi mau trả lại toàn bộ tài sản của nhà Imansi cho ta!” Immer miệng mạnh nói với Reichet.

“Tài sản gia tộc Imansi!?” Reichet cười khinh thường, “Ở đâu ra tài sản gia tộc Imansi, tất cả mọi thứ đều thuộc về gia tộc Rochester, còn nữa sau này có gặp ta thì phải gọi ta là Reichet Rochester, từ lâu ta đã không còn mang họ Imansi nữa rồi!”

“Ngươi………”

Nhất thời Immer bị nghẹn họng. lúc đầu Maka đã nói câu này với Reichet, bây giờ anh hoàn trả lại cho y.

Sự sủng ái và buông thả của hai vợ chồng Imansi đối với Immer trong suốt những năm nay đã tạo ra một Immer tự cao tự đại, lúc trước còn có thể giả bộ một ít, thế nhưng cuộc sống nghèo khổ gần đây đã làm y bộc phát bản tính của mình.

“Tao không cần biết, mày phải trả lại cho tao!”

Ai để ý mày chứ!

Reichet liền xem như không có nghe thấy lời của hắn, lướt qua hắn ta đi về phía trước.

Immer thẹn quá thành giận, đưa nắm đấm lên đánh sau lưng Reichet, Reichet xoẹt người qua, quay lại đạp 1 chân tới, Immer liền bị đạp xuống đất.

“Mày…..mày dám đánh tao!” Immer không nghĩ tới cái người mà lúc trước luôn nghe theo lời mình, vậy mà lại có ngày nó dám động thủ với mình.

Reichet từ trên cao nhìn xuống Immer, hỏi: “Đánh mày đó thì sao!”

Xoay người đi tiếp.

Immer ngẩn ngơ, lần này hắn ta ý thức được mọi thứ đã khác trước, nhưng không cam lòng và sự phẫn nộ trong lòng hắn ta đã làm cho lí trí của hắn biến mất không còn gì nữa.

Hắn lảo đảo đứng dậy, “Reichet, tao nguyền rủa mày không được chết tử tế, tao nguyền rủa gia tộc Rochester của mày đoạn tử tuyệt tôn, huyết mạch đứt đoạn….” Immer mắng vô cùng độc ác, nhưng Reichet ngay cả đầu cũng không quay lại, cho nên hắn ta cứ mắng tiếp, “Tao nguyển rủa đứa em tiện dân cũng giống như người mẹ đê tiện của mày bị ngàn người, vạn người cưỡi…..”

Hắn ta còn chưa nói xong, Reichet liền mạnh mẽ xoay người lại, sắc mặt dữ tợn, gân xanh trên đầu như muốn nổ tung ra, nắm chặt hai nắm đấm, ánh mắt thì giống như kiếm bắn về phía Immer, dọa hắn ta phải lùi về sau 1 bước.

Nhưng Reichet lại không đè nén được nỗi hận ở trong lòng, lạnh lùng nói: “Immer, nếu như mày còn muốn sống, tốt nhất là quản được cái miệng của mày, em trai tao không phải là người mà mày có thể nguyền rủa được!”

Nói xong anh xoay người bước nhanh đi.

Chính vào lúc này Immer ở phía sau lại haha cười lớn lên, “Sao thế Reichet, mày mà cũng có người quan tâm sao! Mày yên tâm, tao nhất định sẽ tìm thấy nó trước mày, sau đó khiến cho nó sống không bằng chết, khiến nó….Rầm!”

Tiếng va chạm mạnh mẽ ở phía sau làm cho trong lòng Reichet kinh ngạc, anh quay người, vừa đúng lúc nhìn thấy 1 chiếc xe huyền phù ở bên cạnh đang hoảng loạn bỏ trốn, còn Immer thì lại nằm co quắp trong vũng máu.

Reichet lấy máy truyền tin ra.

“Alô! Xin chào, ở đây có người xảy ra tai nạn xe cộ, xin cho 1 chiếc xe cấp cứu tới.”

Trong bệnh viện, Reichet lạnh nhạt ngồi ở bên ngoài phòng phẩu thuật, bác sĩ rất nhanh liền đi ra, lắc đầu,

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, anh vẫn là đi gặp anh ta lần cuối đi!”

Reichet đi vào phòng cấp cứu, nhìn cả người Immer đều cắm đầy ống, thở dài,

“Mày muốn kiếm em trai tao, mày biết nó đang ở đâu không! Nó lấy chồng rồi, gả cho 1 vị quý tộc tôn quý nhất Đế quốc Landis, bây giờ cũng mang thai lần thứ 2 rồi, mày nói cho tao biết, mày đoạn con cháu của ai, tuyệt huyết mạch của ai.”

Thân thể Immer lúc này liền run rẩy kịch liệt, miệng mở lớn, 1 tay từ từ đưa lên, đột nhiên, cánh tay liền rũ xuống, hắn ta mở to mắt thở ra hơi thở cuối cùng trong cuộc đời này.

Reichet nhẹ nhàng khép mắt của hắn ta lại, thản nhiên nói: “Đã sớm nói với mày là đừng có nói bậy rồi, em trai tao có bao nhiêu quan trọng với Đế quốc Landis, mỗi một người đều biết, bọn họ tuyệt đối sẽ không chấp nhận bất kì người nào tính làm hại thằng bé, chỉ sợ nguyền rủa của mày không có tác dụng rồi.”

Mười mấy ngày sau, trên đường lớn ở ngoại ô Đế đô, có mười mấy chiếc xe huyền phù đang bay vút đi, Hàn Hiểu ngồi trong xe, trong tay nhẹ nhàng vuốt ve cái hộp gỗ cổ, trên mặt đều là bi thương, hôm nay là 20 năm ngày mẹ cậu mất.

Tuy rằng không thể tìm thấy được di cốt của mẹ, nhưng người chết đều nhập đất quy an, cho nên cậu liền làm theo quy tắc ở trên Địa Cầu, lấy gia huy của gia tộc Rochester đem chôn ở bên cạnh vợ chồng gia chủ Rochester tiền nhiệm.

Năm đó, bởi vì mẹ không có gì cả, bất đắc dĩ mà đem cha mẹ chôn trong một công viên nổi tiếng là giá rẻ hoang tàn, theo phong tục của người dân Landis, một khi người đã chôn cất, thì không thể tùy tiện dời mộ, cho nên cho dù Hàn Hiểu không cam lòng cũng vẫn phải chôn mẹ trong cái công viên tưởng niệm đơn sơ này, cậu biết mẹ nhất định rất muốn được được trở về bên cạnh cha mẹ mình, trở về bên cạnh cha mẹ thật lòng yêu bà, vì bà mà đồng ý gánh chịu mọi tội lỗi.

Không sao, mẹ, chỉ cần là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không phải là chuyện quan trọng, quan trọng chính là mẹ có thể có được hạnh phúc thật sự ở thế giới bên kia!

Lúc này Akasi đang đứng bên cạnh Hàn Hiểu nhận được tin nhắn, sau đó nói với Hàn Hiểu: “Reichet đã đến công viên.”

“Vậy sao! Vậy chúng ta cũng nhanh chút đi!”

Nhắc tới Reichet,trong mắt Hàn Hiểu liền xuất hiện áy náy và lo lắng, dù sao nói Viện trưởng lão là kẻ địch của họ cũng không sai.

“Sao vậy, em đang lo lắng cho tiểu tử đó!?” Ở phía mà Hàn Hiểu không nhìn thấy, đôi mắt màu đỏ của Akasi sắc bén hẳn lên, hung hăng trợn mắt nhìn hai tên quỷ đòi nợ ở hai bên trái phải cậu, đầy ôn hòa nói: “Em hoàn toàn không cần lo lắng, thật ra tên tiểu tử đó cũng rất thông minh, torng suốt 20 năm nay, người cha vô sỉ của cậu ta không phải chưa từng không ra tay với cậu ta, nhưng lần nào cậu ta cũng thoát được rất tài tình, chỉ là cậu ta chỉ luôn ngây thơ mà cho rằng đó là do âm mưu của kẻ địch, trước giờ chưa từng nghĩ tới trên người người cha vĩ đại của mình.”

Cái bệnh ngây thơ này có lúc cũng vẫn còn có thể trị được, ít nhất Akasi cho rằng Reichet đã tốt lên không ít.

“Đúng vậy! Mẹ!” tiểu Hera đang ôm một bó hoa ở bên cạnh Hàn Hiểu cũng mở miệng, con cảm thấy gia hỏa đó rất thích hợp để làm chính trị, cái gương mặt chính trực hiền lành đó vô cùng có tính mê hoặc!”

Tiểu Rege đang ngồi trên đầu Hera lúc này, cũng nghiêm túc gật đầu với Hàn Hiểu, giống như rất đồng ý với lời của anh trai, Hàn Hiểu bị bộ dáng manh của vật nhỏ làm cho nở nụ cười.

Hàn Hiểu nhẹ nhàng sờ cái đầu đầy lông xù của tiểu Rege, sau đó hơi nghiêm khắc nói với tiểu Hera: “Cái gì mà là gia hỏa đó, cậu ấy là cậu của con, sau này không được phép nói như vậy nữa, biết chưa hả!?”

“Vâng!”

Tiểu Hera liền ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại bỉu môi, cái người ngốc ngếch bị người ta lừa suốt mấy chục năm, cũng xứng để con gọi cậu sao!

Rất nhanh thì tới công viên, Hàn Hiểu xuống xe, liếc mắt liền nhìn thấy Reichet đang đứng đợi bọn họ.

“Công tước, phu nhân!” Reichet vừa nhìn thấy họ liền cúi đầu hành lễ

“Ừ!” Akasi gật đầu

Hàn Hiểu lại thở dài, “Lần sau không cần đa lễ nữa, dù sao anh cũng là anh trai em!”

Reichet không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Hiểu, ngay lập tức trên mặt đều là sự cảm động, anh không thể ngờ sau khi mình phạm phải cái lỗi không thể tha thứ, vậy mà Hàn Hiểu vẫn đồng ý tha thứ cho anh, như vầy là đủ rồi.

Các thị vệ nhanh chóng tản ra, bắt đầu khống chế xung quanh, Reichet mang một đám người đi vào công viên.

Hàn Hiểu vừa đi vừa quan sát xung quanh, quả nhiên hoang vu tẻ lạnh, có rất nhiều mộ bia chỉ còn lại nửa cái đầu, lẽ nào ngay cả dân thường cũng không muốn chôn người thân của mình ở trong này sao.

Đi được không xa, thì có một thiếu niên với một người đang đứng phía sau cậu ta giống như là quản gia đang đứng trước một mộ bia mới, trên mộ ghi “Granger Quist chi mộ”, khi cậu ta nhìn thấy một nhóm người Hàn Hiểu, trên mặt là vẻ kinh ngạc không che giấu được.

Hàn Hiểu nhẹ nhàng đi lướt qua cậu ta, rồi đi tới trước 2 ngôi mộ mới cách đó không xa.

Mộ rất sạch sẽ, xung quanh cũng không có cỏ dại, hiển nhiên đã có người quét dọn qua, hai đứa nhỏ đi tới đặt hoa lên hai ngôi mộ, rồi trở về bên cạnh Hàn Hiểu.

Hàn Hiểu đau khổ đứng đó, cái cảm giác con muốn dưỡng mà mẹ không còn đang gặm nhắm trái tim cậu, vốn dĩ cậu cho rằng có rất nhiều lời muốn nói với mẹ, nhưng hôm nay đứng ở trước mộ, một câu cậu cũng không thể nói ra được.

Đứng rất lâu, Hàn Hiểu cười lên, “Mẹ, ông ngoại, bà ngoại, con tới thăm mọi người rồi đây, mẹ, bây giờ con sống rất tốt, tuy rằng chồng con là một quý tộc phách lối không nói lí lẽ, nhưng đối với con rất tốt, bây giờ con sống rất hạnh phúc, đây là 3 đứa nhỏ của con, Lance, Hera, nhỏ nhất gọi là Rege, cho nên sau này mẹ không cần lo lắng cho con nữa, ở thế giới bên kia phải sống thật hạnh phúc.”

Những lời Hàn Hiểu nói trước mộ, làm lòng Akasi vui sướng, đến nỗi những lời đánh giá của cậu đối với quý tộc liền xem như không nghe thấy, anh nhẹ nhàng ôm eo Hàn Hiểu.

“Anh sẽ làm em hạnh phúc.”

Hàn Hiểu quay đầu cười với anh,

Thiếu niên không xa cúi đầu, cả người phát run!

Hàn Hiểu đưa cái hộp gỗ trong tay cho Reichet, Reichet mở ra, phát hiện bên trong là những bức thư đã được mở ra.

“Đây là những bức thư mà mẹ đã viết cho chúng ta, mỡi năm một bức, tổng cộng có 13 bức, ở đây là 6 bức trong đó.”

Reichet liền ôm lấy cái hộp, lấy thư ra, xem từng bức một, sau khi xem xong, rầm một tiếng, quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng, người đàn ông lúc ở trên chiến trường chỉ đổ máu không đổ lệ bây giờ lại khóc như một đứa trẻ.

Sau khi đã phát tiết được tâm tình, anh đứng dậy, nói với Hàn Hiểu: “Cảm ơn em đã đưa thư cho anh.”

“Không cần cảm ơn, những thứ này vốn là của anh, sau này có thể em không thể thường đến thăm mẹ và mọi người, anh có thời gian thì đến đây thay em, còn có chúng ta nên dọn dẹp lại hoàn cảnh nơi này một chút.”

“Được! Em yên tâm!”

Hàn Hiểu gật đầu, nói với Akasi, “Muộn rồi, chúng ta về đi!”

“Được!” Akasi cẩn thận dìu vợ mình quay về.

Đi qua bên người thiếu niên một lần nữa, Hàn Hiểu dừng lại, đối diện cậu, thiếu niên ngay cả đầu cũng không dám ngoảnh lên.

“Franz Quist!?”

“Vâng!” Thiếu niên cúi thấp đầu.

“Ngẩng đầu, nhìn ta!” Thiếu niên bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, trong mắt đều là sự sợ hãi.

“Cậu sợ ta!”

“Vâng!’

“Cậu rất thành thực, cậu hận ta sao!’

“Không hận!”

“Tại sao!? Là không dám hay là không thể!?”

“Đều có, với thân phận hiện giờ của người tôi thật sự không dám, nhưng theo việc mà xét, thì chuyện này quả thật là cha tôi sai, người không có xử oan ông ấy! Có kết cuộc của ngày hôm nay cũng là tự mình gánh lấy!”

Ánh mắt thiếu niên đầy trong trẻo, Hàn Hiểu biết lời của cậu ta đều là thật, “Ha! Thật không ngờ gia tộc Quist vẫn còn đứa con trai như cậu, thôi bỏ đi, ta vốn dĩ muốn để mẹ con chị gái cậu, Maka Quist cũng nếm thử tư vị của kẻ tiện dân, nhưng xét thấy bà ta vẫn còn đứa em trai chính trực như cậu vậy thì bỏ đi, mong bà ta tự giải quyết cho tốt!”

“Vợ yêu! Như vầy thì tiện nghi cho kẻ tiện dân kia rồi!” Akasi không vui, con tiện nhân đó hại tiểu gia hỏa thảm như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua.

“Bỏ đi, cho dù trừng phạt bà ta thế nào đi chăng nữa, mẹ em cũng không sống lại được, chúng ta đi thôi!”

“Được!”

Một đám người lại chậm rãi rời đi, cả nghĩa trang chỉ còn lại thiếu niên và quản gia của cậu ta.

“Chú Crea, sau khi trở về chú đi đi! Cháu đã không trả nỗi tiền nữa rồi!”

“Không, thiếu gia, cậu là do tôi nhìn lớn lên, tôi xem cậu như con trai của mình, cậu còn chưa thành niên, phu nhân lại quá yếu ớt, cậu giữ tôi lại bên người đi!”

“Chú Crea…….”

Quản gia Crea sờ đầu thiếu niên.

“Chú Crea, sau khi trở về chúng ta rời khỏi tinh cầu Landis đi, sau này chúng ta không bao giờ quan tâm mọi việc liên quan đến chị cháu nữa!”

Trước đó không lâu, gia chủ gia tộc Quist thế gia trung lưu, vì tham gia vào âm mưu hãm hại gia tộc Rochester năm đó, mà bị Sở tư Pháp đưa ra công tố, cuối cùng ở trong nhà dùng súng tự sát, sau khi chết, toàn bộ tài sản đều được sung vào công quỹ, vợ và con cái đều bị đuổi ra khỏi nhà, giống như gia tộc Rochester của 20 năm trước phải đem người thân chôn trong cái nghĩa trang hoang tàn này.

Còn về chủ mưu của tất cả mọi việc, Maka Quist, tuy rằng Hàn Hiểu có ý muốn tha cho bà ta, nhưng tục ngữ nói rất hay, người tính không bằng trời tính.

Sau khi bà ta li hôn mang theo tiểu nhi tử và người tình rời khỏi Đế đô, tên người tình đó sắp xếp cho bà ta ở trong một căn phòng, bà ta liền yên tâm thoải mái mà sống ở đó.

Bà ta nghĩ rằng, mình đã nắm được trái tim của người đàn ông này, sớm muộn cũng có một ngày bà ta sẽ quay trở lại xã hội thượng lưu, còn về việc người đàn ông này đã có vợ con, thì bà ta lại không lo lắng chút nào, dù sao thì năm đó gia chủ Imansi cũng là người đã có vợ đẹp con xinh, cũng không phải là đối thủ của bà ta sao!

Chỉ là bà ta nghĩ quá đẹp, nhưng lại quên đi, người tình này của bà ta cùng với gia chủ Imansi là 2 loại người khác nhau.

Người đàn ông này là thứ tử (không phải con vợ cả) của một thế gia hạ đẳng, ăn chơi đàn đúm cái nào cũng biết, cả người ngoại trừ cái mặt đẹp cùng với cái miệng ngọt biết nói những lời đường mật ra, thì chính là loại cặn bã của xã hội! Thế nhưng cha và anh trai của hắn lại là những kẻ có dã tâm bừng bừng, không hề hài lòng với tình huống hiện tại, cho nên làm sao có thể để cho hắn ta cưới một người chẳng có gì như Maka Quist chứ.

Hai người vụng trộm trong một thời gian dài, đối với người đàn ông có mới nới cũ mà nói, thì đã có chút chán ghét bà ta rồi, nhưng mà vì bà ta đã sinh cho ông ta một đứa con, huống hồ trên người còn có chút tiền mà nói, mới lưu bà ta lại!

Cuối cùng tới một ngày, người đàn ông đó lại thua sạch hết tiền, lúc thua đến đỏ cả con mắt ông ta liền gán nợ lên người Maka Quist, vào lúc Maka Quist chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì đã bị người ta cưỡng chế mang đi, bán vào trong một quán rượu ở dưới lòng đất làm kỹ nữ, bị bỏ đói rồi bị đánh, cuối cùng bà ta cũng khuất phục, nhưng bà ta không cam lòng, bà ta vốn dĩ là tiểu thư nhà giàu, bây giờ còn sống không bằng cái đám dân đen, đám dân đen đó ít nhất còn có tự do, mỗi lần còn có thể cầm được tiền, còn bà ta thì bị giam trong cái quán rượu này, 24h đều có người canh gác, chứ đừng nói tới tiền.

Cho nên bà ta cứ tìm cách chạy trốn hết lần náy tới lần khác, nhưng lần nào cũng đều bị bắt trở lại, cuối cùng chọc vào lông của má mì, bán bà ta vào quán rượu hạ đẳng nhất, cái quán rượu đó đa phần đều dùng để đón tiếp những người nghèo khổ vất vả, thậm chí là còn có một ít dân đen, vì để có thể kiềm nhiều tiền, mấy tháng sau bà ta liền bị bệnh, má mì thấy bà ta không còn cứu được nữa, liền đuổi bà ta ra khỏi quán rượu, cuối cùng chết trong một con hẻm nhỏ trong một khu dân cư nghéo mà bà ta khinh thường nhất, rơi vào kết cục còn thảm hơn mẹ con Hàn Hiểu lúc trước.

Còn tiểu nhi tử của bà ta thì được đưa về gia tộc của tên đàn ông đó, và nhận được sự yêu thích của gia chủ, được gia chủ buông thả và chìu chuộng, tính cách của hắn càng thêm kiêu căng và ngạo mạn, cả người cũng trở nên vô năng dốt nát, hắn ta thỉnh thoảng còn đi khiêu khích đứa con trai hợp pháp của cha ruột mình, cả gia tộc không ai thật sự thích hắn ta, hắn ta còn dương dương tự đắc.

Một năm trước khi hắn ta thành niên, ông nội hắn bảo hắn phải học các kiến thức về nam nữ, và nói cho hắn ta biết, hoặc là dựa vào năng lực của chính mình gả cho người nắm quyền của thế gia trung lưu trở lên, hoặc là trở thành tình nhân của người nắm quyền thế gia trung lưu, cái này đều do bọn họ sắp xếp.

Tính cách kiêu ngạo như hắn ta làm sao mà đồng ý, hắn ta khóc, nháo, nhưng gia chủ bình thường thương yêu hắn ta cũng mặc kệ không quản, cuối cùng hắn ta chạy trốn khỏi nhà, nhưng một tuần sau, hắn ta quần áo lam lũ, tự mình quay trở về, hắn ta phát hiện mình không có cách nào sinh tồn được ở thế giới bên ngoài, cuối cùng vẫn phải chấp nhận sắp xếp của gia tộc.

Sau khi thành niên, hắn ta lần lượt thay đổi đàn ông từ người này tới người khác, nhưng không có một thế gia thượng lưu nào đồng ý cưới hắn ta, người đàn ông nào cũng xem hắn như một món đồ chơi, hắn tuyệt vọng rồi, hắn cố tình buông thả bản thân mình, rượu và đàn ông trở thành thứ bắt buộc cho mọi giấc ngủ của hắn, hắn trở thành gái lầu xanh nổi tiếng trong xã hội thượng lưu lúc bấy giờ, một kĩ nam cao cấp, nhưng kiêu ngạo được đại gia tộc bồi dưỡng cùng với sự hèn mọn khi bị xã hội đùa giỡn như hai lưỡi dao chia cắt linh hồn hắn ta, cuối cùng vào một buổi tối nào đó, hắn ta cắt đi cổ tay chính mình, hôm sau khi người giúp việc phát hiện, cả giường đều là màu đỏ tươi của máu.

Đương nhiên những việc này Hàn Hiểu hoàn toàn không hay biết gì, sau khi quét dọn mộ xong xuôi, đối với cậu mà nói, thì mọi chuyện đã kết thúc rồi, chỉ là rất nhiều năm sau, khi cậu xem tin tức thì nghe được chuyện một đóa hoa tàn lụi của xã hội thượng lưu, thì chỉ lắc đầu,

“Hà tất phải như thế! Còn trẻ như vậy mà!”

Công tước Akasi ở bên cạnh cũng hùa theo, “Đúng vậy! Cớ gì phải làm vậy!”

Tất nhiên Công tước Akasi sẽ không bao giờ nói cho tiểu kiều thê yêu dấu của mình biết, năm đó anh đã cố ý cho một thế gia trung lưu nói với gia chủ của tiểu thế gia đó một câu nói:

“Hellett, cháu nội mà ông đón về rất được nha, tương lai gia tộc các người có phúc rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.