Trọng Sinh Tinh Tế Anh Hùng Mẫu Thân Truyện

Chương 65: Chương 65: Bị ám sát




Thế giới này vẫn luôn biến đổi li kì, thứ mình muốn vĩnh viễn cũng không có được, cái không muốn thì cứ lượn lờ trước cửa, cuộc sống không được như ý vẹn toàn, có một phần còn lại thì có thể là thứ mà bạn không muốn, một bước sai thì ngàn bước sai, cái từ bi thảm có lúc chính là sáng tạo ra cho một số người.

Hàn Hiểu ở trên Địa Cầu đã từng làm rất nhiều công việc, có phục vụ, công nhân vệ sinh, công nhân tính giờ,v…v… vì để sinh sống, trừ thiếu gia trong hộp đêm, trên cơ bản các công việc có thể làm cậu đều làm qua hết rồi, trong đó làm cậu cảm thấy hạnh phúc nhất chính là công việc rửa rau trong nhà bếp một quán cơm.

Công việc này là do một người bạn của cậu giới thiệu, nếu không thì lấy tình huống thực tế của cậu mà nói, ngưởi ta căn bản không thể nào tuyển cậu, bởi vì thân thế của cậu đáng thương, cần cù lại chăm chỉ, người của nhà bếp đều rất chăm sóc chiếu cố cậu, bình thường có đồ ăn gì ngon, đều lén lút để lại cho cậu, cơ thể Hàn Hiểu trong thời gian ngắn thì phát triển không ít.

Cũng nhở công việc này mà cậu phát hiện mình có năng khiếu về nấu ăn, nhìn đầu bếp ước lượng gia vị, cậu ở trong bếp cũng học được chút ít, lúc rảnh rỗi, đầu bếp cũng bằng lòng nói cho cậu biết một số phương pháp để giữ lửa, văn hóa ẩm thực của Hoa Hạ đầy uyên thâm, với chút lông gà vỏ tỏi mà cậu học được, món ăn cậu làm ra cũng được mọi người khen ngon.

Khoa học kĩ thuật của những hành tinh này phát triền, có thể nói cái nào cũng đều tiên tiến hơn, tốt hơn trên Địa Cầu, duy chỉ có nấu nướng, kém hơn Trái Đất không chỉ có một tầng, nhưng mà đây cũng là nguyên nhân làm cho các giống loài trên Địa Cầu càng ngày càng ít!

Cậu bây giờ là người mang thai, lại còn là một ông bầu rất rảnh, rất có tiền, vậy mọi người thử nói xem một ông bầu như cậu, lúc rảnh rỗi thì nên nghĩ cái gì đây!?

Được rồi! Cậu chính là một đứa ăn hàng!

Tuy rằng đã đồng ý với Công tước trong thời gian mang thai không được xuống bếp, nhưng mà trong phòng khách thì chắc không có vấn đề gì đi! Dù sao cậu cũng không có xuống bếp, chỉ là viết lại công thức nấu ăn những món mà cậu thích, sau đó cố gắng tìm các loại hương liệu và nguyên liệu để thay thế, những thứ này đều giao cho đầu bếp trong thành đi, cuối củng để cậu tới tận hưởng thành quả, a! Quả thật là cuộc sống ăn uống hoàn mĩ!

Trong thời gian gần đây, không có sự quấy rầy của biến thái, không có các loại âm mưu tính toán của Viện trưởng lão, Hàn Hiểu không thể không thừa nhận cậu sống rất thoải mái, tuy rằng trong nhà có mấy tên không chịu đi, càng ngày càng chạy như điên trên con đường trung khuyển, buổi trưa thường trở về chia sẻ đồ ăn ngon của cậu, nhưng cũng không cản trở cuộc sống ăn ngon tốt đẹp của cậu.

Cuộc sống thoải mái, cơ thể này liền phồng lên như cục bột, cái bụng 8 tháng bây giờ của Hàn Hiểu còn to hơn cả người sắp sinh nữa, muốn tự mình ngồi xuống hoặc đứng lên thật rất khó khăn, bây giờ cậu giống như lão phật gia vậy, đi đâu cũng phải có người đỡ người nâng, đi theo bên cạnh ngoại trừ Sheila và các nhân viên hộ lí, còn thăng thêm Nayar.

Tuy Nayar đã giúp Hàn Hiểu sinh con một lần, nhưng nhìn cái bụng lớn bất thường của Hàn Hiểu, anh vẫn cảm thấy áp lực như núi.

Sanh ba nha! Chưa từng có trong lịch sử quý tộc!

Tuy chỉ mới 8 tháng, nhưng đa thai thường dễ sinh non, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý, cái này là kết luận mà Nayar có được khi nghiên cứu tất cả các ca đa bào thai trong dân gian, đây cũng là nguyên nhân mà anh căng thẳng.

Đương nhiên! Anh cũng thừa nhận, trong cái sự căng thẳng đó, hưng phấn cũng chiếm không ít.

Hôm nay là ngày Công tước mở cuộc họp như thường lệ, tụi nhỏ cũng đi học ở quân bộ Doris, Hàn Hiểu viết mấy bộ công thức nấu ăn, để người hầu đưa cho nhà bếp, mấy ngày trước Reichet có cho người tới tặng mấy con chim nghe nói rất ngon, vừa đúng lúc nấu canh uống.

Cậu dặn nhà bếp làm nhiều chút, cậu đoán có lẽ buổi trưa mấy vị đó cũng trờ về ăn cơm, Abigail quản gia có thể đã nói cho Công tước chuyện cậu viết mấy cái công thức nấu ăn rồi, đương nhiên bên phía tụi nhỏ, cậu sẽ tự mình nhắn tin bảo tụi nhỏ về nhà ăn cơm…..!

Chương trình học ở nhà của Hàn Hiểu đã ngừng rồi, tuy rằng cậu cũng không muốn, nhưng Akasi kiên quyết cho cho cậu làm mấy cái chuyện mà theo anh là mệt nhọc, đi học cũng là một chuyện rất hại não, cho nên cuối cùng cũng ngừng lại.

Có Sheila nâng dậy, Hàn Hiểu liền đi dạo trong khi những người khác thì phập phồng lo sợ, sau đó nhìn nhà kính thở dài ba tiếng, rồi quay trở lại phòng.

Bây giờ là mùa đông, tuy rẳng bên ngoài không có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, vào nhà thì nhiệt độ chợt tăng lên, Hàn Hiểu liền cởi bỏ áo khoác dày trên người ra, đưa cho người bên cạnh, sau đó đi vào phòng khách, nhờ Sheila đỡ, vụng về trèo lên cái giường chuẩn bị riêng cho cậu trong phòng khách. Lấy một cuốn sách, nói với Nayar:

“Được rồi, Nayar, anh không cần ngày nào cũng khẩn trương như vậy, đây cũng không phải là thai đầu của tôi, có Sheila ở bên tôi sẽ không có chuyện gì đâu, anh đi làm chuyện của anh đi! Tôi biết trên tay anh có một dự án nghiên cứu cần anh khởi công!”

Nayar ngồi xuống ghế sô pha cách Hàn Hiểu không xa, đầy phong độ, khí chất tao nhã,

“Cái dự án đó sao có thể so với người, hơn nữa, bề ngang của người phát triển thành như vậy, tôi không thể nào buông lỏng được!”

Hàn Hiểu cúi đầu cười lên, ba bảo bảo, nói thật, cậu không hề hài lòng chút nào với kích thước eo hiện tại của mình.

“Thân thể tôi rất tốt, không phải sao! Tôi không căng thẳng, anh căng thẳng cái gì!”

Nayar ở trong lòng thở dài thật sâu, phu nhân, có phải người không hiểu được trái tim thủy tinh của chúng tôi khi bị phán là tuyệt hậu không, căng thẳng cũng là tất yếu thôi,

Nayar không trả lời, cũng không rời đi, dùng hành động nói với Hàn Hiểu, anh cứ ở đây, không đi đấy!

Hàn Hiểu bất đắc dĩ, túy ý anh, lật sách, rồi đắm chìm vào thế giới trong sách.

Nhìn thấy tình hình này, Nayar liền lấy quang não ra, ở trên quang não tính toán gì đó!

Tuyệt nhất là Sheila, cô ngồi im ở đó, giống như là một pho tượng vậy, định lực như vầy, ừ, cũng có thể nói là năng lực ngẩn người, luôn khiến Hàn Hiểu khen ngợi không ngừng.

Cả phòng khách ngoại trừ tiếng lật sách của Hàn Hiểu, thì chỉ còn lại tiếng “Ting” của quang não, còn lại thì rất yên tĩnh.

Hàn Hiểu đã quen với cái sự tĩnh lặng này, đối với cậu mà nói, đọc sách, mệt rồi thì đi ngủ, sau đó thì đợi ăn cơm trưa, ngày nào cũng vậy, cũng không có chuyện khác, nhưng vào lúc này thì lại có chuyện rồi.

“Cốc cốc cốc!” tiếng gõ cửa truyền tới.

“Mời vào!” Hàn Hiểu để quyển sách trong tay xuống, nói

Abigail quản gia đẩy cửa phòng khách, đi vào,

“Phu nhân, phu nhân Margaret cho người tới tặng không ít da lông thượng hạng, mong người có thể nhận lấy!”

“Phu nhân Margaret!? Bà ấy là ai?” Gương mặt của Hàn Hiểu đầy vẻ nghi hoặc, cậu chắc chắn, từ trước tới giờ cậu chưa nghe qua cái tên này.

“Phu nhân Margaret là vợ của Morley trưởng lão.” Abigail quản gia cung kính trả lời.

Xem ra con bài chính trị không có tác dụng, Morley trưởng lão liền bắt đầu đánh con bài phu nhân.

Hàn Hiểu cúi đầu suy nghĩ một lát, hỏi: “Chỉ là một ít da lông, bà ấy không cho người nói gì à!”

“Có, phu nhân Margaret bảo người truyền lời nói, phu nhân muốn tự mình tới thăm hỏi, nhưng biết thân thể của người hiện nay không thích hợp để tới làm phiền, tuy rằng mùa đông năm nay ở Alan không có tuyết rơi, nhưng thời tiết cực kì lạnh lẽo, cho nên phu nhân mới gửi một ít da lông tới, đồ vật không quý, mong người không chê mà nhận lấy.”

Hàn Hiểu nhíu mày, cái vị phu nhân này không đơn giản nha, cậu không nhận tức là chê đồ bà ấy tặng không quý trọng đúng không!? Ý trong lời nói cậu cũng hiểu được mấy phần.

“Nếu như phu nhân nhà người ta đã nói như vậy rồi, chúng ta liền nhận đi!” Sau đó Hàn Hiểu cười nói, “ Chú Abigail thay con cảm ơn tấm lòng của phu nhân Margaret, bây giờ con thật sự không tiện ra gặp khách, nhưng mà đợi sau này khi thân thể cho phép, con nhất định sẽ ở trong thành Doris tha thiết mong chờ.”

“Vâng!” Abigail quản gia liền rời đi.

Hàn Hiểu than thở ở trong lòng, cái đám người Viện trưởng lão đúng thật là một khắc cũng không để cho cậu rảnh rỗi mà, đứa nhỏ còn chưa sinh ra thì đã liên tục tới thông báo với cậu: “Cậu sinh con xong thì tôi sẽ tới làm phiền cậu, cậu đợi nha!”

Ai nha, đây là vì cái lông gì!

“Nayar, Morley trưởng lão có con không!” Hàn Hiểu cầm sách lại, thong thả hỏi

“Có một đứa con trai, nghe nói rất có bản lãnh, đang dạo chơi bốn nước trong vũ trụ!” Nayar dừng hành động trong tay, rất không vừa lòng với hành vi của Morley trưởng lão khi tới quấy rầy Hàn Hiểu trong lúc này.

Hàn Hiểu gật đầu, lật một trang sách, “Xem ra đứa con trai có bản lĩnh của ông ta sắp trở về rồi.”

Nayar nghe vậy híp mắt, cũng không nói gì nữa.

Mọi thứ giống như lại quay trở lại sự yên tĩnh như lúc đầu, nhưng lòng của một số người thì lại không yên tĩnh nữa.

Không lâu sau thì cửa phòng khách lại được mở ra lần nữa, Công tước Akasi sải bước đi vào, trên mặt xuất hiện vẻ ngưng trọng hiếm có.

Nayar nhìn thấy anh, liền đứng dậy.

“Công tước!”

Akasi gật đầu, tỏ vẻ cho anh ngồi xuống.

Hàn Hiểu bỏ sách xuống, nhìn thấy Akasi có hơi kinh ngạc.

“Còn chưa tới thời gian ăn trưa, sao anh lại trở về rồi, không họp nữa sao!”

Công tước ngồi xuống bên cạnh cậu, nở nụ cười ôn hòa, sờ lên cái bụng nhô cao của Hàn Hiểu, cảm nhận chuyển động ở dưới tay mình.

“Anh cho lùi lại cuộc họp rồi, buồi chiều anh phải trở về quân bộ!”

Akasi về nhà sớm làm Hàn Hiểu rất nghi hoặc, tuy Công tước luôn nói rất thích đồ ăn ngoan do cậu làm ra, nhưng từ trước tới giờ anh không phải là người ham ăn huống uống để mà làm lỡ công việc, vậy thì chỉ có một khả năng.

“Xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi sao?”

Akasi thu lại nụ cười trên mặt, nhìn Hàn Hiểu một lát, sau đó thở dài, nói: “Hôm nay Reichet đi thị sát ở Cannowo thì bị ám sát, cậu ta bị thương, nhưng không có nguy hiểm tới tính mạng.”

Hàn Hiểu giật giật khóe mắt, yên lặng một hồi, sờ bụng an ủi các bảo bảo vì tâm tình của cậu mà bất an đá bụng, sau đó hơi thâm trầm nói: “Không có chuyện gì thí tốt, điều tra kĩ xem xem ai to gan tới như thế, rõ ràng biết Reichet là anh trai em mà còn dám gây án trên đầu thái tuế!”

Đã cố gắng áp chế, nhưng giọng nói Hàn Hiểu còn mang theo chút lạnh lẽo.

Akasi nắm bàn tay có chút phát run của Hàn Hiểu, nhẹ nhàng nắm chặt, an ủi nói: “Em yên tâm, anh đoán đối phương không thật sự muốn mạng của cậu ấy, gần đây tài năng của Reichet được bộc lộ quá rõ ràng, chỉ là người trong Viện trưởng lão muốn cho cậu ấy một chút giáo huấn thôi!”

Hàn Hiểu sửng sốt, cậu nhớ tới mọi hành vi lời nói mà Reichet tới thành Doris lúc trước, liền bừng tỉnh, trong lòng liền tràn đầy áy náy.

“Đều là vì em, lần trước em nên nhận ra, anh ấy gấp gáp muốn thay đổi tình trạng hiện nay, là do em sai!”

Nghe thấy lời của Hàn Hiểu, Akasi cười lên,

“Anh em hai người nha! Chính vì biết em sẽ nghĩ như vậy, Reichet biết không giấu được em, sợ em lo lắng, liền cố ý truyền tin tới, để anh không nói cho em biết.’

Hàn Hiểu nhàn nhạt cười nhìn anh, “Vậy sao anh lại gấp gáp chạy về nói cho em biết chứ!”

Công tước cầm lấy tay Hàn Hiểu để ở bên môi, hôn nhẹ lên, đôi con ngươi màu đỏ nồng cháy nhìn Hàn Hiểu,

“Bởi vì anh tin em!”

Tin tưởng nghị lực của em, tin tưởng kiên nhẫn của em, tin tưởng em là người duy nhất có thể đứng ở bên cạnh anh.

Hàn Hiểu sững sờ, trong con ngươi hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ của Akasi, nét đẹp đó giống như đang xâm nhập vào lòng cậu, sự tin tưởng này, hiểu rõ này, tình cảm nồng nhiệt này, làm cho trái tim cậu đập mạnh không ngừng.

Trên mặt của cậu liền xuất hiện hai vệt đỏ ửng, nhanh chóng chuyển ánh mắt khỏi dung nhan đang phát ra mị lực của Akasi, người này càng ngày càng thích câu dẫn cậu.

Nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Hiểu, Công tước cười càng thêm xuân tâm phơi phới, tâm tình chợt tốt lên rất nhiều.

“Bà xã, nói cho em biết một tin tốt, bây giờ em có thể quang minh chính đại trả lại cái đám da lông đó cho phu nhân Margaret rồi, anh thấy trước khi Morley trưởng lão cho Reichet một cậu trả lời, em có thể thanh tĩnh mà sinh hoạt, chỉ là Morley trưởng lão rất khó cho được câu trả lời này thôi!”

Đế đô, phủ đệ của Morley trưởng lão.

Reykard lại một lần nữa cầm tài liệu trong tay, vừa xem vừa ngồi một bên không ngừng than thở,

“Ai! Vợ tương lai của em sắp sinh rồi, mà giờ em còn làm ổ ở Đế đô, em rất buồn nha!”

Morley trưởng lão ngồi trước bàn làm việc, nhanh chóng phê chuẩn tài liệu trong tay, không hề ngẩng đầu lên,

Morley trưởng lão không trả lời, Reykard cũng không để ý, anh bỏ tài liệu trong tay xuống, cười hỏi anh trai mình: “Edward, anh nói nếu như em lại bán đứng anh một lần nữa, gia tộc Doris có cho em vào cửa không!”

Morley trưởng lão: “………., họa em gây ra còn chưa đủ sao! Không thể để anh thoải mái hai ngày à!”

Reykard nghe vậy, giật nẩy người,

“Gây họa, có sao? Sao em lại không biết!”

Morley trưởng lão: “………..”

Gân xanh trên trán Morley trưởng lão nhảy ra, ông cắn chặt răng, nói: “Em đừng có nói với anh, em rảnh rỗi tự nhiên làm ra một tình địch chỉ vì để chơi thôi à!”

Reykard ha ha cười lớn, “Ai nha, chuyện đó à! Đương nhiên không phải để chơi mà! Em hoàn toàn là vì vợ tương lai của em mà thôi!”

Morley trưởng lão cười lạnh, “Vì để lấy lòng vợ tương lai, em lại không để ý tới lợi ích của gia tộc, em điên rồi sao!”

Reykard cau mày nhìn Morley trưởng lão,

“Chính là vì gia tộc mình em mới làm như vậy, một gia tộc không có đối thủ, sớm muộn gì cũng thối rửa, mục nát, cho nên vì địa vị tôn quý của vợ tương lai, gia tộc Adams nhất định phải có một đối thủ cạnh tranh có sức mạnh.”

Morley hít thở sâu, áp xuống cơn giận ở trong lòng, “Vậy lần này Reichet bị ám sát thì giải thích như thế nào đây!?”

“Anh trai thân yêu của em, anh không phải đang trách em vì cái đám da lông của chị dâu bị trả về đó chứ! Cái này cũng không thể trách em nha, ai bảo cái tên thủ hạ Reichet của anh lại gấp gáp liều lĩnh như vậy, gấp gáp rất khó làm đại sự lắm.” Hai tay Reykard mở ra, vẻ mặt đầy vô tội nói.

Mà gân xanh trên trán Morley lại nhảy ra nữa, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác vô lực thật nặng nề, loại cảm giác này, từ lúc tên tiểu tử thối này mới bắt đầu biết đi cho tới bây giờ, luôn đi kèm hai bên ông.

“Vậy em không thể đổi thời gian khác sao! Cứ phải là lúc này, Margaret tức tới mức trở về nhà mẹ đẻ rồi.”

“Oan uổng quá, người ta trả quà lại, lại không phải hoàn toàn là lỗi của em, chuyện của Reichet rõ ràng chỉ là một cái cớ, chủ yếu còn không phải do anh lúc trước tạo nghiệt nhiểu quá, chuyện chị dâu Margaret sao lại đổ hết lên trên đầu em.” Vẻ mặt của Reykard vô cùng tủi thân, không chút nương tay chà lên miệng vết thương của Morley trưởng lão.

“Pàng” Bút điện tử trong tay Morley trưởng lão liền biến thành hai đoạn, gương mặt bị tức tới run người có vẻ hung dữ, nếu như người trước mắt không phải là em trai cùng cha cùng mẹ với ông, chắc ông sẽ xé anh thành nhiều mảnh.

“Hừ! Anh tốt hơn em ở chỗ nào, nhiều năm như vậy, nghiệt anh gây ra còn ít hơn em sao!”

“Ít nhất em không có hãm hại cấp dưới trung thành với mình, càng không có đẩy huyết mạch duy nhất của cấp dưới trung thành với mình để lại rơi vào con đường khuất nhục nhất!” Reykardk sao cả liếc nhìn anh trai sắp nổi điên của mình, nhàn nhạt nói

“Em…..!” Morley trưởng lão bị tức tới không có lời nào để nói, ông vô cùng hối hận với chuyện này.

Reykard thấy cũng được rồi, kích thích nữa, anh trai không có cách nào với anh, có thể sẽ xông qua đánh anh một trận, anh liền thu liễm lại, “A! Em nghĩ em nên suy nghĩ biện pháp làm thế nào để trà trộn vào thành Doris mới được, dù sao thì vợ của em sắp sinh ra rồi, em đi trước nha anh, anh làm việc tiếp đi!” Nói xong không quay đầu lại, chạy mất, chỉ lưu lại Morley trưởng lão bị tức tới sắp điên lên….!

Nhìn đứa em trai tới để đòi nợ ông đi mất, Morley dùng sức ném đi cây bút đã bị gãy thành hai mảnh trong tay, chưa hết giận lại đá bay cái bàn ở bên cạnh mình, đây đã là cái bàn thứ 3 mà ông đá sau khi Reykard trở lại…..!

Sau khi trút giận, tâm trạng của Morley bình tĩnh được không ít, lấy máy truyền tin ra, bấm số của quản gia phủ đệ,

“Văn phòng của ta hơi bừa bộn, cho người tới quét dọn một chút, chuẩn bị phi thuyền cho ta, ta phải đi tinh cầu France ngay.”

Sau khi phân phó xong, Morey trưởng lão cũng rời khỏi văn phòng, ông phải đi đón vợ trở về, có lẽ bây giờ vợ đã hết giận rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.