Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 118: Chương 118: Chiến giáp trong truyền thuyết 5




“Được, tôi nhận, cứ cho là tôi nợ ân tình của anh.” Chính mình cũng cảm thấy nhân tình này thực sự là rất quý, nhưng Thiên Lạc cũng biết, Cố Kinh Thế nói đúng, đến lúc đó chính phủ mạnh mẽ thu về, Thiên Lạc đúng là muốn khóc cũng khóc không được.

Như là đã sớm biết Thiên Lạc sẽ nhận, Cố Kinh Thế nhếch miệng lên một nụ cười yêu mị, lập tức cầm lấy sách chuyển nhượng bên cạnh, “Lại đây ký tên, sau đó đặt tên cho chiến giáp của cậu.”

Chiến giáp ở quân khu, đều là gọi theo danh hiệu, được người mua đi, sau khi trở thành đồ vật tư nhân, chỉ cần chủ nhân đặt tên, chuyển nhượng chủ sở hữu, sau đó đăng ký vào trong hệ thống chiến giáp.

Không nghĩ tới ngay cả những thứ này Cố Kinh Thế đều chuẩn bị kỹ càng, Thiên Lạc liếc nhìn Cố Kinh Thế.

Hồ ly này, hóa ra là có dự tính phạm tội?

Biết Cố Kinh Thế này khẳng định là nhìn thấu mình không nỡ bỏ chiến giáp, Thiên Lạc hít sâu một hơi, nhìn mình vòng đen trên cổ tay, suy nghĩ nên đặt tên gì cho chiến giáp của mình.

Mà lúc Thiên Lạc nhìn vòng tay suy nghĩ, bên này tầm mắt Cố Kinh Thế cũng sâu thẳm, nhìn Thiên Lạc.

Trong con ngươi đen nhánh, phản chiếu ra bóng người Thiên Lạc.

Hai người đều không nói gì, lại hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy lúng túng, trái lại, Cố Kinh Thế rất thích như vậy, ở cùng Thiên Lạc.

Từ trước đến giờ quen thuộc độc lai độc vãng, Cố Kinh Thế chưa từng có suy nghĩ muốn ở cùng người nào.

Thiên Lạc vẫn là người đầu tiên.

Không hiểu sao chính là nhìn Thiên Lạc hợp mắt, Cố Kinh Thế cẩn thận nhìn Thiên Lạc trước mắt mình.

Da dẻ trắng nõn, kiểu tóc có chút ngổn ngang bất kham, đôi mắt Thiên Lạc nhẹ nhàng buông xuống, lông mi nhỏ dài kia như cây quạt nhỏ vụt sáng, ánh mặt trời chiếu xuống, tạo thành một mảnh bóng râm nhỏ trên mặt Thiên Lạc, dưới mũi ngọc tinh xảo, là môi đỏ hình dạng đẹp đẽ, hoàn mỹ đến khiến người ta mê mẫn.

Môi mỏng của Thiên Lạc, hồng hào, mơ hồ lộ ra mấy phần phấn hồng, giống như thuốc độc trí mạng khiến người ta nghiện, làm Cố Kinh Thế nhìn, chậm rãi híp mắt, hồi tưởng lại cảnh hô hấp nhân tạo ở đáy biển lúc trước.

Môi Thiên Lạc, mềm mại mà ngọt ngào, gần như là mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng.

Nghĩ đến đây, Cố Kinh Thế hầu như có thể hồi tưởng lại, những gì đã xảy ra lúc đó cùng với đôi môi đẹp của Thiên Lạc.

Thực sự là một lần như vậy, nếm thử một lần, lại làm cho người ta không cách nào quên được.

Nghĩ tới đây, con mắt Cố Kinh Thế cũng là nhẹ nhàng nheo lại, màu mắt càng lộ vẻ sâu thẳm.

Mà bên này, Thiên Lạc lại là hoàn toàn không chú ý tới Cố Kinh Thế ánh, suy tư một hồi, “Ân, tôi nghĩ ra rồi.”

Nói như thế, Thiên Lạc quay đầu nhìn Cố Kinh Thế, nhưng vừa vặn nhìn thấy ánh mắt mang ý tứ sâu xa kia của Cố Kinh Thế.

Nhìn không thấu ý nghĩ trong lòng của Cố Kinh Thế, Thiên Lạc chỉ cảm thấy, ánh mắt này của Cố Kinh Thế, dường như không giống với bình thường lắm...

Mà Cố Kinh Thế lại hít sâu một hơi, “Nghĩ ra cái gì?”

Cẩn thận nhìn lại, ánh mắt Cố Kinh Thế đã khôi phục bình thường.

Nghĩ thầm có thể là mình hoa mắt, Thiên Lạc trả lời ngay, “Tôi nghĩ ra tên chiến giáp, gọi là Mạc Tà đi.”

Mạc Tà, là tên của thần binh lợi khí cổ đại, Thiên Lạc suy nghĩ một chút, cảm thấy rất thích hợp.

“Vậy thì cái này, điền tên đi.” Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc điền xong tên mới của chiến giáp, sau đó kí tên xong, tiếp tục nói, “Những thủ tục còn lại, tôi sẽ để thủ hạ đi làm, từ giờ trở đi, chiến giáp này, chính là đồ của cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.