Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 105: Chương 105: Chói lóa đến mù mắt các người (12)




Ngẩng đầu lên mang theo vài phần kinh ngạc, trong lòng của Thiên Lạc đột nhiên có một chút khao khát và kích động. Giống như biết có vật gì đó ở phía xa, Thiên Lạc vội vàng chạy theo hướng đó.

“Thiên Lạc? Cậu đi đâu vậy, không thể chạy bừa!” Lý Phong khó hiểu nhìn Thiên Lạc, thấy Thiên Lạc nhanh chóng đi lướt qua những chiến giáp trước mặt, vội vã chạy đến một góc.

Chỉ nhìn thấy một chiếc vải dày màu trắng đang phủ lên một vật to lớn giống như chiến giáp, trên đó đã bám một lớp bụi, rõ ràng là đã rất lâu không ai động đến.

“Đây là vật gì?” Mọi người xôn xao bàn luận, ngay cả Lý Phong cũng không biết rốt cuộc vật ở trước mắt là gì.

Ngầm cảm nhận được một lực hút, Thiên Lạc nhìn vật to lớn ở trước mắt, không hề do dự mà đưa tay ra, sau đó kéo tấm vải trắng xuống.

Bụi thi nhau bay tứ tung, một chiến giáp so với cơ giáp bình thường còn lớn hơn một vòng.

Xám trắng và hoàn toàn không hề có bất kỳ ánh sáng nào, chiến giáp trước mắt tuy rất lớn, nhưng lại cũ kỹ đến hoàn toàn không hề phản chiếu một tia sáng nào, mang theo vô số vết gỉ sét, được đặt rất lâu ở nơi này, một lớp bụi như đã len vào bên trong, khiến cho chiến giáp trước mắt nhìn thế nào cũng khó coi, hoàn toàn không hề mang đến cảm giác khí phái giống chiến giáp bình thường.

“Đây là vật gì, tồi tàn cũ kỹ.” Vốn dĩ còn đang mang theo vài phần mong chờ, nhưng những học sinh có mặt nhìn thấy chiến giáp hoàn toàn giống như một vật bỏ đi ở phía trước, còn khó coi như thế, trong thoáng chốc, trong mắt đều cùng nhau mang theo vài phần chán ghét.

Hoàng Ngự Thịnh cũng nhìn chiến giáp trước mắt, sau đó nhìn những chiến giáp xung quanh, chậm rãi nói, “Chiến giáp này, không được đánh dấu cấp bậc.

Nghe Hoàng Ngự Thịnh nói, lớp A ngay lập tức đã có người mở lời, “Lão đại, đồ vật cũ kỹ này, anh xem cũng đã gỉ sét rồi, còn không bằng những cơ giáp bình thường, có chỗ nào xứng với chiến giáp chứ, thứ bỏ đi này, đương nhiên không có cấp bậc rồi!”

Những người có mặt đều cảm thấy như vậy, từng người gật đầu nối tiếp nhau, trong đáy mắt mang theo vài phần chán ghét.

“Lão đại, chúng ta đi thôi, đây là một chiến giáp vô dụng.” Cao Nham nhìn Thiên Lạc ở bên này, ngay lập tức nói.

Nhưng Thiên Lạc lại đứng tại chỗ, không hề động đậy.

Đứng trước mặt chiến giáp, đột nhiên trong lòng Thiên Lạc cảm thấy có một loại kích động và khao khát.

Hoàn toàn là cảm nhận theo ý thức, khiến cho Thiên Lạc không thể kiềm chế được khao khát trong lòng, không thể chờ đợi được, muốn chiến giáp này trở thành đồ vật của mình, do mình sử dụng.

Nghĩ đến đây, con ngươi tối đen của Thiên Lạc tăng thêm vài phần kiên định, giơ tay về phía chiến giáp tồi tàn.

“Thiên Lạc, chiến giáp này không được ghi trên sách giới thiệu, chắc là không còn năng lượng, cậu đừng làm bừa.” Lý Phong không ngờ ở đây lại đột nhiên xuất hiện chiến giáp thế này, ngay lập tức nói với Thiên Lạc.

Nhưng mà, Thiên Lạc lại cố chấp đứng ở chỗ cũ.

Trong lòng có một loại dự cảm, Thiên Lạc có dự cảm, nếu như lúc này cô đi, nhất định sẽ hối hận!

“Nếu như là ngươi gọi ta đến đây, thì hãy ngay lập tức trả lời ta.” Thiên Lạc nhìn chiến giáp đó, chậm rãi nói ra.

Ngay vào lúc có người định châm biếm thành lời, nói Thiên Lạc bị điên, xung quanh chiến giác đó, đột nhiên sáng nên một nguồn sáng hắc ám đen tối, sau đó tạo thành vô số tia sáng, tiếp theo là ngưng tụ lại, biến thành một vòng tay màu đen, vững vàng đeo trên cổ tay của Thiên Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.