Cảm thấy hơi lúng túng, Bắc Cẩm đành chịu, “Anh Lạc, có thể đừng hỏi những câu làm tổn thương người khác như vậy không, tôi đã nói rồi, anh ta là người mạnh nhất năm hai.”
“Nhìn dáng vẻ lúc nãy của anh ta, dường như rất căm thù tôi.” Nghĩ đến ánh mắt vừa nãy đang nhìn mình của Hoàng Ngự Thịnh, Thiên Lạc nói.
“Hoàng Ngự Thịnh vô cùng mong muốn vào đội đặc chủng của Cố thiếu tướng, nghe nói Cố thiếu tướng là thần tượng của anh ta, trước kia Cố thiếu tướng cũng đã nói rồi, muốn để lão đại anh vào trong đội của anh ta học tập, tin tức này đã sớm truyền khắp nơi rồi, chắc chắn là Hoàng Ngự Thịnh hận thù ganh ghét nên mới như thế.” Bắc Cẩm ngay lập tức nói.
“Vậy thì mặc kệ anh ta, chúng ta đi thôi, đến lúc tập hợp rồi.” Không có thời gian và tinh lực để đắn đo liệu có phải luôn có người căm thù mình hay không, Thiên Lạc nhanh chóng vào tập hợp.
“Được rồi, tham quan cơ giáp đến đây thôi, chúng ta đi xem thử chiến giáp. Các anh cũng biết, điều khiển chiến giáp đòi hỏi sức mạnh tinh thần rất dũng mãnh, đến lúc đó, chiến giáp sẽ chủ động lựa chọn các anh, người được chọn, sẽ tiến hành huấn luyện trọng điểm, các anh đều phải nắm bắt cơ hội thật tốt.” Nói như thế, Lý Phong cũng mang theo mọi người, rất nhanh đã đến trước một cánh cửa kiên cố, sau khi nhập mật mã vài lần, cuối cùng cánh cửa trước mắt mới được mở ra.
Vô cùng mong chờ, khi Thiên Lạc nhìn thấy chiến giáp thật sự ngay trước mắt, đáy mắt kia cũng theo đó mà tỏa ra hào quang của sự kích động.
Chiến giáp ở trước mắt không giống với cơ giáp đều là một màu trắng bạc, mà có màu sắc khác nhau, đỏ rực như lửa, xanh thẫm như băng, mỗi một chiếc đều lớn hơn cơ giáp gấp hai lần, khí thế càng không phải cơ giáp có thể so được, ánh sáng phát ra từ kim loại rắn chắc chỉ nhìn thôi đã cảm thấy hừng hực trong người, không kìm được sự kích động!
Không những là Thiên Lạc, tất cả những học sinh có mặt tại đó điều vô cùng kích động, mỗi một người đều tò mò nhìn những chiến giáp ở trước mắt, trong mắt viết đây chữ hiếu kỳ.
“Được rồi, không phí lời nữa, học sinh của học viện Hoan Vũ tiến hành lựa chọn trước, bắt đầu từ lớp A.” Lý Phong nói ngay.
Ngay lập tức, những người trong lớp A của Hoàng Ngự Thịnh đã bước ra khỏi hàng và đứng nghiêm.
Lần này đến đây chỉ là những người năm nhất, cho nên, lớp của Hoàng Ngự Thịnh mới là lớp đứng đầu.
Trước khi đi về phía chiến giáp, tầm nhìn của Hoàng Ngự Thịnh, rất nhanh đã lướt qua người Thiên Lạc, ngầm mang theo sự khiêu khích.
Không ngờ thực sự trở thành kẻ địch của tên Hoàng Ngự Thịnh này, Thiên Lạc cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn tên nhóc một cái.
Ánh mắt của hai người chỉ giao nhau một chút sau đó đã trực tiếp rời khỏi, không quá gay gắt.
Thực ra cuộc thi vô cùng đơn giản, chỉ cần bước qua trước mặt chiến giáp, nếu như chiến giáp đã lựa chọn thì sẽ có phản ứng.
Những người ở lớp A đều mang trong người tâm trạng bất an, từng người một nối nhau đi đến, nhưng những chiến giáp kia lại không hề có phản ứng gì.
Tuy có chút thất vọng, nhưng cũng là lẽ đương nhiên.
Những người có thể điều khiển chiến giáp, thực sự đều là những người nghịch thiên, trong ngàn người nhiều nhất cũng chỉ một hai người, nếu không có cũng là chuyện bình thường.
Mà ngay vào lúc mọi người đều cảm thấy ủ rũ, Hoàng Ngự Thịnh nhanh chóng đi về phía trước.
Gương mặt như búp bê vô cùng non trẻ, Hoàng Ngự Thịnh có một đôi mắt long lanh màu trà, làn da trắng ngần và đôi môi đỏ hồng, mái tóc ngắn hơi xoăn, khiến cả người anh ta trông đáng yêu như một búp bê, đúng chuẩn một chính thái.