Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 151: Chương 151: Đánh đến ngươi phục (1)




“Phụt” một tiếng, Thiên Lạc bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào một cái cây lớn ở gần đó, khiến trên cây xuất hiện vài vết nứt.

“A!!! Cứu mạng!” Đám người Thốn Thử thấy con gấu nâu tập kích đến lần nữa, sợ đến kêu thất thanh.

Mà bên này, Thiên Lạc vốn dĩ bị đánh bay ra ngoài đã đứng dậy.

Con ngươi tối đen phảng phất sát khí vô hạn, Thiên Lạc lấy khẩu súng giắt ở lưng ra.

Khẩu súng vốn dĩ chỉ lớn bằng bằng tay nhanh chóng phóng lớn gấp ba lần, Thiên Lạc trực tiếp lao thẳng về phía con gấu nâu!

Gấu nâu giáng mạnh vào Thiên Lạc, nhưng lại bị Thiên Lạc tránh khỏi.

Giữa cát bụi mù mịt, Thiên Lạc vòng qua sau lưng con gấu, nhanh chóng đưa tay kéo lông của nó lên phía trên.

Đạp trên vai của gấu nâu, ánh mắt Thiên Lạc lạnh khốc, nhắm đúng vào đầu của nó, trực tiếp ấn mạnh cò súng.

“Pằng!”

Chốc lát, máu bắn tung té, đầu của con gấu bị bắn bay đi, trực tiếp ngã xuống đất, vang lên tiếng động lớn.

Mọi người nhìn thấy mà giật mình, đánh đi đánh lại, Thiên Lạc lại có thể không hề rơi vào thế hạ phong.

Nhìn thấy con gấu to giống như một ngọn núi nhỏ ngã trên mặt đất như thế, trên gương mặt của những binh sĩ ở bên này đều theo đó mà hiện ra biểu cảm kinh hoảng, đồng loạt nhìn nhau, đều có thể nhìn rõ cảm giác sợ hãi trong đôi mắt của đối phương!

Rất khó tin là Thiên Lạc thật sự có năng lượng đáng sợ đến như thế, những người có mặt đều hoàn toàn bị giật mình đến đứng ngây ra, chỉ biết nhìn nhau không nói được câu gì.

Nhàn nhạt rút ra con dao găm kia, Thiên Lạc lau sạch vết máu trên đó.

“Anh... Không phải anh đã sớm biết sẽ có gấu lao đến chứ? Anh lại không nhắc nhở chúng tôi!” Thốn Thử nhìn dáng vẻ điêu luyện của Thiên Lạc, ngay lập tức giận dữ quát lên, “Cũng đều tại anh không nhắc nhở chúng tôi, hại chúng tôi chết mất một người!”

Người chết chính là tên đầu trọc đã vô lễ với Thiên Lạc trước đó, thi thể kia, muốn trông thê thảm bao nhiêu thì là thê thảm bấy nhiêu.

“Là hắn đáng chết, nhắc nhở rồi cũng vô dụng.” Thiên Lạc đối với loài người điên cuồng ngang ngược, từ trước đến nay đều không quan tâm đến.

Hoàn toàn mặc kệ nhóm người Thốn Thử, Thiên Lạc cúi đầu nhìn con gấu nâu đó, nhìn đôi mắt đục ngầu của nó, huyết quản biến đen, nhất thời biểu cảm trên gương mặt cũng xuất hiện một chút ngưng trọng.

“Thật sự là bị lây nhiễm rồi...” Nghĩ đến tin tức mà nhóm người Thiên Lạc ban đầu nhận được, không hề nhắc đến động vật cũng sẽ bị lây nhiễm.

Đứng dậy cảm nhận một khoảng im ắng xung quanh khu rừng, trong lòng của Thiên Lạc cũng trầm xuống.

Chuyện rõ ràng còn tệ hơn so với tưởng tượng của cô.

“Này, chúng tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô không nghe thấy à!” Thốn Thử hoàn toàn giận dữ, rút một con dao nhọn ra, từ đằng sau đâm về phía Thiên Lạc.

Quay người giữ lấy cánh tay của Thốn Thử, động tác của Thiên Lạc vô cùng nhanh nhẹn, bẻ mạnh cổ tay của hắn, đồng thời cho một đấm vào bụng của Thốn Thử!

“Á!” Một tiếng kêu thảm thiết, cả người Thốn Thử bị đánh văng ra xa!

Nằm sõng soài trên mặt đất giống như một bao tải, trên mặt của Thốn Thử viết đầy biểu cảm đau đớn, giận dữ nhìn Thiên Lạc.

“Bởi vì anh không nhắc nhở chúng tôi, chúng tôi mới bị tổn thất một binh sĩ, anh phải bồi thường cho chúng tôi!” Sớm đã suy nghĩ trước, Thốn Thử cố gắng bò lên từ mặt đất, “Các anh đều đi, vác con gấu đen đó đi cùng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.