Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 154: Chương 154: Đánh đến ngươi phục (4)




Thiên Lạc thấy Tần Phi Lãng lao ra ngoài, nhanh chóng lấy ra hai cán dao giắt ở lưng.

Bấm vào cơ quan, giữa cán dao bật ra hai mã tấu hình bán nguyệt sắc bén.

Cũng nhanh chóng lao ra, tốc độ của Thiên Lạc nhanh như bay, rõ ràng chỉ là một động tác bình thường, nhưng tốc độ đó lại nhanh đến hầu như đã đạt đến mức đáng sợ, trong cái chớp mắt của mọi người, đã xông ra bên cạnh Tần Phi Lãng.

Thây ma đã nhìn thấy họ, lúc này trên gương mặt tràn đầy sự điên cuồng và khát máu, gào thét về phía hai người họ!

Tần Phi Lãng vẫn biểu cảm nghiêm túc, nhìn những thây ma lẫn lộn máu thịt đang tiến về phía mình, đáy mắt thoáng nét cay độc, trường đao trong tay trong thoáng chốc đã được chém đi!

Nhưng mà, Tần Phi Lãng mới vừa ra tay, Thiên Lạc ở bên kia đã trực tiếp cười nhạo một tiếng, nhấc một chân lên đạp lên vai của Tần Phi Lãng.

Thiếu chút nữa đã bị Thiên Lạc đạp đến thổ huyết, Tần Phi Lãng không thể tin được mà nhìn về phía Thiên Lạc đang xem anh ta như ván nhún, đạp lên vai của anh ta, cả người đã xông thẳng ra ngoài!

Bay ra ngoài, gương mặt đẹp đẽ của Thiên Lạc mang theo nụ cười có chút tà mị, giương dao, mã tấu trong tay trực tiếp chặt bỏ đầu của thây ma ở trước mắt!

Máu tươi văng tứ tung, Thiên Lạc rơi xuống rất vững vàng, động tác càng tăng thêm tốc độ.

Cả người trông ra đều mang theo một chút thông thả, Thiên Lạc vòng tay chém lìa cổ một con thây ma khác!

Nhìn khóe môi Thiên Lạc cong lên một nụ cười, Tần Phi Lãng khẽ ngẩn ra, nhìn một con thây ma trong số đó đang há cái miệng đầy máu tươi, tiến về phía mình muốn cắn xé.

Đã bị thua mất hai con, trong lòng của Tần Phi Lãng không kìm được mà có chút sốt ruột.

Ngay lúc đang ra tay với con thây ma ở bên này, Tần Phi Lãng liếc mắt nhìn, trước mắt là Thiên Lạc đang cười lạnh hành động, trực tiếp chém ra một con dao găm, đi xuyên qua đầu của con thây ma này, ghim thây ma vào một cây đại thụ.

Lúc này, Tần Phi Lãng cũng không làm chủ được mà nổi giận, “Anh làm gì thế?”

“Hôm nay có tôi ở đây, một con thây ma anh cũng đừng hòng giết.” Thiên Lạc cười lạnh hất máu trên mã tấu, “Xem thường tôi, sẽ phải trả giá.”

Nghe Thiên Lạc nói, sắc mặt của Tần Phi Lãng cứng đờ đi một chút.

“Gừ...” Vài thây ma xông qua đây, bầy khỉ cũng không tỏ ra yếu thế, điên cuồng chạy tán loạn trên cây, trong thoáng chốc đã bao vây Thiên Lạc và Tần Phi Lãng từ trên cây.

Ít nhất cũng phải hai mươi mấy con, lúc này đang nhe răng, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía họ.

Nói thế nào cũng không tin được Thiên Lạc thực sự có thể giết thây ma và khống chế hoạt động của bản thân cùng một lúc, Tần Phi Lãng thấy tiếng gầm giận dữ trong miệng của những thây ma khỉ này, điên cuồng lao về phía bọn họ đang đứng mà cắn xé!

Nhắm ngay vào đầu của một con khỉ, Tần Phi Lãng chém mạnh trường đao trong tay, nhưng ngay cả một sợi lông của con khỉ cũng không đụng được, đã bị tay trái đang nắm lấy mã tấu của Thiên Lạc chặn lại.

Chặn Tần Phi Lãng, mã tấu ở tay phải của Thiên Lạc cũng chém đứt cổ của con khỉ đó.

Làm nhiều việc cùng một lúc, Thiên Lạc ung dung thông thả, thậm chí còn mỉm cười với Tần Phi Lãng.

Trong thoáng chốc đã bị nụ cười như vậy của Thiên Lạc chọc giận, Tần Phi Lãng cũng không phải hiền lành, vừa quay người, đã rời khỏi phạm vi mà Thiên Lạc có thể ngăn cản, chém về phía một con khỉ khác.

Cánh tay cũng đã giơ lên, nhưng Tần Phi Lãng lại không ngờ sau bước chuyển kỳ lạ dưới chân của Thiên Lạc, mã tấu sắc bén trong tay chém mạnh ra phía sau về phía cổ của anh ta, cay độc mà nhắm đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.