Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 32: Chương 32: Huấn luyện tàn khốc (12)




Sân thể dục ở phía sau ký túc xá của học sinh, hạng mục huấn luyện đầu tiên diễn ra ở đây.

Đường chạy vòng quanh sân thể dục dài 3000 mét, mà hôm nay mỗi lớp phải chạy bốn vòng, cũng chính là 12000 mét.

Hôm nay không giới hạn thời gian, chỉ cần chạy xong là được.

Dưới tình huống không phải vác vật nặng, chạy xong 12000 mét, cũng đủ để cho người ta mệt chết khiếp, mà hôm nay, trên người mỗi học sinh đeo một balo nặng năm cân, quả thực chính là khiêu chiến cực hạn.

Học sinh ban C ít hơn những ban khác, Thiên Lạc đứng chung một chỗ với tất cả học sinh ban C, cô phát hiện ngoại trừ Bắc Cẩm, những người khác đều mang vẻ mặt đau khổ.

Tuy rằng ngày thường học viện Huyễn Vũ cũng có một ít huấn luyện đặc biệt rất tàn khốc, nhưng so với huấn luyện ở căn cứ thì đúng là không đáng nhắc đến.

“Xem ra tránh không được bị đói bụng rồi.” Bắc Cẩm nằm trên mặt cỏ bên cạnh đường chạy, đôi tay đặt ở sau đầu, giọng điệu lười biếng.

Thiên Lạc nghe xong, ánh mắt lại lần nữa chậm rãi đảo qua tất cả học sinh ban C.

Những học sinh ban khác nhìn qua đều là tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi.

Chỉ có học sinh ban C, nhìn qua biếng nhác, còn chưa bắt đầu chạy đâu, một đám đều dáng vẻ bất lực như gà trống thất bại.

Thiên Lạc nhíu nhíu mày, như vậy không được.

Còn chưa bắt đầu chạy, những người này đã kết luận mình không hoàn thành nhiệm vụ.

Ôm suy nghĩ tiêu cực như vậy, khẳng định là muốn thất bại cho xong việc.

Huấn luyện lần này rõ ràng muốn khảo nghiệm ý thức đoàn đội của tất cả học sinh, trong lòng Thiên Lạc lập tức làm ra quyết định.

“Mọi người thật sự cam tâm làm phế vật sao?” Giọng Thiên Lạc bỗng nhiên vang lên, học sinh ban C đều nhìn về phía cô.

Ánh mắt quái dị như đang nhìn quái vật, bọn họ không biết vì sao Thiên Lạc đột nhiên nói một câu như vậy.

“Nếu không thì thế nào?” Một học sinh trong đó nhìn Thiên Lạc hỏi ngược lại, giọng điệu có chút châm chọc, “Vốn dĩ ban C là ban phế vật, nếu là phế vật thì phải có giác ngộ của phế vật, bằng không còn có thể làm sao bây giờ?”

Những học sinh khác đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Ai cũng không cam lòng làm một phế vật, nhưng có thể làm sao bây giờ, bọn họ cũng không biết phải làm thế nào để xoay chuyển cục diện này.

Tất cả mọi người đều xem thường học sinh ban C, ngoại trừ chủ nhiệm khoa bọn họ, cũng không có người tin nào tưởng bọn họ có thể xoay chuyển cục diện bị người ta coi là phế vật.

Một khi đã như vậy, bọn họ càng không cần thiết phải nỗ lực.

Thiên Lạc biết phần lớn học sinh ban C đều không có thiên phú, bị người ta coi là rác rưởi một thời gian dài, cái này đã đả kích to lớn đến tự tin của bọn họ.

Nói đến cùng, bọn họ thiếu nhất không phải thiên phú, mà là ý chí chiến đấu và sự tự tin.

Ở kiếp trước, lúc Thiên Lạc vừa mới tiến vào bộ đội, thiên phú cũng không phải rất tốt, nhưng cô lại vất vả nỗ lực hơn người khác gấp trăm lần, đổi lấy ngôi vương trong bộ đội đặc chủng.

“Không có người trời sinh là vương giả. Càng không có người trời sinh nhất định phải làm phế vật. Người tồn tại có đôi khi chính là tranh đấu, lúc các cậu bị người khác chỉ vào mũi giễu cợt là phế vật, chẳng lẽ thật sự trong lòng các cậu không có chút kháng cự nào sao? Các cậu thật sự không hy vọng chính mình có một ngày có thể mạnh mẽ sao?” Thiên Lạc nói năng có khí phách, bóng lưng mảnh khảnh đứng trong nắng sớm, dường như bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng thánh khiết.

Nhìn Thiên Lạc, tất cả học sinh ban C đều trầm mặc.

Không có kháng cự quá sao? Không có khả năng không có kháng cự.

Lần đầu tiên danh hiệu phế vật này đổ lên đầu họ, mỗi người ở đây đều đã từng kháng cự.

Nhưng thời gian qua lâu rồi, danh hiệu này luôn quanh quẩn xung quanh, bọn họ dần dần trở nên chết lặng, dần dần trở nên không hề kháng cự nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.