Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 37: Chương 37: Huấn luyện tàn khốc (17)




Ký túc xá của Cố Kinh Thế giống với Thiên Lạc nghĩ, cũng không phải tòa chung cư đơn độc, mà là tầng cao nhất của ký túc xá học sinh.

Bên trong sắp xếp không khác ký túc xá học sinh là bao, chẳng qua có thêm phòng bếp, lại bớt mấy cái giường.

“Tôi đi tắm rửa trước, cậu nấu cơm đi.” Sau khi tiến vào phòng, Cố Kinh Thế liền nói với Thiên Lạc.

Thiên Lạc “ừ” một tiếng, rồi mới chui vào trong phòng bếp.

Đeo tạp dề, Thiên Lạc xắn ống tay áo, lộ ra một nửa cánh tay trắng nõn như củ sen, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, hiển nhiên là muốn làm một vố lớn.

Ở kiếp trước, thật ra cô có một sở thích là nấu cơm.

Nhưng không thể không thừa nhận là, việc cô không am hiểu cũng là nấu cơm.

Nếu nói cơm mà cô làm ngay cả chó cũng không muốn ăn cũng không hề khoa trương, có thể tưởng tượng được khó ăn tới mức nào.

Hiện tại có người chủ động yêu cầu cô nấu cơm, ngược lại cô rất vui vẻ, kiếp trước vì cômuốn có thể làm cho bạn bè ăn cơm của mình mà nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng không thành công, mọi người đều nói nếu cô không vui có thể đánh một trận, ngàn vạn lần không nên ép bọn họ ăn đồ ăn do cô làm.

Thiên Lạc cũng biết mình nấu cơm rất khó ăn, về sau cũng rất ít làm.

Vui vẻ hát nhỏ, lúc này Thiên Lạc hoàn toàn lộ ra tư thái thiếu nữ.

Từ tủ lạnh lấy ra thịt cùng rau tươi mới, Thiên Lạc mở thực đơn.

“Ừ, liền làm thịt xào, gà Cung Bảo, sườn cay đi……” Thiên Lạc lẩm bẩm nói, cứ thế sung sướng quyết định.

Ước chừng mười lăm phút sau.

Đang lúc Thiên Lạc bận tối mày tối mặt trong bếp, một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên sau lưng cô.

“Còn cần bao lâu?”

Thiên Lạc quay đầu lại, nhìn về phía Cố Kinh Thế đang đứng cạnh cửa bếp, dao phay trong tay đột nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

“Anh… anh… anh… sao có thể không mặc quần áo thế!” Thiên Lạc không thể tin chỉ vào Cố Kinh Thế.

Chỉ thấy Cố Kinh Thế mặc độc một chiếc quần lót, hoàn toàn phô bày dáng người hoàn mỹ không chút khuyết điểm ra trước mặt Thiên Lạc.

Cơ bụng tám múi tiêu chuẩn, đôi chân dài thẳng tắp cực kì đẹp mà tràn đầy sự cuồng dã. Da Cố Kinh Thế rất trắng, lại làm người ta không hề liên tưởng đến những cô gái.

Đơn giản là nơi nam tính đặc thù ngay giữa hai chân Cố Kinh Thế, cũng đặc biệt lớn!

Cả người Thiên Lạc đều có chút không tốt.

Mái tóc đen nhánh nhỏ nước, Cố Kinh Thế một bên dùng khăn lông chà lau tóc, một bên nhìn phản ứng đặc biệt của Thiên Lạc, nhíu nhíu mày.

“Cái tôi có chẳng lẽ cậu không có sao?” Cố Kinh Thế lạnh lùng hỏi.

Tôi không có! Tôi đương nhiên không có! Ở trong lòng Thiên Lạc hò hét nói, nhưng cô không biểu hiện sự hò hét trong lòng ra ngoài mặt.

Cũng biết phản ứng của mình quá mức kịch liệt, Thiên Lạc rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh, cong lưng nhặt dao phay, nói, “Còn nửa tiếng là có thể ăn cơm, anh đi ra ngoài chờ chút.”

Cố Kinh Thế nghe xong, không nói thêm cái gì nữa, chỉ dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn kỹ Thiên Lạc vài lần, rồi mới rời khỏi phòng bếp.

Cám ơn trời đất, rốt cuộc thì anh đã đi ra ngoài rồi! Thiên Lạc thở ra một hơi, cô cũng không chú ý là khuôn mặt cô đã đỏ ửng.

Hai kiếp làm người, Thiên Lạc chưa từng tiếp xúc gần gũi với người đàn ông nào, cũng khó trách cô sẽ phản ứng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.