Mặc dù suốt ngày nữ giả nam trang, thế nhưng Thiên Lạc lại không có một phút nào quên mình kỳ thực là con gái.
Vốn dĩ, cô cảm thấy ở cùng nam sinh trong một ký túc xá cũng không có gì, kiếp trước lúc cô làm nhiệm vụ ở khu huấn luyện đặc biệt, cũng không tránh khỏi cùng sống dưới một mái hiên với những người đàn ông khác.
Thế nhưng tình huống bây giờ không giống vậy, bây giờ thân phận phụ nữ của cô ngoại trừ cô và mẹ cô ra, không có người thứ ba biết, cô còn muốn che giấu thân phận một cách hoàn hảo, thì tốt nhất nên tránh khỏi sống cùng một phòng với đàn ông.
Nhìn quanh phòng nhỏ trước mắt, thảm ô vuông trắng đen xen kẽ, giường màu trắng, ngăn tủ màu trắng, rèm cửa sổ màu đen, còn có một chiếc sô pha màu đen.
Tất cả đều rất đơn giản, nhìn lại rất thoải mái.
Nơi này chính là nơi mình phải sống một tháng sau này, Thiên Lạc lấy hành lý ra, sắp xếp xong đồ nào nên để ở đâu thì để ở đó.
Sau đó, cô liền quyết định đến thư viện một chuyến.
Bây giờ đã là 3 giờ chiều, cách giờ cơm tối còn 3 tiếng, một phút cô cũng không muốn lãng phí.
Dựa theo phép tắc, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, Thiên Lạc có thể cởi bỏ vật nặng trên người cô xuống, nhưng cô lại không làm như vậy.
Luôn mặc quần áo nặng hoạt động, cũng là một loại rèn luyện thể lực, Thiên Lạc cảm thấy như vậy rất tốt.
Thư viện ở phía sau khu ký túc xá học sinh, diện tích năm ngàn mét vuông.
Thiên Lạc cầm thẻ căn cước bước vào thư viện, phát hiện nơi này có không ít người mặc đồng phục học sinh màu đỏ đang học bài.
Cái đồng phục học sinh màu đỏ kia, Thiên Lạc nhận ra, không phải là đồng phục học sinh của học viện Đế Sư sao.
Vào lúc này, Thiên Lạc mới nhớ đến lời Quý Phong nói.
Học viện Đế Sư đến trụ sở h
uấn luyện bí mật đặc biệt sớm hơn học viện Huyễn Vũ một ngày.
Nếu như ở trụ sở huấn luyện bí mật đặc biệt đụng phải học sinh của học viện Đế Sư, tuyệt đối phải tránh khỏi việc xảy ra xung đột với học sinh của học viện Đế Sư.
Bởi vì ở trụ sở huấn luyện bí mật đặc biệt, có quy định rõ ràng, nghiêm cấm học sinh lén lút tranh đấu.
Lục tục, một ít học sinh của học viện Huyễn Vũ cũng đến thư viện.
Bầu không khí yên tĩnh trong thư viện có chút lạnh lẽo, học viện Đế Sư và học viện Huyễn Vũ có thể nói là đối thủ một mất một còn, tuy rằng vào lúc này cũng không có khiêu khích đối phương trước, thế nhưng vẫn là ngứa mắt lẫn nhau, cũng nhẫn nại lẫn nhau.
Thiên Lạc chọn một quyển sách dày liên quan tới kiến thức súng ống, cố ý chọn một chỗ trong góc ngồi xuống học.
Vũ khí súng ống của thế giới này tiên tiến hơn thế kỷ 21 của cô rất nhiều.
Có rất nhiều loại súng ống cô chưa từng thấy, bây giờ cô cần phải bù lại kiến thức về phương diện này.
Giữa lúc Thiên Lạc vừa mở sách ra, chuẩn bị học tập kỹ càng một chút, thì một giọng nói ngạo mạn đến cực điểm bỗng nhiên vang lên từ đỉnh đầu cô.
“Ơ! Không phải là phế vật nổi tiếng của học viện Huyễn Vũ đây sao? Sao lại chịu khó đọc sách thế này? Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?”
Trong giọng nói là tràn đầy trào phúng đối với Thiên Lạc!
Lông mày thanh tú hơi nhíu lại, vẻ mặt Thiên Lạc lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ muốn ăn đấm.
Đứng trước mặt cô là một nam sinh mặc đồng phục học sinh màu đỏ, có lẽ mười tám, mười chín tuổi, cao cỡ một mét chín, xem ra cực kỳ cường tráng khôi ngô, như một tòa tháp nhỏ, làm Thiên Lạc ngồi ở đó trông cực kỳ nhỏ bé.
Tướng mạo của nam sinh này và Kỷ Uy lúc trước bị Thiên Lạc hành hung giống nhau đến bảy tám phần.
Trong giây lát Thiên Lạc nhớ lại, trong trí nhớ truyền lại cho cô, có thông tin về thân phận của nam sinh này.
Kỷ Cường, anh trai ruột của Kỷ Uy, bởi vì cha mẹ của hai người ly dị, Kỷ Uy theo mẹ, Kỷ Cường lại theo cha, vì lẽ đó hai người mới không học cùng một học viện, thế nhưng điều này không chút ảnh hưởng tới quan hệ thân thiết của hai người, Kỷ Cường rất thương em trai Kỷ Uy.