Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 121: Chương 121: Lại là anh 1




Biết mình cứ ép buộc Cố Kinh Thế, khẳng định Cố Kinh Thế sẽ không nói gì, Cố Mạn Nhu nháy mắt mấy cái, “Chuyện gì?”

Nhìn Cố Mạn Nhu, Cố Kinh Thế đã nghĩ kỹ, phải làm sao để có cơ hội tiếp tục tiếp xúc với Thiên Lạc.

“Đêm nay em mời chị ăn cơm, chúng ta gặp mặt tỉ mỉ tán gẫu, em sẽ để tài xế đi đón chị.” Cố Kinh Thế cảm thấy, vẫn là gặp mặt nói chuyện tốt hơn.

“Được rồi.” Gật đầu đồng ý, Cố Mạn Nhu lại tùy tiện nói hai câu với Cố Kinh Thế, sau đó liền cúp điện thoại.

......

Ngày hôm sau, Thiên Lạc cũng nhanh chóng thu thập xong hành lý, cùng những người khác của học viện Huyễn Vũ, trở lại học viện Huyễn Vũ.

Thật vất vả rời khỏi trụ sở huấn luyện, xuống phi thuyền, tất cả mọi người lớp C đều là hít một hơi thật sâu.

Một lần nữa trở lại học viện, học sinh lớp C, trong lòng đều không ghét học viện như trước đây, trái lại đối với sinh hoạt sau này, đều tràn ngập một chút chờ mong.

Hết thảy đều là nhờ có Thiên Lạc, lúc này mọi người lớp C, đều là cảm kích nhìn Thiên Lạc.

Vốn có thể từng người về nhà nghỉ ngơi, thế nhưng một bóng người uyển chuyển, rất nhanh đi tới.

Hôm nay mặc một thân váy ngắn chuyên nghiệp, Cố Mạn Nhu nhìn qua vẫn là hoàn mỹ như vậy, trong đôi mắt lóe lên từng trận ý cười, kiều mị đi đến lớp C, nam sinh lớp khác nhìn thấy đều có chút ước ao.

“Chào mừng mọi người trở về.” Cố Mạn Nhu mỉm cười với mọi người, “Tôi đều nghe nói, lần này lớp C chúng ta biểu hiện rất tốt, chủ nhiệm lớp kiêu ngạo vì mọi người, đặc biệt là Thiên Lạc và Bắc Cẩm, nghe nói hai người đều được chiến giáp tuyển chọn, thật là lợi hại.”

“Cảm ơn chủ nhiệm.” Bắc Cẩm nhìn Cố Mạn Nhu, biểu cảm hung hãn bình thường kia hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi, cười ha ha nhìn Cố Mạn Nhu, đáy mắt tràn đầy ý cười sáng lấp lánh.

Cái này, thực sự là biểu hiện quá rõ ràng.

Thiên Lạc một chút liền có thể nhìn ra Bắc Cẩm thích Cố Mạn Nhu, nghĩ lại, kỳ thực Bắc Cẩm như vậy, ngược lại cũng là chuyện bình thường.

Nam sinh vốn dễ dàng thích chị lớn như Cố Mạn Nhu, đừng nói chi là người chị lớn này còn đẹp đẽ như thế, có khí chất như thế.

“Những bạn học khác cũng không cần phải nhụt chí, tôi tin mọi người, cho dù là dùng máy giáp, cũng có thể từ từ trở nên mạnh mẽ.” Cố Mạn Nhu nói như thế, tầm mắt kia nhìn như lơ đãng đảo qua trên người Thiên Lạc.

Mặc dù là hơi đảo qua một chút, thế nhưng Thiên Lạc có thể hết sức rõ ràng cảm giác được, tầm mắt của Cố Mạn Nhu, rất không bình thường...

“Vì khen thưởng nỗ lực lần này của mọi người, phương pháp giáo dục đặc biệt chuẩn bị một phần khen thưởng cho mọi người. Đi thôi, đều đến thao trường tập hợp.” Cố Mạn Nhu tiếp tục cười nói với mọi người.

“Chủ nhiệm, là khen thưởng gì vậy?” Một bên Cao Nham tò mò hỏi.

“Tảng đá, cậu quan tâm làm gì chứ, chủ nhiệm gọi chúng ta đi chúng ta phải mau mau đi, đừng nói nhảm.” Bắc Cẩm lập tức giúp Cố Mạn Nhu nói chuyện.

“Ha ha ha, cái này sao, đợi mọi người đến thì biết.” Cố Mạn Nhu giả vờ thần bí nói.

“Không chỉ có lớp C, còn có lớp khác, cũng đều đến thao trường tập hợp.” Quý Phong cũng là lớn tiếng nói.

Đồng loạt đều đi tới thao trường, mỗi lớp đều xếp hàng dừng lại, mắt thấy Quý Phong lên đài, “Lập tức liền đến lúc tranh tài, vì có thể càng kích thích ra thực lực của mọi người tốt hơn, phương pháp giáo dục đặc biệt mời huấn luyện viên đặc biệt tới cho mọi người.”

“Cho mời, huấn luyện viên đặc biệt vừa đến phụ trách quản lý lớp A năm thứ ba, quan quân Bưu Sơn của quân đội đặc chủng.”

“Huấn luyện viên đặc biệt vừa đến phụ trách quản lý lớp B năm thứ ba, quan quân Tần Sơn của quân đội đặc chủng.”

“Cùng với, huấn luyện viên đặc biệt của lớp C...” Lúc đến phiên lớp C, ánh mắt Quý Phong cũng là phức tạp một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.