Chiến giáp đen kịt, nổi lên ánh sáng màu đỏ tươi, sắc bén đến mức quả thực có thể lóe mù mắt chó của bọn họ!
Quá tuấn tú quá kiêu ngạo!
Bên này, chiến giáp của Diệp Tử Khải bị nổ, thế nhưng có hệ thống tự phòng ngự, nên bản thân Diệp Tử Khải không bị ảnh hưởng quá lớn, chỉ là quần áo trên người đều trở thành một mảnh cháy đen, kiểu tóc vốn hung hăng kia, cũng trực tiếp bị nổ cháy khét trở thành ổ quạ, làm cả người Diệp Tử Khải nhìn qua giống như mới từ trong hầm bò ra, chật vật tới cực điểm, khiến người ta nhìn anh, sẽ cảm thấy buồn cười.
So sánh với đó, Thiên Lạc bên này lại là oai phong lẫm liệt, một thân chiến giáp đen kịt, lộ ra hung hăng cùng cuồng ngạo, làm cho tất cả mọi người đều gần như sùng bái nhìn Thiên Lạc.
Mà bên này, Bắc Cẩm và Hoàng Ngự Thịnh cũng là chạy tới, quay lại nhìn Thiên Lạc, hiển nhiên đều không thể tin được.
Hiện tại chiến giáp của Thiên Lạc, có thể nói là uy phong lẫm lẫm, vừa xa hoa vừa ngầu, quả thực so với dáng vẻ rách rưới trước kia quả thực chính là khác nhau một trời một vực, cách biệt quá rõ ràng!
Từ trước tới nay chưa từng gặp qua chiến giáp như vậy, đừng nói là mọi người, ngay cả Thiên Lạc cũng cảm thấy rất hứng thú, chiến giáp này là cấp bậc gì.
“Anh Lạc, đây là tình hình gì vậy, sao chiến giáp này của anh lại lập tức trở nên ngầu như thế?” Bắc Cẩm nhìn Thiên Lạc hiếu kỳ, trong mắt tràn ngập khen ngợi.
“Cậu tra thuộc tính thử chiến giáp này là cấp bậc gì.” Hoàng Ngự Thịnh cũng mở miệng, mơ hồ có thể đoán được, cấp bậc chiến giáp này của Thiên Lạc, chỉ sợ là so với những cấp A bọn họ, còn cao nhơn nhiều.
Lần đầu chọn lựa chiến giáp, bình thường có thể chứng minh sức mạnh tinh thần của một người mạnh mẽ, càng mạnh mẽ, liền có thể được chiến giáp càng mạnh mẽ chọn trúng.
Nếu như chiến giáp Thiên Lạc cấp bậc rất cao, như vậy cũng chứng minh, thiên phú của Thiên Lạc rất tốt.
Hoàng Ngự Thịnh nghĩ như thế, ánh mắt nhìn Thiên Lạc, xuất hiện một chút biến hóa.
Trong con ngươi màu trà, không xuất hiện ánh sáng đối địch lạnh lẽo, mà là nổi lên một chút hứng thú và hiếu kỳ.
Vốn Hoàng Ngự Thịnh ngứa mắt Thiên Lạc, bởi vì, anh cảm thấy, một người nhỏ yếu hơn anh, không có tư cách được Cố Kinh Thế ưu ái.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, Cố Kinh Thế nhìn người, quả nhiên không sẽ sai lầm.
Hoàng Ngự Thịnh không phải tiểu nhân như Diệp Tử Khải, anh chỉ cần phát hiện Thiên Lạc thật sự danh bất hư truyền, như vậy, liền sẽ không tiếp tục suy nghĩ phiến diện về Thiên Lạc.
Núi cao càng có núi cao hơn, dù cho không bằng người khác, vậy cũng có thể nỗ lực đuổi theo, mà không phải một mực đố kị.
Nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của Thiên Lạc, trong long Hoàng Ngự Thịnh, càng là dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực.
Anh đã xem Thiên Lạc là đối thủ, thì sẽ không đồng ý bại bởi Thiên Lạc ở một số chuyện, anh sẽ không chơi ám chiêu không đủ tư cách sau lưng, nhưng ngoài những cái này, cũng sẽ không thiếu.
Chỉ có điều, bây giờ Hoàng Ngự Thịnh đối với Thiên Lạc nhiều hơn mấy phần khâm phục và thưởng thức, thái độ đối với cô, dĩ nhiên không giống trước.
Không biết tâm cảnh của Hoàng Ngự Thịnh biến hóa, Thiên Lạc nhanh chóng điều tra một hồi, phát hiện thuộc tính chiến giáp, đẳng cấp và hiệu suất công kích, các chỉ số hiệu suất phòng thủ, rõ ràng đều trống rỗng.
Đưa thanh thuộc tính cho Bắc Cẩm và Hoàng Ngự Thịnh nhìn một chút, trong lúc nhất thời ba người đều rơi vào trầm mặc.
“Chuyện này, hay là đi tìm Cố thiếu tướng thương lượng một chút, này dù sao cũng là trụ sở huấn luyện của anh, bên trong chiến giáp là tình hình gì, chắc Cố thiếu tướng đều biết.” Hoàng Ngự Thịnh quay về Thiên Lạc nói.