Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 174: Chương 174: Lừa cậu nha (5)




‘Phanh’ một tiếng, khẩu súng trong tay Quỷ Ảnh bóp cò, viên đạn trực tiếp xuyên qua đầu hắn, nháy mắt liền lấy mạng hắn!

“Tên khốn kiếp vội vã tìm chết!” Manh mối bên Quỷ Ảnh bị chặt đứt, người chết thì không hề có tin tức hữu dụng gì, dư lại cũng chỉ có Tần Phi Lãng!

Tuy rằng Cố Kinh Thế cùng Thiên Lạc đều nghi ngờ Tần Phi Lãng, lại còn không biết người đứng phía sau Tần Phi Lãng là ai!

Quỷ Ảnh đã chết, Tần Phi Lãng không hề xảy ra chuyện!

Nghĩ tới điều này, Thiên Lạc cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh Cố Kinh Thế, súng trong tay chỉ vào đầu Tần Phi Lãng, “Đứng lên.”

Nghe Thiên Lạc nói xong, Tần Phi Lãng lung lay đứng lên, rồi mới nhìn về phía Thiên Lạc cùng Cố Kinh Thế.

Tàn nhẫn híp mắt lại, Tần Phi Lãng tà ác nhếch khóe môi, “Hai người bắt đầu nghi ngờ tôi từ lúc lúc nào?”

“Dị năng của tôi có thể cảm nhận được, lúc tôi đến trấn Mậu Sơn cảm xúc của mọi người đều là yên tâm, chỉ có cậu là khẩn trương.” Cố Kinh Thế lãnh đạm nhìn Tần Phi Lãng.

Cho dù Tần Phi Lãng ngụy trang hoàn mỹ, cũng không có khả năng thoát được mắt Cố Kinh Thế.

“Tôi hiểu rất rõ thực lực của Cố thiếu tướng, cũng vì ngài cường hãn nên ngài mới là đối tượng tôi rất kính trọng.” Tần Phi Lãng nói như thế, nhìn về phía Thiên Lạc, cặp kia mang theo sự tàn nhẫn hơi híp lại, “Tôi không rõ vì sao tôi lại có thể bại lộ trước mặt cậu.”

Biết mình không thể gạt được Cố Kinh Thế, nhưng Tần Phi Lãng không rõ vì sao Thiên Lạc lại nhận ra hắn không ổn!

Chuyện hắn là phản đồ người biết càng ít càng tốt, sở dĩ Thiên Lạc xuất hiện ở chỗ này, khẳng định là bởi vì Thiên Lạc cũng nghi ngờ hắn có vấn đề.

“Bởi vì hành động của anh không phù hợp với những gì điều tra được.” Thiên Lạc nhìn Tần Phi Lãng, lộ ra tươi cười, “Trên tư liệu có nói anh là một người lãnh đạo tốt, vì đồng đội mà có thể hy sinh chính mình, nhưng lúc bầy sói bị cảm nhiễm tập kích hai chúng ta, anh không quay lại giúp tôi, thật sự rất khác những gì được miêu tả trên tư liệu. Bởi vì, lúc ấy, anh sợ, sợ nếu anh chết thì sẽ không có cách nào giao vũ khí sinh học cho những người kia, vậy thì ba mẹ anh sẽ xảy ra chuyện. Mặt khác, anh quá nóng nảy, vội vã tiêu diệt uy tín của tôi, vội vã diệt trừ tôi, vội vã rời trấn Mậu Sơn, anh quá nôn nóng nên đã bại lộ trước mắt tôi.”

Gằn từng chữ một, Thiên Lạc quan sát tinh tế như thế.

Nhìn Thiên Lạc, Tần Phi Lãng cho dù dồn tới bước đường này vẫn nhẹ nhàng cười.

Nụ cười lộ ra vài phần tàn nhẫn, trước sau Tần Phi Lãng đều nhìn về phía Thiên Lạc, “Trừ bỏ Cố thiếu tướng, trước nay tôi chưa bội phục những người khác, Thiên Lạc, cậu là người thứ hai.”

“Người phía sau anh rốt cuộc là ai.” Nhìn thẳng vào Tần Phi Lãng, Thiên Lạc lạnh lùng ép hỏi nói.

Không trực tiếp trả lời, Tần Phi Lãng cười khẽ một tiếng, nhanh chóng tiến lên một bước trực tiếp cầm bàn tay đang cầm súng của Thiên Lạc chĩa vào ngực mình!

Tốc độ của Tần Phi Lãng rất nhanh, lôi kéo tay Thiên Lạc, mắt thấy súng sắp bị cướp cò!

Trong lòng kinh hãi, Thiên Lạc nhanh chóng tháo băng đạn!

Hung hăng giơ quả đấm lên, Tần Phi Lãng thừa dịp Thiên Lạc chưa chuẩn bị, một quyền nện lên mặt Thiên Lạc!

Vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Tần Phi Lãng cũng không phải ăn chay, một quyền này đi xuống thì Thiên lạc sẽ lâm vào hôn mê!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.